[Dịch]Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 112 : đau buồn khi phải xa cách (Một)




'' Đại lục Tiên Vực còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong, nếu trong ba ngày không đủ, thì muộn vài ngày nữa chúng ta rời đi cũng được.'' Nhìn thấy Yêu Vũ Mị đang do dự, đáy mắt Thiên Duật Dạ rủ xuống,cân nhắc một chút rồi nghiêm túc nói.

'' Nếu thế thì không cần, ta nhanh chóng an bài một chút là được!'' Nếu muốn rời khỏi, nàng phải sắp xếp La Sát Môn trước đã, cổ thế lực này cũng hơn một vạn người, không thua kém những thế lực nhất lưu ở Tử Minh đại lục, qua một thời gian, nhất định có thể ngang hàng với Tử Minh cung.

''Còn các ca ca ta, chàng định sắp xếp họ ở nơi nào ?'' Đột nhiên Yêu Vũ Mị lên tiếng hỏi thăm, Thiên Duật Dạ khẽ mỉm cười nói: ''Nàng đừng lo lắng, ta đã sắp xếp bọn họ ở Tử Minh phủ ở thành Hỏa Đô, nơi đó, sau này sẽ là nơi ở Nhạc thị gia tộc, buổi chiều ta cùng nàng sẽ đi xem sao.''

Yêu Vũ Mị gật đầu đồng ý, sau đó là vẻ mặt đau buồn nói: ''Lần này Nhạc gia bị thiệt hại nặng nề, có thể ca ca ta sẽ không đứng lên nổi, ta muốn để lại La Sát Môn cho Nhạc thị gia tộc, chàng nghĩ thế nào?''

''Làm như vậy cũng tốt, lấy thực lực đám người La Sát Môn bảo vệ, Nhạc thị rất nhanh có thể 'Đông Sơn tái khởi'.'' Đối với ý kiến Yêu Vũ Mị, Thiên Duật Dạ tỏ vẻ tán thành.

''Chỉ mong như thế.'' Yêu Vũ Mị đang uống trà bỗng nhiên ngừng lại, không chú ý gật đầu, mặc dù các ca ca không để ý tới, nhưng ở trong lòng nàng sự vệc này, sẽ là vướng mắc mãi mãi, mãi mãi không thể chữa trị hết được.

Nhóm người Thiên Duật Dạ, Hoa Lưu Băng sao lại không biết Yêu Vũ Mị sẽ nghĩ như thế nào? Nhưng đây là chuyện của Nhạc gia, làm người ngoài như bọn họ, cũng không thích hợp tham gia vào.

Tử Minh Phủ, là phủ đệ mà Thiên Duật Dạ đặc biệt dựng nên ở thành Hỏa Đô, diện tích nơi này cũng không kém so với Nhạc gia trang, làm cho hai người khi đứng trước của Tử Minh Phủ, nhìn ba chữ lớn 'Tử Minh phủ' trong lòng Yêu Vũ Mị lại buồn bã, dù ai cũng không thể nào hiểu được, nhìn Yêu Vũ Mị như vậy, trong lòng Thiên Duật Dạ cũng không thể chịu đựng được: ''Đừng có như vậy, nếu sự việc đã xảy ra rồi, thì nàng phải có dũng khí đối mặt, nếu ngay cả nàng cũng không qua được cửa này, thì trong lòng nhạc phụ nhạc mẫu càng khó qua hơn sao?''

Đôi mắt Yêu Vũ Mị đỏ lên, tiếng nói cũng khàn khàn: ''Đều tại ta đã sai, nếu không phải tại ta, làm sao bọn họ có thể gặp nạn được? Còn có gia gia nãi nãi, thiếp, ta thực sự có lỗi với bọn họ.''

Nghe được những lời như thế, trong lòng Thiên Duật Dạ cũng có một trận chua sót, mạnh mẽ ôm nàng vào trong lòng: ''Tốt lắm, đừng khóc nữa, tất cả rồi sẽ tốt lên, tất cả rồi sẽ tốt lên. . .''

Khi hai người ổn định cảm xúc bước qua cửa Tử Minh phủ thì lập tức có hắc y nhân cường tráng hướng về phía bọn họ cung kính hành lễ: ''Thuộc hạ xin tham kiến Vương Thượng, tham kiến phu nhân ạ.''

