Ở kinh thành, sau khi Nam Cung Liệt và Mộ Phi Quân đi được hai ngày thì Nam Cung Vân đã gấp như kiến bò trên chảo nóng. Bên Thanh Vân quốc phái sứ giả sang nghị đàm nhưng thái hậu Tư Mã Yêu lại lấy lý do hoàng đế sức khỏe không tốt không thể đãi khách rồi giam lỏng hắn trong Vương Cung còn bản thân bà ta lại đích thân đi Chính Điện thay hắn nghị đàm. - Thật sự loạn rồi. Phản rồi. - Nam Cung Vân ngồi trong Vương Cung đập bàn đánh bốp một cái, toàn bộ tấu sớ cùng bút lông, nghiên mực bay hết xuống đất.
- Hoàng thượng... Ngài phải bình tĩnh... Phải bình tĩnh a hoàng thượng... - Lý công công đứng phía dưới vừa loay hoay nhặt đồ vừa cố chấn an Nam Cung Vân.
- Nói ta bình tĩnh. Bình tĩnh thế nào đây? Sứ giả Thanh Vân quốc sang nghị đàm, ả lại lợi dụng đệ đệ cùng sư muội ta không có ở đây lộng hành. Ngươi nói ta phải làm thế nào hả.
- Hoàng thượng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Chuyện gì rồi cũng sẽ có có cách giải quyết.
- Được rồi. Ngươi ra ngoài. Trẫm muốn nghỉ ngơi. - Nói rồi hắn phất tay đi về long sàng nhắm mắt lại. Lý công công thấy vạy cũng thở dài lui ra.
**********
Khách điếm Dạ Thành.
Sau khi Mộ Phi Quân ngủ, Nam Cung Liệt tuy tắt nến nhưng cũng không ngủ mà ngồi lại trên đầu giường nhìn hồng nhan vừa đi cào giấc mộng. Hắn thật mong tới một ngày nàng tiếp nhận hắn, cùng hắn bái đường, tự tay hắn được vén lên tấm khăn voan đỏ rồi cùng nàng uống rượu giao bôi thề ước trọn đời. Nghĩ tới đó khóe môi không khỏi nhếch lên. Tay cũng không tự chủ được mà đưa gần tới mặt nàng.
Bỗng hắn nhớ tới vết sẹo sau lưng dài tới tận eo của nàng. Hắn biết đó là đao kiếm gây ra. Hung thủ và kẻ sau lưng hắn cũng tra ra rồi. Dám cả gan làm hại nàng hắn tuyệt đối không bỏ qua. Khuôn mặt đang mỉm cười cũng liền trở nên tàn khốc tới đáng sợ. Cả người hắn toát ra ý vị lạnh lẽo. Mộ Phi Quân đang nằm trên giường cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo, theo bản năng kéo cao chăn che tới cổ. Nam Cung Liệt cũng nhận thấy hành động theo bản năng của nàng cũng vội thu lại khí tức lạnh lẽo trên người, ôn nhu như nước chà xát khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nàng.
Không khống chế được hành động của mình, hắn khẽ cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào mọng nước. Mới đầu chỉ như chuồn chuông lướt nước nhưng sau đó lại trở thành trằn trọc mà dây dưa. Đầu lưỡi của hắn khẽ tách hàm răng của nàng, tiến vào trong khuấy động. Mà nàng trong vô thức cũng là đáp trả hắn, vụng về bắt trước đọng tác của hắn đưa lưỡi vào trong miệng hắn. Hắn thấy nàng đáp trả liền vui mừng, nụ hôn càng thêm sâu. Cho đến khi Mộ Phi Quân gần như không thể thở nổi nữa, nàng khẽ nhíu mi rồi động tác ở tay đẩy nhẹ hắn ra. Nam Cung Liệt cũng ngoan ngoãn rời đi, tay hắn lại miết nhẹ đôi mội bị hắn cắn đến có chút sưng.
- Quân Nhi... Nàng là của ta, mãi mãi... - Hắn khẽ cúi đầu thì thầm bên tai nàng. Tư thế của hắn bây giờ là nửa nằm, gần sát bên người Mộ Phi Quân.
