[Dịch]Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 75 : Cấm địa ma luyện (một)




Vừa tiến vào cấm địa một lúc, giọng nói thanh nhã của Tử Luyến xuyên thấu trong không gian truyền tới: “Một khi tiến vào cấm địa, các ngươi chỉ có thể đi về phía trước, không có đường quay về. Mỗi người đi một đường, không giống nhau, dựa vào bản lĩnh của các ngươi mà biểu hiện cho tốt, ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng, các thiếu nữ!”

Vũ Nhạc nghe nàng nói, chỉ khẽ mỉm cười, Tử Luyến này, cư nhiên lại dùng cấm địa kiểm tra thực lực của các nàng, đúng là vừa đơn giản vừa đỡ mất sức, rất tuyệt!

Ngước mắt nhìn lên, nàng đã ở một nơi giống như giữa hồ sen. Sau khi khởi động linh lực, nàng nhất thời cảm giác được một luồng khí quỷ dị lưu động ở xung quanh. Giọng nói kinh ngạc của Tiểu Giới cùng lúc vang lên: “Chủ nhân, phải cẩn thận, đây chính là không gian Linh dị(thần quái, thần bí, kỳ bí) trong truyền thuyết, trận pháp trong này biến hóa ngàn vạn cách. Mà làm người ta vô cùng khiếp đảm, chính là một đàn Linh thú ong ăn thịt người, một khi bị cuốn lấy, hài cốt cũng không còn!”

“Hả? Không gian Linh dị? Nơi này đúng là rất huyền bí, Tử Luyến tỷ tỷ đúng là coi trọng ta, cửa thứ nhất đã đưa ta tới đây, xem ra…Là muốn đưa ta phần đại lễ nha!” Lông mày Vũ Nhạc khẽ nhướn lên, vui vẻ cong môi. Lần này, nếu không dùng toàn lực sợ là khó có thể vượt qua, cũng được, ta sẽ ở đây thử nghiệm thành quả tu luyện một chút!

Tử Luyến đang ngồi ở phía trước ảo cảnh thưởng thức trà vừa theo dõi nhất cử nhất động của đám người Vũ Nhạc, đột nhiên đứng phắt dậy, mặt kích động nhìn hình ảnh Vũ Nhạc trước mắt, sau phút giật mình, trực tiếp thô bạo mở miệng: “Nhạc Mộ Thần, ngươi là tên khốn kiếp, thậm chí ngay cả ta cũng dám lừa gạt? Có nhầm hay không? Tử Vương đỉnh kỳ, lại còn dám nói là củi mục? Ngươi đùa giỡn với ta sao.” Nàng thân là người có thực lực mạnh nhất trong bảy Các chủ, bây giờ cũng chỉ dừng ở trung kỳ Tử Hoàng, mà Vũ Nhạc mới mười hai tuổi đã đạt tới đỉnh kỳ Tử Vương (sau Tử Vương chính là Tử Hoàng), có còn muốn nàng sống nữa không đây? Còn có mấy người kia coi trân châu là mắt cá, sau này, cho các ngươi chịu thua thiệt đi!

Sau khi giải trừ phong ấn linh lực, Vũ Nhạc cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, nắm chặt quả đấm, nhún chân một chút, bay về phía giữa hồ sen. Muốn xông ra khỏi đây, nhất định phải phá trận pháp trước, cũng may ở trong Linh Giới có đặc biệt nghiên cứu về không gian Linh dị này, muốn làm khó nàng sao, thật xin lỗi rồi!

Qủa nhiên, nàng vừa mới tiến vào hồ sen, cảnh vật xung quanh lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lá sen trong hồ sen lớn lên cực nhanh, trong nháy mắt, cư nhiên đã cao tới hơn một mét. Vũ Nhạc không có điểm dừng chân, nhẹ nhàng trôi lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nàng nghiêm túc nhìn ở trung tâm hồ sen, tìm kiếm mắt trận. Theo trong sách ghi lại, là một đóa hoa sen màu tím nở rộ, nhưng nó cực kỳ bí ấn, muốn tìm được cũng không hề dễ dàng. Nhìn qua những lá sen này không gây thương tích, kì thật chỉ cần đụng phải lập tức sẽ mất mạng. Muốn không đụng phải lá sen mà lại phải hái hoa sen, sao quá khó khăn?

Rốt cuộc, sau khi bay một vòng quanh hồ sen, Vũ Nhạc cũng tìm thấy đóa sen đó núp ở dưới một đám lá sen rậm rạp, nhưng mà chung quanh có rất nhiều lá sen chằng chịt, làm cách nào mới có thể hái nó?

“Linh Cửu? Có biện pháp nào không?” Vũ Nhạc suy nghĩ hồi lâu không có kết quả, nghĩ đến mãng xà Linh Cửu, thấp giọng hỏi.