''Mọi việc đều đã an bài thỏa đáng?'' Ánh mắt Thiên Duật Dạ lạnh nhạt nhìn, lập tức hắc y nhân cường tráng cúi người trả lời: ''Khởi bẩm Vương Thượng, Mỏ Diều Hâu hộ pháp, Nhai Tí hộ pháp đều tự mình giám sát, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa ạ.''

''Ừ, canh gác xung quanh Nhạc gia do ai đảm nhiệm?'' Thiên Duật Dạ khẽ vuốt cằm, ''Khởi bẩm Vương Thượng, là Tù Ngưu hộ pháp đảm nhiệm ạ.''

''Biết rồi, hãy nói Tù Ngưu nghe, từ nay trở đi các ngươi sẽ ở lại nơi này!'' Ánh mắt đang suy nghĩ, Thiên Duật Dạ trực tiếp ra lệnh, hắc y nhân cường tráng liền cúi đầu nhận lệnh.

Lúc này Thiên Duật Dạ mới kéo Yêu Vũ Mị đi vào, vừa đi vừa nói: ''Nơi đó ta có mười hai hộ pháp, ta định để lại bốn người trợ giúp Nhạc Mộ Thần trọng chấn Nhạc gia, bao gồm Mỏ Diều Hâu, Nhai Tí, Tề Ngưu, Tiêu Đồ, nàng nghĩ như thế nào?''

''Ta không có ý kiến gì, nếu như thế, ta sẽ bảo Ngư Nhi ở lại trợ giúp ca ca!'' Nghĩ đến những mập mờ của Ngư Nhi với Tiêu Đồ, không biết hai người có thành hay không? Nếu có thể thành, thì coi như một nỗi băn khoăn trong lòng nàng được hiểu rõ.

''Ừm, Ngư Nhi bình tĩnh chín chắn, đúng là một người không tồi.'' Thiên Duật Dạ tỏ vẻ đồng ý.

''Tiểu thư, cô gia, sao hai người lại tới đây vậy?'' Đang nói chuyện, bỗng nhiên Ngư Nhi đang bưng trà bánh đứng ở chỗ rẽ của hoa viên nhìn thấy, vui mừng hô.

Yêu Vũ Mị mỉm cười nhìn nàng: '' Bên kia đã sắp xếp xong nên tới đây, phụ thân, mẫu thân thế nào rồi muội?''

''Tiểu thư yên tâm, trong lòng của lão gia, phu nhân cũng không tệ lắm, trải qua sóng gió lần này, bọn họ mạnh mẽ hơn rồi .'' Nàng biết Yêu Vũ Mị muốn hỏi cái gì, nghĩ đến hai ngày yên bình, thật lòng trả lời.

Nghe vậy, cuối cùng Yên Vũ Mị cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: '' Cung Tuyết có mang chuyện của ta ra giải thích rõ cho mọi người chưa vậy?''

Nàng nghe vậy, ánh mắt hiện lên chút buồn bã, nhưng rất nhanh biến mất không thấy, tuy vậy, Yêu Vũ Mị vẫn nhìn thấy được, không nhịn được khẽ thở dài: ''Năm đó khi rơi xuống vách núi, chủ tử của muội đã ra đi. Sau đó linh hồn của ta lại nhập vào thân thể của nàng, sáu năm sau này, ta với nàng tuy là hai người nhưng sớm thành một, lần này Nhạc gia chịu khổ diệt môn, mặc dù thân thể của nàng đã không còn tồn tại, nhưng trong đầu vẫn còn ký ức của Vũ Nhạc, ta bây giờ, là Yêu Vũ Mị, cũng là Vũ Nhạc, Ngư Nhi, muội đừng như vậy, được không?''

"Tiểu thư, người yên tâm, ta không có đau lòng, chỉ đối với chuyện cũ, có hơi xúc động mà thôi, sau này, ta nhất định sẽ kiên cường đi về phía trước.'' Mặc kệ người trước mắt là Yêu Vũ Mị cũng được, là Vũ Nhạc cũng được, nàng trước sau đều là chủ tử của nàng, biết rõ điểm này, như vậy đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.