Phượng Lâm Duệ bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào Trác Diệp trong chốc lát, nói: “Mà thôi, cô đã lập Lời Thề, trẫm cũng không tiện làm khó cô.” Dừng thoáng một lúc, lại hỏi như không đếm xỉa tới: “Cô nói chỗ sơn cốc thần bí kia, chỗ này hơn bốn trăm năm qua, có thể có người ngoài tiến vào không?” Trác Diệp vừa định nói chưa bao giờ có người ngoài đi vào, lại ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt hiện ra ánh sáng âm u khó lường của Phượng Lâm Duệ thì lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa, trong lòng thầm nghĩ một tiếng: nguy hiểm thật!
Trong lòng Trác Diệp thoáng suy tư rồi mới đoan chính bày ra tư thế quỳ, trả lời: “Bẩm hoàng thượng, chỗ ấy hơn bốn trăm năm qua cũng có bốn người xâm nhập vào cốc, theo thứ tự là một đôi hành thương gặp tai kiếp, vợ chồng họ trong khi chạy trốn ngộ nhập trong cốc; một người bị cừu nhân đuổi giết, hoảng hốt chạy bừa – giang hồ nhân sĩ; còn có một là vị Vân Du hòa thượng. Đôi phu phụ kia cùng người giang hồ kia về sau ở tại trong cốc an cư rồi, về phần hòa thượng kia, là dân nữa cứu hắn lúc trước, cốc chủ niệm tình hắn là người xuất gia, có lẽ sẽ không nói dối, liền để cho hắn thề, không cho phép đem chuyện trong cốc để lộ ra ngoài, về sau tiễn hắn xuất cốc rồi.”
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì đôi mắt lập tức híp lại, trong khóe mắt hẹp dài có hai đạo hào quang tinh nhuệ bắn thẳng về phía Trác Diệp!
Trác Diệp cho rằng nàng nói như vậy có thể bổ sung lỗ thủng về chiếc điện thoại kia, lại không nghĩ ngờ đây lại trở thành lỗ thủng lớn nhất! Nàng cũng không biết, “Khang sư phụ mỹ vị xốp giòn” và “Đức Phù chocolate” đóng gói da, đều ở trong tay Phượng Lâm Sách, mà “chữ, số Ả Rập” và “chữ cái Anh văn”, Phượng Lâm Sách đã quen thuộc được không thể lại quen thuộc hơn! Mà văn tự đồng dạng lại xuất hiện trên điện thoại di động! Về điểm này không lẽ cũng là do lão hòa thượng kia đưa cho nàng sao?!
Phượng Lâm Sách nhìn chằm chằm vào Trác Diệp, bàn tay lớn nắm thành quyền, khớp xương đã nhanh chóng trắng bệch, nữ nhân này! Vì để trốn sự khống chế của bọn họ mà lại dám nói dối như cuội! Quả nhiên là nàng không muốn sống nữa!!
“Ồ…” Phượng Lâm Duệ gật đầu như có điều suy nghĩ, lại chần chờ nói: “Hộ bằng… cái này… Để trẫm nghĩ kỹ…”
Trác Diệp lại không muốn cho Phượng Lâm Duệ thời gian do dự, lại dập đầu nói: “Hoàng Thượng, dân nữ biết rõ lúc trước hai vị Vương gia giữ dân nữ lại hơn phân nửa là đối với thân phận của ta có chỗ hoài nghi, sợ ta gây bất lợi cho Thiên Thạc, chắc hẳn mấy tháng cũng tra dân nữ không ít chi tiết, hẳn là không thu hoạch được gì, dân nữ cũng không phải rơi xuống từ trên trời … Hơn nữa Thụy Vương gia rất tinh tường, từ lúc dân nữ vào Thụy vương phủ ở đến nay chưa bao giờ tiếp xúc qua bất luận nhân sĩ nào khả nghi, đi ra ngoài đều có mấy người đi theo. Huống hồ, dân nữ nếu là mật thám tự nhiên sẽ dùng tất cả mọi cách để ở lại bên Hoàng Thượng, bên người Vương gia, nào có lòng muốn rời khỏi. Nhưng mà…” Trác Diệp nói đến chỗ này thì áy náy nhìn sang Phượng Lâm Ca, tiếp tục nói: “Dân nữ nếu lòng mang ác ý, há lại sẽ thỉnh thánh y tới cứu Cẩn Vương gia…”
“Nàng cứ không chờ được mà muốn đi như thứ sao?” Không đợi Phượng Lâm Duệ mở miệng, Phượng Lâm Sách vẻ mặt xám xịt đã liền mở miệng nói trước.
“Vương gia, từ mấy tháng trước, dân nữ đã từng nói với ngài là ta nhàn tản đã quen hương dã, qua không quen cuộc sống ở chỗ tường sâu.” Trác Diệp thanh thanh đạm đạm nói.
Phượng Lâm Sách khuôn mặt tuấn tú lập tức biến thành than đen! Hai hàng lông mày nhăn lại trở thành một cái chữ “Xuyên”!
“Bây giờ cô đã ra khỏi sơn cốc, lưu lạc đến bên trong Thiên Thạc, nếu có ý định tại Thiên Thạc sinh sống thì hộ bằng này… cấp cho cô cũng không sao…” Phượng Lâm Duệ bỗng nhiên thong thả mở miệng nói.
Trác Diệp nghe vậy lập tức vui mừng!
Phượng Lâm Duệ lại nói tiếp: “Nhưng dù sao bây giờ cô cũng là người Thụy vương phủ, đi hay ở vẫn là do Thụy Vương quyết định.”
