Nhìn thấy nữ nhân nhà mình không hề che giấu lửa giận, Thiên Duật Dạ tự biết mình đuối lý sờ sờ mũi. Yêu Vũ Mị oán hận trợn mắt nhìn hắn, không nói gì. Thiên Duật Dạ cũng hiểu rõ nàng đang nổi nóng, lúc này, duy trì im lặng chính là cách tốt nhất để nàng hết giận.
“Thả bọn họ ra, nếu không, cô nãi nãi cho ngươi biết mặt.” Yêu Vũ Mị liều lĩnh không kiềm chế được tỏa ra hương vị mê người, khẽ nhếch cằm, giọng nói trước sau như một lạnh lùng.
“A, Yêu Vũ Mị, ngươi còn tưởng rằng đây là thời đại ngàn năm trước khi ngươi còn là Vương phi Tu La Vương sao? Nơi là là nhân tộc ở Tử Minh đại lục, ngươi đừng quá kiêu ngạo!” Ánh mắt Long Nham đột nhiên lạnh lùng, oán hận nhìn nữ nhân khiến hắn vừa yêu vừa hận.
“Kiêu ngạo? Long Nham, có vẻ như hiện tại kẻ kiêu ngạo chính là ngươi nhỉ? Là ai không để ý tới quy định của tam giới năm tộc, có ý định phá hoại phong ấn? Là ai ở địa bàn nhân tộc giết người phóng hỏa? Là ai đứng ở đây chửi bới bản cô nương? Bây giờ ngươi lại còn giảng đạo lý cho ta? Ngươi có tư cách này sao? Ta đếm tới ba, nếu như ngươi không thả người, thì bản cô nương cũng không ngại lên cướp người!” Yêu Vũ Mị cũng không đủ kiên nhẫn nhàn rỗi chơi cùng hắn. Nàng không quá lo lắng cho phụ thân, ca ca, tẩu tẩu; nhưng thân thể mẫu thân suy yếu, nhìn bà bị treo ở vách núi cheo leo, lửa giận lan tràn trong mắt nàng.
“Yêu Vũ Mị, chúng ta không có tư cách, ngươi có tư cách sao? Nay Ngữ nhi đã hồn xiêu phách tán, ngươi lại còn không biết xấu hổ xuất hiện trước mặt chúng ta? Muốn mang người đi? Có thể…Lấy mạng ngươi tới đổi, nếu không, bọn họ một người cũng không sống được!” Yêu nãy giờ chưa mở miệng, liếc mắt đánh giá Yêu Vũ Mị, sát ý lóe lên trong mắt.
“Lão nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Ngữ nhi không phải do ta hại chết, không phải ta hại chết, tại sao ngươi lại không tin? Ta là muội muội ruột thịt của ngươi, ngươi lại tình nguyện tin tưởng mấy kẻ bị ngươi giết huynh đệ, chứ không chịu tin lời ta nói. Một khi đã như vậy, ta cũng không muốn so đo với ngươi. Nhưng bây giờ ta không thể buông tha cho ngươi, hơn ba trăm nhân khẩu Nhạc gia, hôm nay nhất định phải làm rõ ràng với các ngươi.” Yêu Vũ Mị hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận hừng hực trong lòng, cười nhạt với Yêu.
“Có bản lĩnh thì ngươi tới đây. Ngàn năm ân oán, hôm nay cũng nên chấm dứt.” Lửa giận trong lòng Yêu nháy mắt bạo phát, đối mắt với muội muội từ nhỏ hắn đã yêu thương, cảm xúc trong lòng hắn rất phức tạp, mỏi mệt. Có lẽ cuộc chiến hôm nay sẽ kết thúc tất cả, những năm tháng qua, hắn đã quá mệt mỏi, thật sự mệt mỏi…
Yêu Vũ Mị vỗ tay mấy tiếng, Cung Tuyết, Bối Khả, Qủa Nhiễm, Mia, Mộc Ngư, Ni Mạn, Tát Ma, Aillie, Tu La, Lưu Thương đồng loạt xuất hiện sau lưng nàng. Nàng lướt nhìn qua những huynh đệ tỷ muội đồng sinh cộng tử, khóe miệng chợt giương lên nụ cười tà ác, tin tưởng chắc chắn, nói: “Hôm nay, chính xác nên chấm dứt. Ca ca, hãy cùng muội muội đánh một trận, thế nào?”
Yêu lạnh lùng nhìn Yêu Vũ Mị, cả người tản ra vẻ u ám “Ra tay đi!”
Khóe miệng Yêu Vũ Mị cong lên tà ác, nàng nhún chân một chút, cả người nhẹ nhàng bay giữa không trung, tươi cười có chút nguy hiểm phân phó nói: “Những người cản đường, chết!”
“Thuộc hạ tuân lệnh!” Cung Tuyết dẫn đầu đám người tinh anh, nháy mắt phát động công kích. Ma vương, Thú vương thấy thế, cũng ra lệnh: “Giết!”
