[Dịch]Vương Gia Và Vương Phi

Chương 52 : Dạ Thành




Buổi yến tiệc diễn ra hết sức suôn sẻ. Chính vì thế hôm nay chính là ngày Duệ vương Nam Cung Liệt và quận chúa Mộ Phi Quân lên đường. Thực ra Mộ Phi Quân nàng đang rất hối hận. Nàng hối hận đã để bọn Triệu Quyết hóa thành hình người đi hết cùng Trình Dật tới Y huyện trước. Chính vì thế nên bây giờ nàng và hắn chính là mỗi người một ngựa phi đến Y huyện. Cưỡi ngựa hết một ngày, đến gần tối thì vừa lúc tới một làng nhỏ không thuộc bất cứ thành trì nào. Người dân ở đây đều đôn hậu thật thà nên một tối này rất yên bình trôi đi. Vấn đề không phải ở đó mà là sau tối hôm đó, nàng biết nếu phi nước đại thì có thể đi qua Dạ thành tới trấn nhỏ phía trước dừng chân qua đêm nhưng cái tên Nam Cung Liệt chết tiệt đó lại cố tình đi thỏng thả. Thậm chí có lúc còn xuống ngựa dắt bộ với lý do hết sức hết sức vớ vẩn: " Ngựa đi nhiều cũng sẽ mỏi. Cho nên có lúc phải để nó được nghỉ ngơi đúng không quận chúa." CMN chứ cả tối hôm qua ngựa nó hoạt động cái gì hả? Không phải ngủ chính là nghỉ ngơi sao chứ. Nói thật có lúc nàng thật muốn bỏ hắn lại đi trước nhưng nàng laij nhớ đến câu nói dặn dò của vị sư huynh đáng kính: " Muội muội à... Huynh đệ tỷ muội đồng môn cũng gần như một nửa cốt nhục. Tuy Liệt tính tình cổ quái không có suy nghĩ giống người thường nhưng hãy nhớ đến sư phụ mà bảo vệ, chăm sóc lẫn nhau." Chính vì thế nên tối nay nàng đã phải nghỉ lại ở Dạ thành. Lúc bước vào quán trọ thuê phòng đã được tiểu nhị nhắc nhở. Lúc đấy nàng thật rất muốn quay đâu bỏ chạy. Chỉ là chưa kịp trả lời tiểu nhị ca thì đã bị tên chết tiệt nào đó chen miệng vào.

- Cô nương, công tử... Hai vị từ xa đến cho nên có lẽ không biết. Dạ thành này của chúng tôi nhìn thì phồn hoa như thế nhưng thật sự là có quỷ. Cho nên hai vị nếu có thể thì mau ra khỏi thành, đi càng xa càng tốt.

- Ta... - Cho hai phòng cạnh nhau.

Nam Cung Liệt chết tiệt đó nó xong cũng mặc kệ nàng giương nanh múa vuốt, trợn mắt phùng mang tai ở dưới đi theo tiểu nhị lên gác lấy phòng. Nàng giận thì làm được gì, đành đuổi theo phía sau hắn đi lên. Trong lòng nàng lại tự trấn an: "Không sao. Là quỷ, không phải ma... Chỉ là con quỷ. Hơn nữa báo cáo của Trình Dật nói cuối mỗi tháng nó mới xuất động tìm trâu bò lợn gà để ăn. Thỉnh thoảng ban đêm không phải cuối tháng nó cũng có thể đi. Nàng chắc sẽ không xui xẻo gặp phải nó đâu. Bình tĩnh... Không cần sợ...". Nàng cũng âm thầm bổ sung sau này khi xử lý chuyện ở Y huyện xong sẽ xin đại sư huynh để tên Nam Cung Liệt chết tiệt đó dẫn binh tới đây thu phục con quỷ này. Cùng lúc Nam Cung Liệt ở phòng kế bên lại hắt xì liên tục ba phát liền. Chết tiệt, sức khỏe có phải có vấn đề không chứ.

Mộ Phi Quân thu xếp gọn hành lý vào đầu giường rồi đi xuống dưới lầu. Bữa trưa ăn có mấy miếng lương khô, hiện tại liền đã thấy đói bụng. Nàng phải lấp cái bụng này vào đã. Ngồi vào bàn nàng liền gọi tiểu nhị.

- Tiểu nhị, cho hai cái bánh bao to. - Nàng lớn tiếng gọi.

- Có ngay. - Tiểu nhị nhanh nhẹn bưng lên hai bát to đựng hai cái bánh bao.

Bỗng dưng lúc này ngoài cửa xuất hiện một nhóm người vào gồm ba nam đi trước trông có vẻ là công tử. Đằng sau là một nhóm gia đinh mặc y phục nâu đất. Mà tiểu nhị đứng cạnh vẻ mặt lo lắng ghé gần vaog nàng nói nhỏ.

- Cô nương, cô nương mau tránh mặt một chút.

- Có chuyện gì sao? - Nàng nghe tiểu nhị nói mang một vẻ mặt không hiểu nhìn tiểu nhị.

- Bọn người vừa vào có thể coi là ác bá của Dạ thành. Chúng cậy nhà giàu, mỗi tháng lại cống nộp trâu bò thay dân chúng nên được thể lên mặt. Dân chúng cũng phải nhịn không làm gì được. Mỗi ngày chũng cũng đi từng khách điếm như vậy xem có người mới hay không. Nam thì cho qua còn nữ nếu đẹp đều bị chúng đều đem về làm thị thiếp. Cái thành này không biết chết bao nhiêu thiếu nữ rồi nhưng lại không ai đủ can đảm mà ngăn lại.

- Đa tạ ý tốt của tiểu nhị ca đây. Ta nhớ sẽ cẩn thận. - Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc. Tuy bọn chúng cống nộp trâu bò cho quỷ thay dân chúng nhưng chẳng lẽ chỉ vì vậy mà có thể làn ngơ hại chết bao nhiêu thiếu nữ như vậy sao?

Nàng xoay người mang bánh bao lên phòng. Không phải nàng sợ những lời tiểu nhị nói về bọn ác bá vừa vào mà là nàng không muốn gieo rắc rối vào người. Đợi mọi chuyện xong xuôi nàng sẽ xử lý cái Dạ thành này. Chỉ lag nàng mới bước được một chân lên cầu thang liền nghe tiếng hô ở đằng sau.

- Đứng lại...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.