Mà đêm ở Dạ thành lại như có chút lạnh, độ ấm của chăn như không đủ làm ấm cơ thể vốn sợ nóng sợ lạnh của nàng. Thân thể nàng có chút co lại, trong vô thức ép sát vào nguồn nhiệt ở gần. Nam Cung Liệt thấy nàng sáp lại, vùi đầu trong ngực hắn thì cười nhẹ thỏa mãn. Hắn nhấc đầu nàng đặt đầu nàng lên tay hắn, tay còn lại vòng qua eo nàng cố gắng ôn thật chặt như là sợ nếu bỏ tay thì nàng sẽ không còn nằm trong ngực hắn nữa. Hắn cũng từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Trong đầu hắn vẫn tồn tại câu hỏi khiến hắn thật chờ mong: Không biết vẻ mặt sáng mai tỉnh dậy của nàng sẽ như thế nào?
Một đêm trôi qua không có bất kỳ ảnh hưởng với hai người đang nằm ôm nhau say ngủ trong phòng. Nam Cung Liệt nằm cả đêm một tư thế ôm eo Mộ Phi Quân nên đến sáng hắn buông tay ôm eo nàng ra khẽ trở mình. Mộ Phi Quân bị mất đi hơi ấm ở eo vội đưa ray tìm kiếm, mà Nam Cung Liệt cũng vì đó mà tỉnh giấc. Nhìn tiểu nhân nhi không ngừng sờ loạn trước ngực mình, hắn không khỏi buồn cười. Mượn lực ở cánh tay, nàng lại dễ dàng leo lên trên người Nam Cung Liệt mà nằm, nàng áp mặt vào ngực hắn tiếp tục ngủ một cách ngon lành.
Chuyện gì vậy? Nàng còn là khuê nữ không chứ? Có thể tùy tiện leo lên người của nam nhân nằm sao? Trên mặt hắn chảy xuống ba vạch hắc tuyến xong lại như bắt được vàng ôm chặt lại eo nàng.
Gâng nửa canh giờ sau Mộ Phi Quân mới từ từ tỉnh dậy, lười biếng cựa mình. Theo bản năng vốn có nàng dùng tay chống xuống ngẩng đầu lên. Dù là ngẩng đầu lên nhưng hai mắt vẫn chưa có muốn mở. Xúc tác dưới tay vừa rắn chắc vừa có độ ấm, không chút nào giống giường nằm. Lúc này nàng lại sờ loạn, ấn xuống lum tùm beng. Đến lần thứ ba thì tay ấn hụt trượt xuống đập bộp một cái xuống giường. Nhận ra hoàn cảnh không đúng, nàng mới chậm rãi mở mắt. Không mở thì thôi, một khi mở ra nàng liền trợn mắt to hết cỡ.
- Aaaa... Nam Cung Liệt, sao ngươi ở trên giường của hả? Ngươi có ý đồ gì hả?
- Nếu không lầm thì bâh giờ là nàng có ý đồ với bản vương.
Lúc này nàng mới nhận ra tư thế hai người có chút mờ ám, vội vã nhảy xuống.
- Vậy sao ngươi lại nằm trên giường, lại còn... lại còn ta sao lại nằm trên ngươi? - Dù nàng có ở thế kỷ tân tiến hơn nữa thì nàng cũng là hoàng hoa đại khuê nữ chưa bao giờ thân mật với nam nhân như vậy.
- Ta nhớ đêm hôm qua, quận chúa ngủ rất say, sau đó bỗng dưng như bị mộng du kéo ta ngủ cùng, sau đó...
- Ngừng... Những lời ngươi nói... đều là thật sao? - Nàng nghe hắn kể có chút không tiêu hóa nổi. Nàng nhớ chuyện mộng du chưa bao giờ xảy ra trên người nàng nha.
- Nếu không quận chúa nghĩ là bản vương tự trèo lên ngủ cùng nàng sao? - Nam Cung Liệt nói dối tim không đập loạn mặt không đỏ trơ tráo nói.
- Không không... không phải thế. Chỉ là... - Nàng thật có chút khó hiểu thật mà.
- Ta không cần biết. Sự trong sạch của ta bị hủy trong tay nàng. Nàng phải chịu trách nhiệm. - Hắn đứng lên như là thiếu nữ bị bắt nạt ầm ĩ với nàng.
- Khoan đã... Không phải người nên đòi chịu trách nhiệm là ta sao? - Nàng khó hiểu nhìn hắn.
- Theo ý quận chúa để ta chịu trách nhiệm thay nàng cũng được.
- Không không... Khoan đã. - Chỉ là nàng không kịp nói hết, ai đó vì vui mừng tột độ sớm đã chạy ra ngoài cửa.