[Dịch]Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 61 : Mê luân trận




Vũ Nhạc chỉ cảm thấy bị đạo lực quăng đi thật xa, làm cho nàng cảm giác muốn ra ngoài không gian, ngay tại lúc nàng mặt dày hưởng thụ an nhàn, lực quang phút chốc vỡ tan, không hề phòng bị, nàng rơi mạnh xuống, nhịp tim tăng tốc độ, vẻ mặt Vũ Nhạc hoảng sợ nhìn xuống núi lửa ở dưới: “Không nên chơi đùa như vậy chứ bạch tuộc đại thúc? Ngài thật sự ném ta về phía núi lửa? Bổn tiểu thư dù hóa thành tro cũng không tha cho ngươi, a…Tiểu Giới a, Lạp Lạp a, mau cứu ta, a a a…”

Mà lúc này hai người đang ở trong Linh Giới tu luyện, lười biếng cúi đầu xuống: “Chủ nhân, chúng ta không thể phá lệ, người…Nhẫn nại chút đi!”

“Cái gì? Ta sắp rơi vào miệng núi lửa, sắp bị nham thạch nóng chảy rồi, các ngươi lại có thái độ này. Bây giờ ta ra lệnh cho các ngươi, cứu bổn tiểu thư ra ngoài, có nghe hay không!” Diễn trò vui sao, bổn tiểu thư tình nguyện không vào cái học viện giẻ rách này, cũng không lấy sinh mệnh mình ra đùa giỡn, tỷ tỷ không chơi nổi!

“Người chắc chắc chứ?” Tiểu Giới cười như không cười nhìn Vũ Nhạc. Vũ Nhạc khẽ cau mày, mắt nhìn Linh Tiểu Giới, nàng đột nhiên nhận ra cái gì, phiền não nhắm hai mắt lại, mặc cho thân thể lao theo gió… Lúc này, Tiểu Giới mới hài lòng gật đầu, chủ nhân vẫn là chủ nhân, một chút đã hiểu rõ!

Theo tốc độ rơi ngày càng nhanh, mũi của Vũ Nhạc bị mùi lưu huỳnh xộc vào, không khí nóng hừng hực càng lúc càng đậm, thật muốn phí nhiều sức lực, cái này thật ra chỉ là ảo ảnh? Mẹ nó, không phải quá chân thực rồi sao? Nếu không có Tiểu Giới nhắc nhở, nàng thật sự đã buông xuôi rồi, nhưng mà, vì sao nàng lại thấy nhũn hết chân thế? Nếu bị hóa thành tro bụi, gào khóc… Dạng chết này, chính là tro bụi cũng không còn.

Ngay lúc Vũ Nhạc đang bị hoàn cảnh xung quanh kích thích đánh một chưởng thì chân nàng lại có cảm giác đau tới xương, ngay sau đó, hình như rơi vào giữa núi nhanh thạch nóng chảy, ngay cả đau cũng chưa kịp kêu, thân thể nhanh chóng bị nham thạch bao phủ, trước khi “chết”, nàng độc ác nguyền rủa: “Thánh Đức, nếu bổn tiểu thư còn sống trở về, nhất định phải đem bọn ngươi quậy đến kêu cha gọi mẹ, Tiểu Giới à, ngươi không nên gạt ta nếu không, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi…”

Mở mắt lần nữa, nàng lại phát hiện mình nằm ở… Trong rừng cây? Nàng hơi mơ hồ xoa xoa mắt, trợn mắt nhắm mắt một lúc mới phát hiện không phải ảo giác. Choáng váng, rừng cây trước mắt sao lại mang cho nàng cảm giác quen thuộc quá, trong lúc vô thức giơ tay, nàng ngạc nhiên phát hiện mình đang mặc y phục màu đen. Càng khoa trương hơn là phía sau còn đeo một ba lô to, theo bản năng nàng sờ sờ mặt, trời đất, lại còn thoa bột màu, chẳng lẽ… Chẳng lẽ nơi này là chiến trường ở kiếp trước của nàng? Nghĩ tới khả năng này, Vũ Nhạc nhanh chóng xoay người, nheo mắt quan sát xung quanh. Năm phút sau, nàng hít hơi lạnh: “Chỗ trước mặt không phải là nơi ta đã hy sinh sao? Trời đất, chẳng lẽ thời gian quay ngược lại? Không, không đúng, rõ ràng vừa rơi vào trong nham thạch nóng chảy mà? Vì sao đột nhiên xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đó cũng là ảo ảnh?”

“Mèo con? Mèo con? Gọi mèo con?” Giọng nói khẩn cấp vang lên bên tai, Vũ Nhạc giật mình một cái, tay nàng chạm tới tai nghe, môi run rẩy, khàn khàn mở miệng: “Tước nhi, Tước nhi, ta là mèo con, nghe thấy trả lời.” “Nhanh chóng rút lui, nhanh chóng rút lui, một nhóm lớn có vũ trang đang đi về phía ngươi, mau rút lui.” “Mèo con nghe rõ, mèo con nghe rõ.” Tới khi trong tai không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, Vũ Nhạc hít sâu: “Đoạn đối thoại giống như đúc, ông trời, đây là ngài muốn lịch sử tái diễn sao? Tước nhi, Ngữ nhi tốt của ta, chẳng lẽ….Ngươi cũng hy sinh rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.