[Dịch]Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái

Chương 162 : Lai lịch thần bí kinh người!




Lúc này hai tay Phượng Lâm Sách đã nắm lại thành quyền, mặt đen lại, nhìn chằm chằm vào Trác Diệp, dáng vẻ như hận không thể nuốt nàng vào trong thân thể của hắn. Đáng chết! Nàng cứ nôn nóng muốn chạy trốn như thế sao?

Phượng Lâm Ca nhắm mắt lại rồi mở ra, sau đó liền dời ánh mắt từ trên người Trác Diệp đi, cúi đầu nhìn chén trà trong tay mà không nói gì, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt như trước, nhìn không ra cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là chén trà trong tay bị siếc thật chặt…

Thanh Trúc trợn mắt, há hốc mồm, mười phần ngoài ý muốn nhìn Trác Diệp, không rõ ý của nàng là gì, nàng ta muốn đi à? Thế nhưng mà không phải là Vương gia và Hoàng Thượng rất tốt với nàng ta sao?

Phượng Lâm Duệ sâu xa nhìn Trác Diệp một lúc lâu rooif mới uy nghiêm mở miệng nói: “Cô nói muốn trẫm ban thưởng cho cô một tấm ‘Hộ bằng’ sao?”

“Đúng vậy, Hoàng Thượng.” Trác Diệp quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng bỏ qua ánh mắt phóng ra lửa của Phượng Lâm Sách và sự thương cảm trên người Phượng Lâm Ca.

Phượng Lâm Duệ liếc nhìn Trác Diệp, uy nghiêm nói: “Chuyện này quả thực khác người rồi. Đã là con dân của Thiên Thạc quốc, sao có thể không có “Hộ bằng” chứ? Cho dù là làm mất thì chỉ cần đến quan phủ điều tra hồ sơ hộ tịch rồi bổ sung là được, vì sao cô muốn trẫm ban thưởng hộ bằng?”

“Bẩm hoàng thượng, dân nữ… Dân nữ không có hộ tịch ở Thiên Thạc quốc…” Trong lòng Trác Diệp thầm than một tiếng, đã đến nước này, nàng chỉ có thể bất chấp tất cả.

“Ồ? Nói như vậy thì cô không phải là con dân của Thiên Thạc quốc hả?” Phượng Lâm Duệ nhìn xuống Trác Diệp từ trên cao, ý lạnh trong mắt khẽ lộ ra.

“Đúng vậy, dân nữ… không phải là con dân của Thiên Thạc quốc…” Trác Diệp kiên trì nói.

Trác Diệp vừa nói xong, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở rất nhỏ thì cũng không còn nghe âm thanh nào khác, Phượng Lâm Ca nghe vậy cũng nhướn đôi mắt lên, cùng Phượng Lâm Sách, Thanh Trúc và một số người khác không hề chớp mắt nhìn Trác Diệp.

“Vậy cô là người nước nào? Làm sao vào được biên giới Thiên Thạc quốc? Tới đây có mục đích gì?” Phượng Lâm Duệ lạnh giọng hỏi.

Phải biết rằng dù là dân nước ngoài lui tới nước khác thì cũng cần khai ra “Dẫn bằng” của quốc gia xuất cảnh, nếu di dời cũng cần tiến hành các thủ tục liên quan, nếu định cư thì sẽ làm hộ bằng, loại tình huống như Trác Diệp nói chưa bao giờ có.

“Chính xác mà nói, dân nữ không thuộc về bất kỳ quốc gia nào ở đây.” Trác Diệp cố hết sức giữ bình tĩnh nói.

Phượng Lâm Duệ nghe vậy thì không khỏi cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Không thuộc về bất kỳ quốc gia nào? Không lẽ là cô từ trên trời rơi xuống hay sao?”

Trác Diệp âm thầm cười khổ, thật sự là nàng từ trên trời rơi xuống đấy, nhưng mà… Tình hình thực tế rất quỷ dị, ngay cả nàng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi thì sao có thể làm cho người khác tin tưởng? Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể nói như suy nghĩ mới vừa rồi…

Trong lòng Trác Diệp đã có quyết định, liền mở miệng nói: “Lai lịch dân nữ phải nói từ hơn bốn trăm năm trước.”

“Sao lại kéo ra chuyện hơn bốn trăm năm trước rồi hả? Cô nói đi, xảy ra chuyện gì?” Phượng Lâm Duệ khó hiểu hỏi.

Phượng Lâm Sách và Phượng Lâm Ca đều tập trung suy nghĩ nhìn Trác Diệp, cùng chờ đợi câu trả lời của nàng.

Trác Diệp hít sâu một hơi, sau đó khẽ mở môi anh đào, bắt đầu nói: “Hơn bốn trăm năm trước, thiên hạ đại loạn, các quốc gia chiến tranh không ngừng, sinh hoạt của dân chúng khổ không thể tả. Tổ tiên dân nữ vốn là con dân tiền Tây Lương quốc (hiện là Tây Hột quốc), bởi vì không thể chịu đựng được chính sách tàn bạo của quân vương lúc ấy nên cùng mấy gia tộc có quan hệ mật thiết, mang theo gia tộc đi xa xứ, trốn đi nơi khác lánh nạn.