Linh Cửu nhìn hồ sen trước mặt, suy nghĩ một hồi, mới bình tĩnh nói: “Chủ nhân, không phải là không có biện pháp, thân hình của ta có thể tùy ý biến đổi lớn nhỏ, muốn vòng qua những lá sen kia cũng không phải là việc khó, nhưng mà…”

“Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi có thể vòng qua, những thứ còn lại giao cho ta làm.” Vũ Nhạc biết Linh Cửu đang lo lắng điều gì, nàng cẩn thận quan sát một chút nữa, rồi tính toán kỹ càng cách bảo vệ Linh Cửu.

“Được rồi, ta ra ngay đây.” Có chủ nhân bảo đảm, không có gì là không thể. Một giây sau, Linh Cửu động thân thể xuất hiện giữa không trung, theo chú ngữ trong miệng nó, thân thể cũng biến hóa cực nhanh, không lâu sau, lại khôi phục chiều dài bình thường. Vũ Nhạc hài lòng gật đầu, đầu ngón tay phát ra ánh sáng màu tím, nàng phẩy đầu ngón tay một chút, một đường ánh sáng màu trắng cho bạn mãng xà xuất hiện trên hồ nước xanh. Vũ Nhạc dùng linh lực, nhìn về phía Linh Cửu dặn dò: “Đi đi Cửu nhi, đi dọc theo lối đi này, không được đụng vào vật xung quanh, hãy nhớ, chỉ cần hái được hoa thôi.”

“Vâng, Chủ nhân.” Linh Cửu chuyển động thân thể một cách linh hoạt, nhảy một cái, vững vàng bơi theo đường sáng màu trắng…

Sau thời gian uống cạn chung trà, Vũ Nhạc đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, linh lực đã bị hao tổn còn nhanh hơn so với nàng tưởng tượng, “Cửu nhi, hái được chưa?” “Chủ nhân, đã lấy được, lập tức trở về.” Linh Cửu dường như cảm giác được áp lực của Vũ Nhạc, không dám trễ nải, ngậm hoa trong miệng, nhanh chóng quay đầu. Ngay tại lúc này, giọng nói hốt hoảng của Linh Tiểu Giới vang lên: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, ong ăn thịt người đang tới!”

Linh Cửu vừa nghe Tiểu Giới nói thế, đầu óc trong nháy mắt nhũn ra, hắn vừa nói cái gì? Ong ăn thịt người? Trời ơi, là ong ăn thịt người? Lần này, không cần Vũ Nhạc thúc giục, Linh Cửu lập tức xoay chuyển thân thể cồng kềnh, chật vật chạy như điên, không tới thời gian một chung trà, đã tới bên cạnh Vũ Nhạc. Nó còn chưa kịp thở ra hơi, đã bị Vũ Nhạc trực tiếp ném vào trong không gian Linh thú. Nhìn đàn ong ăn thịt người chi chit trước mặt, đại não Vũ Nhạc nhanh chóng nghĩ cách đối phó, Bá Diễm, Hỏa Vương Bá Diễm, phải rồi cách đối phó tốt nhất với đám ong ăn thịt người là dùng lửa, lửa bình thường căn bản không dùng được, nhưng Hỏa Chi Vương nhất định có thể!

“Bá Diễm!”, Vũ Nhạc vừa dứt lời, thiếu niên tóc vàng mắt vàng xuất hiện ngay trước mặt nàng, “Có thể giải quyết hay không?” Vũ Nhạc chỉ vào đám ong ăn thịt người trước mặt, Bá Diễm lạnh băng cười: “Thay vì giải quyết, không bằng khế ước, thế nào?” Dứt lời, hắn nhướn mi nhìn Vũ Nhạc, ánh mắt Vũ Nhạc sáng lên, khóe môi cong lên nụ cười tà mị, vung tay lên: “Dĩ nhiên là càng tốt!” Bá Diễm lạnh lùng lướt qua đám ong ăn thịt người trước mặt, vung tay hóa thành một quả cầu lửa nóng bỏng, quả quyết bay về phía đám ong dày đặc kia. Những thứ kia vốn là đàn ong vô cùng khí thế, nhìn thấy quả cầu lửa kia, từng con từng con lập tức thay đổi phương hướng, hoảng hốt bay về phía ngược lại trốn chạy. Thấy tình hình biến chuyển bất ngờ như vậy, sau khi Vũ Nhạc chứng kiến, cằm trực tiếp rớt ra, chết tiệt, không hổ là Hỏa Chi Vương, quả là con mẹ nó khí phách!

“Khế ước? Tử vong?” Giọng nói âm u của Bá Diễm vang lên đằng sau đám ong ăn thịt người, không có bất kỳ hành động nào nhìn bọn chúng chạy trốn. Không đoán ra được, hắn vừa dứt lời, những con ong kia đột nhiên dừng lại, đồng loạt xoay người nhìn hắn, tựa hồ đang suy tính lời của hắn. Bọn chúng không phải kẻ ngu, nếu Hỏa Chi Vương này muốn cho bọn chúng con đường sống thì sẽ không đốt bọn chúng nữa. Bên nào khinh bên nào trọng, bọn họ cũng hiểu rõ, sau khi Ong Vương suy nghĩ kỹ càng, tiến về phía trước, nhìn về phía Bá Diễm nói quang quác cái gì đó. Vẻ mặt Bá Diễm không có biểu tình gì, gật đầu một cái. Ong Vương ra lệnh một tiếng, tất cả đồng thời bay về phía Vũ Nhạc, lúc Vũ Nhạc mở to miệng hết cỡ, giọng nói của Bá Diễm vang lên: “Kiếp này bọn họ chỉ nhận người là chủ nhân, đây là yêu cầu duy nhất.”

