Thiên Duật Dạ nhướng lông mày: "Ngươi đường đường là Thần vương điện hạ, ai có thể bức tử ngươi? Ngươi là cố ý tới đây quấy rối phải không? Cút nhanh lên, lão tử không hoan nghênh ngươi."
Nạp Lan Diễm ai oán nhìn Yêu Vũ Mị: "Mị nhi à, ta một mực vì nàng thủ thân như ngọc nha, nàng biết không? Cho đến bây giờ lão tử vẫn là một xử nam đấy! Nào ngờ ta vừa trở về, liền phát hiện chẳng biết từ lúc nào hậu cung đã đầy ắp cả người rồi. Lão già thối tha kia quá ghê tởm, thừa dịp ta không ở nhà, lại có thể đem hậu cung trở thành cái chợ, nữ nhân giá rẻ giống như rau cải trắng, ta đi tới chỗ nào, họ cũng theo tới chỗ đó, phiền muốn chết rồi." Dứt lời, buồn bực nắm tóc, mệt mỏi chống đỡ huyệt Thái Dương.
"Xì" Yêu Vũ Mị rất không nể tình bật cười, hơn nữa còn cười ngã tới ngã lui, lúc Nạp Lan Diễm chuẩn bị tiến lên đánh nàng thì mỗ nữ tức biết điều nghiêm mặt lại, nhưng vẫn không nhịn được run bả vai, Nạp Lan Diễm giận dữ: "Cười cái gì mà cười, cái kia buồn cười lắm sao?"
"Đúng, thực xin lỗi, ta chỉ là cảm thấy, khụ khụ, có chút khó tin, huynh...cho đến bây giờ huynh vẫn còn là xử nam sao? Thật hay giả vậy?" Yêu Vũ Mị nghe thấy tin tức mới mẻ, sao có thể không kinh ngạc, phải biết là, Nạp Lan Diễm là Thần vương đó, vua của thần giới, làm sao có thể còn là xử nam, nếu mà nàng tin tưởng, mới là lạ!
"Đương nhiên so với vàng còn thật hơn, nếu như nàng không tin, ta lập tức để cho nàng nghiệm thân." Nói xong, không để ý tới sắc mặt đã tái xanh của Thiên Duật Dạ, bắt đầu cởi y phục của mình.
Yêu Vũ Mị không thể tưởng tượng nổi trợn to hai mắt, miệng há thành hình chữ O, có mỹ nam để xem, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng có bình dấm chua lớn như vậy ở bên cạnh, nàng chỉ sợ phải suy ngẫm mức độ một chút.
Này không, còn chưa bắt đầu suy nghĩ, Thiên Duật Dạ tức giận gào thét: "Ngươi đi tìm chết cho lão tử."
Một cước đạp vào mông Nạp Lan Diễm, trong tiếng oa oa hu hu của hắn, một đường bay thẳng ra ngoài xe, trong lúc đó còn kèm theo tiếng hắn tức giận gầm nhẹ: "Thiên Duật Dạ, lão tử không để yên cho ngươi. . . ."
Gương mặt tuấn tú của Thiên Duật Dạ âm trầm, lạnh lùng quát: "Tùy thời phụng bồi." Dứt lời, sắc mặt không tốt nhìn Yêu Vũ Mị: "Nàng rất muốn nhìn?"
Yêu Vũ Mị ngáp một cái, khóe miệng nâng lên một nụ cười ác ma, nhìn hắn một lần từ trên xuống dưới: "So với hắn, ta càng muốn nhìn chàng." Lúc này, biện pháp tốt nhất chính là lấy lòng hắn, nếu không, người này chắc chắn dây dưa không dứt đến cùng.
"Thật không? Vậy mà vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy trong mắt của nàng hứng thú dào dạt!" Trong con ngươi của Thiên Duật Dạ lóe lên một chút tĩnh mịch mà đẹp đẽ, nghĩ muốn qua mắt hắn? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.
