[Dịch]Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 94 : Tình cờ gặp người quen




“Vô dụng? Sao có thể vô dụng chứ?”dღđ。l。qღđ Vũ Nhạc chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, vô cùng khó hiểu nhìn lão nhân gia trước mặt.

Tiểu lão đầu bạo rống về phía mỗ nữ: “Lão tử không có máu, bổ cái gì chứ?”

Ách…Cục diện lập tức rơi vào xấu hổ, dღđ。l。qღđVũ Nhạc ngại ngùng vuốt vuốt chóp mũi, “Cái này, thật xin lỗi, ta không biết, vậy…Vậy ngài nói xem vãn bối nên làm thế nào?”

Tiểu lão đầu nắm chặt quả đấm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá trớn của Vũ Nhạc, cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Có đan dược chữa thương không?”

Vũ Nhạc vừa nghe lão nói,dღđ。l。qღđ vội vàng lấy ra Bổ Khí đan từ trong người: “Đây, cái này có tác dụng chứ?”

Lão nhân gia giơ tay túm lấy, cũng không thèm nhìn nàng một cái, há mồm đưa luôn vào trong miệng. Vũ Nhạc kinh ngạc há hốc mồm: “Lão gia gia, ngài, ngài không sợ uống nhầm thuốc sao?”

Lão nhân gia nhướng mí mắt: “Sợ cái rắm, có ngươi ở đây dù có uống nhầm thuốc thật thì ngươi cũng phải chịu trách nhiệm cứu ta.”

Vũ Nhạc giật giật khóe miệng,dღđ。l。qღđ nhịn không được giơ ngón tay cái với lão nhân gia: “Lão gia gia, ngài, thật lợi hại!”

“Cũng giống nhau thôi, các ngươi là tân học viên năm nay của Thánh Đức sao?” Lão nhân gia ngồi xếp bằng xuống điều chuyển khí tức, đột nhiên có cảm giác tinh thần vô cùng sảng khoái, ngay cả miệng vết thương cũng kín lại, có thể thấy được viên thuốc của nha đầu này rất có hiệu nghiệm.dღđ。l。qღđ Có điều nói tới nói lui, hắn vẫn không tán thưởng trước mặt nàng, miễn cho bọn nha đầu này đắc ý.

“Lão gia gia, chúng ta đã đi hơn mười ngày mà vẫn chưa đi ra khỏi rừng này.” Ngữ khí nàng có chút bất lực nhìn thụ lão nhân.

“Hừ hừ, mới chỉ hơn mười ngày đã chán nản, các ngươi chỉ có bản lĩnh này thôi sao? Những đệ tử trước đây có khối người đi cả một năm, các ngươi còn chưa đến một tháng, gào rống cái gì chứ?dღđ。l。qღđ Cư nhiên còn dám đánh lão phu, đúng là quá đáng.” Lão nhân gia nghĩ đến chính mình vô duyên vô cơ trúng một đao, lập tức cảm thấy lòng đau như cắt. Vân Linh, lão tử không để yên cho ngươi, dám tìm đám người tiểu Bá vương tới hành hạ ta, ta không tha cho ngươi.

“Một năm, ta hỏi ngài, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì thế?” Qủa Nhiễm cơ hồ không suy nghĩ gì mà thốt ra, nhất thời làm cho lão nhân gia khó chịu: “Tiểu nha đầu nhà ngươi, đừng tưởng rằng các ngươidღđ。l。qღđ có thiên phú tốt một chút đã dám diễu võ dương oai ở đây, cái gì mà nơi quỷ quái? Nơi này là nơi lão phu bài trí vài thập niên, nếu không phải thế thì làm sao các ngươi đi tới hơn mười ngày còn không ra khỏi? Nơi quỷ quái, ta đập cái miệng của ngươi!” Nói xong, lão liền vung gậy trượng về phía mặt của Qủa Nhiễm. Qủa Nhiễm sờ sờ cái mũi, lui ra phía sau vài bước: “Thật xin lỗi thụ lão gia gia, ta sai rồi, ta sai rồi còn chưa được sao?”

Thụ lão nhân hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nghiêng người liếc mắt nhìn các nàng: “Đi hơn mười ngày các ngươi còndღđ。l。qღđ có thế sinh long hoạt hổ đứng trước mặt ta, thực lực quả nhiên khác biệt với những người khác, biểu hiện cho tốt, luyện ngục Thánh Đức nhất định đem cho các ngươi kinh hỉ lớn. Đi đi, lão nhân cũng không chậm trễ hành trình của các ngươi, có điều, đừng có mơ ta sẽ nói cho các ngươi cái gì.” Dứt lời, một luồng ánh sáng màu lục hiện lên, lão nhân thụ biến mất ngay trước mắt các nàng.

Vũ Nhạc nhìn về phía hắn biến mất, suy nghĩ ý thật sự trong lời nói của hắn: “Kinh hỉ? Chỉ mong không phải kinh hách thôi!”

“Phụt…Tiểu thư, người cũng thích nói đùa, chúng ta đi thôi, không nghĩ tới sẽ sẽ có vận khí tốt như vậy.” Cung Tuyết đương nhiêndღđ。l。qღđ cũng nhìn ra vị thụ lão nhân vừa rồi có thực lực không tầm thường, lại có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ thật sự ngoài ý muốn.

“Ừm, đúng vậy, thật là một lão nhân gia đáng yêu. Lên đường thôi, theo lời ông ấy vừa nói chỉ sợ tầng thứ ba này tất cả đều là rừng. Cứ từ từ đi chắc chắn sẽ có đột phá.” Vũ Nhạc hơi gật đầu, dẫn đầu đám người Cung Tuyết tiếp tục đi về phía trước.

Khi các nàng đi rồi, vẻ mặt lão thụ nhân lộ vẻ ai oán xoa xoa bụng chính mình: “Vận khí? Nếu là vận khí thì đã tốt,dღđ。l。qღđ mấy người có thân phận chói mắt như thế ở bãi đá, còn có ai dám động tới các ngươi? Ta còn chưa muốn chết.”

“Gia gia, không phải đâu, đoạn đường này của các nàng đã phải trải qua gian nan hiểm trở mà? Còn nữa, người nói thân phận chói mắt là nói ai?” Một gốc cây trẻ tuổi đứng bên cạnh nhìn hắn, khó hiểu hỏi.

“Tiểu hài tử thì biết cái gì? Ngươi cho là Linh Thú, yêu ma, người tu luyện ở đây đều giống như ta mang theo trí nhớ ngàn năm hay sao? Mang theo trí nhớ đến đây, tổng cộng có thể có mấy người. Người khác không biết ta cũng không quan tâm, dù sao ta vẫn không dám trêu chọc. Ngươi còn không biết tính cách của nha đầu kia đâu, hazzz, không nên trêu vào, lại mất cả chì lẫn chài.” Dứt lời, lập tức không còn âm thanh truyền đến nữa, tám phần là đi chữa thương rồi. Mặc dù ăn viên thuốc của nàng nhưng chỉ sợ phải mất mười ngày, nửa tháng nữa mới có thể tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.