Vũ Nhạc không chút nghĩ ngợi đáp ứng: “Vậy có vấn đề gì?” Nhưng mà, đột nhiên nàng nghĩ đến một vấn đề khó giải quyết, “Các ngươi nhiều như vậy, ta khế ước thế nào được, cũng không thể cho mỗi người một giọt máu chứ, nếu vậy thì ta sẽ chảy khô máu sao?”

Bá Diễm vạn năm mặt không đổi, nghe những lời này, sau gáy đổ mồ hôi lạnh, hồi lâu sau, mới mở miệng: “Ong Vương, là được rồi!”

“À à, không nói sớm, làm ta lo lắng cả buổi!” Vũ Nhạc vui vẻ chích ngón tay, một giọt máu tươi rơi xuống trán của Ong Vương. Trong nháy mắt, đám sương trắng vây quanh cả bầy ong, hồi lâu sau, khế ước hoàn thành, Vũ Nhạc thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt chăm chú nhìn Bá Diễm: “Này, tiểu soái ca, vừa rồi khổ cực cho ngươi!”

Bá Diễm không biểu tình gì gật đầu một cái, không hề nói gì, trực tiếp đi vào trong Linh Giới. Thấy phản ứng của hắn, Vũ Nhạc cũng không thấy kỳ quái, mặt bị co quắp sao, bình thường! Sau khi thu phục được ong ăn thịt người, nàng kích động vỗ tay một cái, chỉ vào cửa đá trước mặt nói: “Ngươi ngây ngô cái gì nữa, mau mở cửa cho bổn tiểu thư đi!”

Ong Vương ở trong không gian Linh thú nghe nàng nói vậy, co quắp khóe miệng nhắc nhở: “Chủ nhân, chốt mở ngay ở chỗ nhô ra bên cạnh, này… Đây không phải là thanh chặn sao!”

Vũ Nhạc lau mồ hôi, mặt hồng hồng thở gấp nói: “Cám ơn đã nhắc nhở nhé!” Ong Vương tiếp tục trầm mặc…

Ra khỏi trận địa, trước mặt Vũ Nhạc là biển hoa mênh mông bát ngát, thay vì nói là biển hoa, không bằng nói là thiên đường dược liệu. Hoa bảy sắc, quả mỹ nữ, dâu xanh, trời ơi, nhiều dược thảo quý hiếm như vậy, có thể lấy không sao? Linh Tiểu Giới cảm ứng bốn phía không phát hiện chỗ nào khác lạ, hơi do dự mở miệng: “Chủ nhân, nơi này có lẽ là phúc lợi, nhanh lấy đi, qua chỗ này không có cửa hàng đâu!”

“Vậy các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Tất cả lăn hết ra đây cho ta, hái hết sạch những thứ này cho ta, tuyệt đối không thể tay không mà về, nghe chưa? Biểu hiện tốt, phần thưởng là một viên tiến cấp, nhanh làm việc đi!” Vũ Nhạc phân phó xong, trực tiếp nhảy vào biển hoa, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Ha ha, bảo bối Tử Luyến, nhìn đi, ta nhất định giúp người đột phá Tử Hoàng trung kỳ, dù là Tử Tông cũng chỉ là cọng lông thôi!”

Tử Luyến đang ngồi trước ảo cảnh nghe xong, kích động, trực tiếp ngã xuống ghế, đúng lúc bị Vân Linh viện trưởng vừa mới vào cửa nhìn thấy, không nhịn được trêu chọc: “Nhìn hình dạng không có tiền đồ của ngươi kìa, một viên đan tiến cấp đã làm ngươi kinh sợ thế sao? Cái cô em chồng này, thật đúng là không thể khinh thường, đám ong ăn thịt người kia, không ngờ bọn chúng lại khế ước với nàng ta!”

“Viện, viện trưởng? Cái gì, cái gì mà cô em chồng?” Tử Luyến vừa đứng lên, nghe xong những lời này, lại lảo đảo, trực tiếp ngồi sững trên đất không đứng dậy nổi.

“Hừ, đừng diễn kịch cho ta xem nữa, cho ta là kẻ ngu sao? Tiểu tử Nhạc gia kia đã sớm tới rồi, đáng tiếc bị bổn viện đá bay đi, trước khi ngươi chưa tìm được người tiếp bước, đừng hòng rời đi.” Bọn họ nghĩ đến đào thì đào luôn sao, muốn biến nơi này thành căn cứ phu nhân sao? Qúa ghê tởm.

“Đã tìm được…” Thiên tài mười hai tuổi, nói ra, là muốn cả đại lục khiếp sợ sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.