Lang thang suốt mấy tháng, mọi người bị mất phương hướng trong một dãy núi, đi lầm vào bên trong một sơn cốc u nhã tĩnh mịch, gặp cảnh sắc tươi đẹp, đất đai phì nhiêu, tài nguyên phong phú nên liền dừng chân tại sơn cốc kia, cùng nhau ở ẩn sinh sống, đoạn tuyệt với người ngoài, thoáng một cái đã là hơn bốn trăm năm…

Dân nữ lớn lên ở trong cốc, lại không cam lòng ở trong cốc cả đời, rất muốn ra ngoài sinh sống, cho đến hơn hai năm trước, dân nữ đã không còn thân nhân trong cốc nữa nên liền bắt đầu tìm đường nhỏ xuất cốc, cuối cùng nửa năm trước đã lén xuất cốc thành công, lại chưa từng nghĩ tới chuyện chưa kịp ngắm được non sông tôươi đẹp bên ngoài, phong tục tập quán dân tộc thì đã gặp Thụy Vương và Cẩn Vương trong miếu nhỏ cũ nát, sau đó… Liền bị hai vị Vương gia mang về Thịnh Kinh…”

Mấy tháng này Trác Diệp xem không ít tư liệu về lịch sử, nhân văn, địa lý, cũng hiểu rõ hơn bốn trăm năm trước đúng là có thời kỳ các quốc gia hợp lâu tất phân, khắp nơi tràn ngập khói thuốc súng, dân chúng lầm than, hôm nay nàng nói dối chắc cũng không đến nỗi nhỉ.

Hơn nữa ngày đó nàng gặp Phượng Lâm Sách và Phượng Lâm Ca ở miếu nhỏ kia, lại đi bộ khoảng chừng bảy ngày về hướng tây thì đúng là có rừng rậm nguyên thủy rộng lớn được người đời gọi là “Tử vong quỷ lâm”, vùng rừng rậm nguyên thủy kia là ranh giới giữa Thiên Thạc quốc và Tây Hột quốc, nghe nói hễ là người đi vào “Tử vong quỷ lâm”đều không trở ra được, bởi vậy vùng rừng rậm nguyên thủy đó đều bị hai nước bỏ mặc thành khu vực hoang vu, cũng là ranh giới tự nhiên của hai nước.

Đương nhiên là Trác Diệp sẽ không nói cho bọn họ biết rõ tộc nhân của nàng ở ẩn bên trong sơn cốc “Tử vong quỷ lâm”, nhưng mà nàng hướng tới vị trí đó, dùng lời nói dối để bọn họ suy nghĩ tới chỗ đó, kể từ đó, nàng thật sự trở thành người có nguồn gốc rồi, cho dù… Bọn họ vẫn tra không ra cái gì như trước…

Mấy người trong phòng nghe xong lời Trác Diệp nói thìđều mở to hai mắt, hoặc ngạc nhiên, hoặc khiếp sợ nhìn nàng, câu chuyện của nàng… Cũng quá ly kỳ rồi! Sự ly kỳ này khiến cho người ta có cảm giác không thể tin! Nhưng mà… Lai lịch của nàng vẫn là một câu đố. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, thật sự lời hôm nay nàng nói coi như hợp lý… Nếu không làm sao giải thích được bọn họ tra xét nàng lâu như vậy nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng tra được nửa manh mối nào.

“Chuyện này…” Phượng Lâm Duệ trầm ngâm một chút, nhìn Trác Diệp, hơi không xác định hỏi: “Cô nói cô là di dân tiền Tây Lương quốc?”

“Đúng vậy, Hoàng Thượng.” Trác Diệp trầm tĩnh như nước, mặt không đổi sắc nói. Đã nói đến mức này thì ngược lại lại làm nàng bình tĩnh hơn, chỉ là nhịn không được thở dài trong lòng, bản lĩnh bịa đặt này của nàng thật sự là đã đạt đến đỉnh cao rồi.

“Trác Diệp, lời cô nói là thật sao? Nên biết đây là tội khi quân, tội ấy có thể bị chém đấy!” Phượng Lâm Duệ nâng cao giọng, uy nghiêm hỏi.

“Lời dân nữ nói câu nào cũng là thật, không dám lừa gạt Hoàng Thượng nửa lời!” Trác Diệp ung dung bình tĩnh trả lời, nàng cho rằng mặc dù bọn họ hoài nghi nhưng cũng không có chứng cớ phủ định lời nói dối của nàng, bởi vậy nên lá gan cũng lớn lên.

“Vậy…” Phượng Lâm Duệ trầm tư một lát lại mở miệng nói: “Vị trí sơn cốc trong lời cô nói ở đâu?”

“Hoàng Thượng, dân nữ không thể trả lời vấn đề này của ngài. Tộc nhân của dân nữ đã có thói quen yên bình, không bị người ngoài quấy rầy cuộc sống, lúc dân nữ xuất cốc cũng từng lập lời thề là tuyệt đối không nói vị trí sơn cốc cho bất luận kẻ nào. Hôm nay nói ra lai lịch của bản thân đã là hành động bất đắc dĩ, còn lại xin hoàng thượng thứ tội!” Trác Diệp nói xong thì cung kính dập đầu với Phượng Lâm Duệ một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.