[Dịch]Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 29 : Ngươi là Ngữ nhi




“Cô nương, ta không phải muốn lừa gạt ngài. Qủa thật bởi vì Nhạc thiếu gia, Nhạc tiểu thư đã đặt phòng trước, hơn nữa cũng đã có khách ở trong phòng chờ. Lão hủ mở tiệm buôn bán, sao lại cự người ngoài ngàn dặm đây? Cô nương, ngài đến thật không đúng lúc, nơi này quả thật không có nhã gian trống.” Chưởng quầy vừa nghe nữ tử kia nói, vội vàng chạy tới, cúi người xin lỗi. Tuy rằng bọn họ làm đúng, nhưng Hồng Tiếu Trai là nơi nào? Có thể là lão đại của kinh thành, không có chút tài năng thì làm cách nào đứng vững được đây?

Nghe chưởng quầy nói vậy, sắc mặt thiếu nữ hòa hoãn lại, nhưng vẫn hoài nghi nhìn hắn ta: “Ngươi nói là thật?”

“Đúng vậy, từng câu đều là thật, làm sao lão hủ có thể lừa cô nương chứ!” Chưởng quầy lau mồ hôi lạnh trên trán, nha đầu này xem ra cũng không dễ chọc nha!

“Hừ, biết thế là tốt rồi. Nếu đã như vây, tại hạ vừa đắc tội, xin hai vị thông cảm.” Dứt lời, thiếu nữ áo vàng xoay người về phía hai huynh muội Nhạc gia mỉm cười. Vũ Nhạc nhìn mắt phượng mày ngài, lông mày kẻ đen, dung nhan mỹ lệ như bức tranh trước mắt, rốt cuộc nàng nhịn không nổi cảm thấy khẩn trương, giữ chặt tay thiếu nữ áo vàng, kích động hỏi: “Ngươi là Ngữ nhi sao? Ngữ nhi, là ngươi sao?”

Ánh mắt thiếu nữ áo vàng chợt lóe lên, hơi nhíu mày nhìn Vũ Nhạc: “Cô nương, ngài nhận lầm người rồi? Bổn cô nương không gọi là Ngữ nhi.”

Khóe môi Vũ Nhạc cứng đờ, có chút không tin lắc đầu: “Không, không có khả năng, sao có thể không phải chứ? Ngươi rõ ràng giống Ngữ nhi như đúc.”

“Cô nương, ngươi quả thật nhận nhầm người. Thật xin lỗi, ta còn có việc, không thể phụng bồi.” Dứt lời, nàng quay ra sau nhìn hai người mặc áo vàng giống nhau. “Đi” “Vâng”

“Chờ một chút, Ngữ nhi…” Vũ Nhạc còn muốn đuổi theo thì bị Mộ Dương cốc đầu: “Được rồi, người ta đã nói không biết muội, muội còn kích động cái gì?”

Vũ Nhạc tỉnh táo lại. Đúng vậy nha, làm sao Ngữ nhi có thể đến nơi này? Cũng không rõ lần nổ bom đó, nàng có còn sống hay không? Vừa nhớ tới chiến hữu sớm chiều bên nhau của mình, cái mũi Vũ Nhạc đau xót, nước mắt suýt rơi xuống, lại bị một lực đạo túm chặt lấy. Nàng hét ầm lên: “Hồ ly chết tiệt, ngươi lại túm tóc ta, ngươi muốn chết sao…”

Hồ ly vội vàng cúi đầu, móng vuốt trắng như tuyết vuốt vuốt trên vai Vũ Nhạc. Chợt một giọng nói truyền vào đầu nàng: “Chủ nhân, nơi này là Hồng Tiếu Trai, chú ý hình tượng, hình tượng. Nếu không nhờ bản tiểu gia, người đã khóc trước mặt rất nhiều người nha!”

Khóe miệng Vũ Nhạc giật giật: “Nói như vậy tức là ta còn phải cảm kích ngươi?” Lạp Lạp lắc lắc cái đuôi, ngạo mạn ngẩng đầu lên: “Người muốn cảm tạ? Vậy hãy đưa cho ta chút thức ăn ngon đi!”

“Ngươi chỉ biết ăn uống thôi, ngu xuẩn, hừ!” Vũ Nhạc tức giận trừng mắt nhìn nó một cái, sau đó mới quay về hướng Mộ Dương đang đứng bên cạnh: “Ca, ai đang đợi huynh vậy?”

Lúc này Mộ Dương mới vỗ đầu một cái: “Ai nha, không được rồi, ta lại quên mất đã hẹn hắn, đi thôi, Vũ nhi, chạy nhanh lên!” Dứt lời, hắn như có lửa đốt dưới mông chạy nhanh lên lầu. Vũ Nhạc quăng cho hắn ánh mắt khinh thường: “Với cái trí nhớ này, còn có người dám hẹn huynh ấy?...” Bất đắc dĩ lắc đầu, nàng theo Mộ Dương đi lên lầu.

Khi bóng dáng màu tím vừa biến mất ở góc lầu hai, trước cửa đại sảnh bỗng thấp thoáng một tà áo màu vàng nhạt, theo tầm mắt quay lại nhìn chỉ thấy chỗ sư tử đá trước cửa Hồng Tiếu Trai, thiếu nữ áo vàng trong sáng nhưng lạnh lùng đang đứng đó. Lúc này nàng hơi rũ mắt xuống, che khuất vẻ mờ mịt trong mắt, Ngưng nhi, Ngưng nhi, làm sao ngươi cũng…Tới nơi này? Mà thân phận của chúng ta, còn bị động như vậy, bây giờ ta nên làm cái gì? Làm thế nào bây giờ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.