[Dịch]Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 36 : Nàng là của ta




Lúc này Thiên Duật Dạ hoàn toàn đen mặt, không hề tỏ ra yếu thế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống gia gia và phụ thân của mình, mặt hắn không chút thay đổi nói: “Đó là nương tử của con, mọi người nhiệt tình kích động cái gì? Khi nào con đi tìm nàng, cũng không phiền tới mọi người. Tới thời điểm con cảm thấy thích hợp, tất nhiên sẽ tìm nàng trở về. Nhưng, tuyệt đối không phải hiện tại, đừng quên, phong ấn thượng của chúng ta vẫn chưa thể mở ra, một khi mở ra, chúng ta không thể ở lại đại lục này, đến lúc đó…Đừng nói không thể mang Vũ nhi đi mà ngay cả chúng ta cũng sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán!”

Lời nói mạnh mẽ của Duật Dạ dừng lại, Thiên Mạc có chút bất đắc dĩ kéo kéo mấy sợi râu của mình: “Nhưng Vũ nhi nàng...” Trên mặt ông hiện lên vẻ vô cùng thân thiết, đứa cháu dâu này, rất được lòng bọn họ nha!

“Gia gia, người yên tâm, tiên đoán trước đây của người không có sai, không phải tôn nhi đã cứu nàng rồi sao? Hiện tại cuộc sống của nàng tại Nhạc gia vô cùng tốt, chỉ cần không có thay đổi lớn, sẽ bình an tới già, chúng ta chỉ cần chờ hết kiếp này, lập tức có thể trở về.” Giọng điệu của Duật Dạ mềm nhũn, ngồi xuống một lần nữa.

“Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn nàng lập gia đình?” Mặc dù Thiên Mặc rất không muốn đả kích Tôn nhi của mình, nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở.

Qủa nhiên Thiên Duật Dạ nghe những lời này, lập tức mặt lại đen nữa: “Chín kiếp trước của nàng đều không lập gia đình, người cho rằng kiếp cuối cùng con sẽ để bọn họ toại nguyện sao? Mơ tưởng…”

“Đứa nhỏ này, nếu Vũ nhi trở về nhất định sẽ hận ngươi để nàng thủ tiết suốt chín kiếp, nhất định thế!” Thiên Mặc phẫn nộ tức giận, đứa nhỏ này rất cố chấp, hắn cũng thương xót cháu dâu nha, ngẫm lại đều đau lòng, chín kiếp luân hồi này, quả thật không hề trải qua cuộc sống tốt đẹp…

“Hận cái gì chứ? Nàng vốn thuộc về con, tên nam nhân kia, lão tử sẽ không bỏ qua, chờ con lấy lại thực lực một lần nữa, nhất định đem xương hắn nghiền ra thành tro, trọn đời không thể siêu sinh.” Vừa nghĩ tới người làm hại bọn họ phải trải qua thập thế luân hồi, khóe môi Thiên Duật Dạ hiện lên nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt đen lộ ra vẻ tàn độc.

“Được rồi, ngươi đã tính toán kỹ càng, chúng ta cũng sẽ không nói gì nữa, có việc gì cần giúp cứ nói.” Vẫn ngồi im không nói gì, Thiên Huân nhàn nhạt mở miệng, sau đó trực tiếp cầm quân cờ lên, thoải mái hạ xuống.

Duật Dạ nhìn bàn cờ trước mắt, ánh mắt tươi cười: “Gia gia, người lại thua rồi!”

Thiên Mặc hừ lạnh một tiếng: “Cái này có gì lạ, thua hắn là hợp tình hợp lý, cũng chỉ có Vũ nhi thiên tài như vậy mới là đối thủ của cha ngươi. Mà ngay cả ngươi, lúc đó cũng thua vô cùng thê thảm? Đắc chí cái gì mà đắc chí?”

Thiên Duật Dạ nghe gia gia nói vậy, nhìn về phía Thiên Mặc nhún vai: “Gia gia nói rất đúng, nếu nói thật ra Tôn nhi không bằng người, thật không nên ở chỗ này mà xấu hổ. Vậy, nếu không còn việc gì nữa, Tôn nhi phải đi, những người kia còn đang chờ!” Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Thiên Huân, Thiên Huân hơi gật đầu, Duật Dạ gật đầu với gia gia mình: “Con đi đây, bữa tối nói chuyện tiếp.” Dứt lời, hắn nhún chân một chút, biến mất trên hồ sen xanh biếc.

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Thiên Huân hừ lạnh, có chút khinh bỉ nhìn lão nhân gia nhà mình: “Thật không hiểu, hai ông cháu các người giả bộ cái gì? Kỹ năng đánh cờ của Duật Dạ còn cao siêu hơn so với Vũ nhi, vì sao tới chỗ này của ta lại thành bại tướng? Thật mệt cho người còn cùng hắn giả bộ lừa đảo, người một không điếc, hai tai không mù, sao lại để mặc hắn làm bừa?”

Khóe môi Thiên Mặc hơi cong lên, gợi lên ý cười: “Tôn nhi hiếu thuận như vậy, sao ta lại gạt đi ý tốt của hắn đây? Huống chi, lúc đó ngươi chẳng phải đúng như thế, còn mặt mũi nào giáo huấn lão tử? Tiểu tử kia, một ngàn năm trước là như thế này, không nghĩ rằng sau khi chuyển thế đầu thai tính tình vẫn như vậy. Trước đây hắn chưa khôi phục trí nhớ còn như thế, nay khôi phục, tự nhiên càng hiếu thuận hơn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.