"Ta hứng thú dào dạt chính là ……Nam nhân các chàng phải nghiệm chứng bản thân như thế nào hả?" Yêu Vũ Mị đột nhiên nhếch lên khóe môi nở nụ cười, tay nâng má, tò mò nhìn Thiên Duật Dạ, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Thiên Duật Dạ nghe vậy, tà khí nhếch lên khóe môi, tầm mắt rơi xuống trên môi đỏ thẫm của Yêu Vũ Mị, ánh mắt thâm thúy: "Nam nhân có thể nghiệm chứng bản thân, nữ nhân các nàng cũng sẽ không tin, chẳng qua ta thật tâm yêu nàng đến già, không biết có thể bao dung tất cả hay không? Mị nhi?" Dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của nữ nhân, bá đạo giữ chặt cái gáy của nàng, cúi đầu đặt môi mình lên.
Yêu Vũ Mị cảm giác đầu lưỡi ấm áp của hắn cạy ra môi của mình, dùng sức mút cánh môi nàng, trong lúc không để ý liền cảm thấy hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn, nam nhân đúng lúc buông nàng ra, nhìn nàng từng ngụm từng ngụm thở dốc, có chút thất bại đỡ trán: "Thế nào còn không biết hô hấp? Nếu ta hôn tiếp nữa, chẳng phải nàng sẽ không còn thở sao?"
Vũ Mị nghe xong lời này, trong mắt sương mù biến mất gần như không còn, oán hận nhìn hắn nói: "Ai, ai cho chàng chặn lại mũi cùng miệng của ta?"
Nam nhân giật giật khóe miệng lặp lại lời của nàng: "Chặn lại mũi cùng miệng của nàng? Cô nãi nãi của ta à, ta là hôn môi của nàng, không phải mũi, cái này cùng hô hấp có liên quan sao? Là chính nàng không biết điều hòa có được hay không?"
Vũ Mị hừ lạnh: "Ta mặc kệ, dù sao là vấn đề của chàng, không phải vấn đề của ta."
Nam nhân bất đắc dĩ thở dài: "Được được được, là vấn đề của ta, xem ra chúng ta còn cần luyện tập nhiều hơn mới được, cứ như vậy làm sao được?"
Vũ Mị mắt trợn trắng không để ý đến hắn, nam nhân một tay kéo nàng vào trong ngực, nữ nhân kháng cự muốn kéo ra khoảng cách: "Chàng, chàng muốn làm gì?"
"Luyện tập đó!" Nam nhân trả lời như chuyện đương nhiên.
"Bây giờ?" Nữ nhân cất cao giọng, rõ ràng cảm thấy không thể tin được.
"Đúng vậy, bất cứ lúc nào bất cứ mọi chỗ đều luyện tập, mới có thể làm cho nàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh . . . Hôn mãnh liệt!" Không cho nàng thời gian suy xét, nam nhân chuẩn xác cúi đầu, phủ lên cánh môi ngọt ngào của nàng. . .
Duật Dạ yêu vui vẻ mà bi thương.
Ba tháng sau, mùa xuân ấm áp hoa nở, xung quanh tràn đầy hơi thở mùa xuân. Trong Phượng Loan cung, một cảnh an lành, Yêu Vũ Mị nằm ở trên võng, vừa ăn nho Cung Tuyết đưa tới, vừa phơi nắng, khỏi phải nói có bao nhiêu hài lòng. Đúng lúc này, âm thanh líu ríu của Quả Nhiễm truyền tới: "Vương hậu, vương thượng đến, vương thượng đến."
"Đóng cửa, nói cho hắn biết, ta đang ngủ, đại khái không gặp khách." Mi cũng chẳng buồn nâng, Vũ Mị tiếp tục xem sách, giống như chuyện mới vừa phát sinh, không có quan hệ gì với nàng.
. . . Sau thời gian uống cạn một chung trà, Quả Nhiễm đã thở hổn hển chạy tới, hướng về phía Yêu Vũ Mị sắp ngủ la to: "Không xong, không xong, vương thượng đã tới, ngài đã tới."
"Hả? Đến thì đến, muội gào to cái gì!" Vũ Mị ngáp một cái, đối với bốn người Cung Tuyết phất tay một cái: "Được rồi, không có việc gì các muội đi xuống đi, người này, ta tới ứng phó."
Cung Tuyết che miệng cười khẽ, cung kính lui xuống.