Phượng Lâm Sách định đoạt?! Nói đùa gì vậy! Hắn mà để nàng đi mới là lạ!
Trác Diệp khẩn trương: “Hoàng Thượng! Dân nữ vào Thụy vương phủ trước, có thể cũng không cần quan tâm mà…”
“Trẫm mệt mỏi! Trước hết hồi cung nghỉ tạm.” Không đợi Trác Diệp nói xong, Phượng Lâm Duệ liền đã cắt đứt lời nàng…, vừa đứng dậy đi nhanh đến hướng cửa phòng, vừa lớn tiếng gọi: “Đậu Tử! Nhanh chóng chuẩn bị xe, trẫm phải về cung!”
“Thần đệ cung tiễn Hoàng Thượng.” Phượng Lâm Sách, Phượng Lâm Ca cùng hành lễ với Phượng Lâm Duệ.
“Nô tài cung tiễn Hoàng Thượng.” Thanh Trúc cũng quỳ xuống đất hành lễ nói.
“Dân nữ cũng không ký văn tự bán mình cho thụy Vương mà! Hoàng Thượng…” Trác Diệp cố gắng nói lần cuối cùng, lập tức bị giọng mấy người cung tiễn che đi, mặc dù có yếu ớt rơi vào tai Phượng Lâm Duệ, hắn cũng sẽ không quay đầu lại…
Trác Diệp nước mắt đầm đìa, đám khốn kiếp này! Nàng nói cả buổi, tốn không biết bao nhiêu nước miếng, cũng chỉ là kể không công cho bọn họ một câu chuyện mà thôi…
“Lâm Ca, đệ nghỉ ngơi cho tốt, vi huynh có việc, cũng cáo từ trước.” Phượng Lâm Sách lạnh nhạt dặn dò Phượng Lâm Ca.
“Vâng… Tam ca đi thong thả.” Khóe miệng Phượng Lâm Ca thoáng giật, tao nhã gật đầu nói.
Phượng Lâm Sách chìa tay kéo Trác Diệp đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt nàng ngây ra, vô tình đi ra ngoài cửa.
Mãi đến khi bóng lưng Phượng Lâm Sách vàTrác Diệp biến mất trong tầm mắt, Phượng Lâm Ca mới thở dài một tiếng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, có một chút thần sắc trống trải lướt qua…
“Thanh Trúc, dìu ta trở lại phòng ngủ, bổn vương… Cũng hơi mệt mỏi.”
“Vâng, Vương gia.” Thanh Trúc tiến lên, có chút đau lòng nâng Phượng Lâm Ca dậy…
Ra khỏi phòng ngủ của Phượng Lâm Ca, Trác Diệp mới tỉnh táo lại, cảm nhận được trên người Phượng Lâm Sách phát ra khí tức âm lãnh, trong lòng nàng không khỏi sợ sệt, cố tình thoát khỏi hắn nhưnglại bị hắn túm thật chặt, khí lực của nàng vốn không giãy nổi, hơn nữa lúc nãy quỳ quá lâu, hai chân nàng lại đau nữa, cũng đi đứng bất ổn, liền tùy ý để Phượng Lâm Sách kéo lấy…
Lên xe ngựa, mặt Phượng Lâm Sách âm trầm cũng vẫn không có chút hòa hoãn, Trác Diệp vén màn xe lên, môi anh đào mấp máy, ánh mắt trống rỗng nhìn qua cảnh phố ngoài xe, hai người một đường trầm mặc không nói.
Đến bên ngoài cửa phủ Thụy vương phủ, Phượng Lâm Sách đã nắm cánh tay Trác Diệp đem nàng kéo xuống xe ngựa, dắt nàng vào phủ.
“Vương gia, xinh buông tay, ta mình có thể tự mình đi!” Trác Diệp nhíu lại đôi mi thanh tú, thanh lãnh nói. Bây giờ chân nàng đã hết nhức mỏi rồi.
Phượng Lâm Sách quay đầu lại, trầm mặt nhìn nàng một cái, sau đó không nói một lời bế nàng lên, bước nhanh hướng về “Thính phong cư” nơi hắn đang ở…
“Phượng Lâm Sách! Huynh làm gì?! Thả ta xuống! Huynh mau thả ta xuống!!” Trác Diệp bị dọa hô to, hai chân cũng không an phận đạp loạn trên không trung…
Phượng Lâm Sách nhếch môi, ôm chặt Trác Diệp, mặc kệ nàng kêu to như thế nào, đá đạp lung tung như thế nào hắn vẫn không buông tay.
“Phượng Lâm Sách!! Huynh muốn làm gì! Thả ta ra! Thả ta xuống…”
Trên đường đi gặp hạ nhân trong vương phủ, họ đều há hốc mồm trợn to mắt, giật mình nhìncảnh này, ai cũng quên hành lễ, cả tập thể hóa đá trong gió rồi!
Đúng lúc này, Bánh Bao Nhỏ ở lại Từ Hoa cung với thái hậu vài ngày cũng hồi phủ, mới vừa vào cửa thì đã nhìn thấy “Tiểu Diệp Tử” ở trong ngực cha bé la hét kêu to”Cực kỳ bi thảm”, vừa đạp vừa đánh!
Đôi mắt bé mở to, cuối cùng phụ vương cũng muốn “xử” “Tiểu Diệp Tử” rồi hả? Đúng lúc bé nhìn thấy được! Bánh bao nhỏ hưng phấn vươn chân ngắn đuổi theo…