Ngay lập tức, dãy núi Tử Minh vốn yên tĩnh dọa người nháy mắt trở nên đen đặc, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Thiên Duật Dạ vừa định ra tay, lại bị Yêu Vũ Mị giơ tay lên ngăn cản: “Chuyện của ta, không cần chàng để ý.”
“Mị nhi, nàng…” Thiên Duật Dạ than nhẹ, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
“Những kẻ này còn chưa tới phiên chàng ra tay.” Yêu Vũ Mị trầm tĩnh chăm chú nhìn, trong đôi mắt ngưng tụ khí phách mãnh liệt.
“Nữ nhân, ngươi đừng quá kiêu ngạo.” Bị một nữ nhân chửi bới như vậy, Long Nham nhất thời tức giận, trên trán hiện rõ sát khí.
“Kiêu ngạo cũng cần có tiền vốn không phải sao? Ngàn năm trước mặc kệ kiêu ngạo thế nào, ngàn năm sau ta vẫn kiêu ngạo như vậy. Rốt cuộc các ngươi cùng tiến lên hay là từng người một?” Giọng nói rét lạnh của Yêu Vũ Mị không mang theo chút cảm xúc nào, nàng nhìn Yêu và Long Nham, trong đôi mắt lười nhác khẽ chuyển chút khinh thường.
Yêu hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, đây là cuộc chiến của ta và nó.” Dứt lời, một cơn gió lớn quất qua, Long Nham lùi lại mấy bước, giọng điệu khó chịu nói: “Chỉ được phép thành công, không được thất bại.”
Vẻ mặt Yêu đột nhiên lạnh giá, “Không cần ngươi nhắc nhở.” Dứt lời, ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt tinh xảo của Yêu Vũ Mị: “Còn thất thần làm gì? Bắt đầu đi.”
Khóe môi Yêu Vũ Mị hơi nhếch lên, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nam nhân vẫn tuấn mỹ như trước, chút thương cảm xẹt qua đáy mắt. Vì sao, vì sao huynh muội bọn họ lại trở thành như hôm nay? Ngữ nhi, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muội thật sự đã hồn bay phách tán sao? Nàng từ từ nhắm mắt lại, nước mặt yên lặng chảy xuống, thật lâu…
Khi đôi mắt mở ra, chút thương cảm không còn tồn tại, chỉ còn quyết tâm báo thù cho Nhạc gia. Hai tay ngưng tụ huyền lực mạnh mẽ, gào rít bay tới trước mặt Yêu: “Hôm nay, huynh muội chúng ta hãy kết thúc ở đây đi, xuất chiêu!”
Khuôn mặt anh tuấn của Yêu tràn ngập giá lạnh, tay phải vung lên, một lãnh kiếm tỏa ra hàn khí bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn. Hắn cảm giác được kình phong mãnh liệt đang bổ nhào xuống bên người, thân hình Yêu chớp lóe, thần tốc tránh thoát, chưởng kiếm rét lạnh cũng không khách khí đâm ra ngoài.
Bên này hai huynh muội bắt đầu quyết đấu, bên kia đám người tinh anh do Cung Tuyết đẫn đầu cũng khí thế ngất trời đấu với Ma tộc, Thú tộc. Bốn người Thiên Duật Dạ lại im lặng ngồi trên phiến đá, buồn bực nhìn cuộc tỷ thí này.
“Này này này, tại sao mới có mấy ngày không gặp mà Mị nhi đã trở lại rồi hả? Có phải chúng ta đã bỏ lỡ chuyện gì không?” Nạp Lan Diễn nhìn Yêu Vũ Mị bình tĩnh ứng phó với Yêu, nhớ tới Vũ Nhạc có thể coi là ôn nhu, đột nhiên trong đầu ong ong, chuyện này, sao có thể thay đổi như vậy? “Đừng nhìn ta, ta cũng giống như các ngươi, vẫn ở chỗ này.” Thiên Duật Dạ miễn cưỡng liếc mắt nhìn, ánh mắt lần thứ hai phóng tới tử y nữ nhân đang bay lượn trong không trung. Hắn chờ mong lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ tới ngày này…
“Nữ nhân này đã xuất hiện, xem ra không cần chúng ta bảo vệ, tới lúc rời đi rồi.” Vẻ mặt Qủy nghiêm túc nhìn Yêu Vũ Mị cả người tản ra hơi thở cường đại, đột nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn.
“Mị nhi, Mị nhi của chúng ta, rốt cuộc đã trở lại.” Hoa Lưu Băng nhìn nữ nhân cách đó không xa đang tươi cười sáng lạn, đôi mắt lạnh nhạt hiện lên chút nhu hòa, ngày hôm nay, cuối cùng cũng sống tới lúc này rồi.
Khi Yêu nhảy lên không trung, chuẩn bị tung sát chưởng của hắn, Yêu Vũ Mị vung dải lụa tím sắc bén tốc độ quấn chặt lấy eo của hắn, lại để hắn xoay người tránh thoát: “Định cuốn lấy ta? Trước tiên phải phá chưởng này rồi nói sau!” Dứt lời, hai tay hắn bỗng nhiên chuyển dịch, ánh mắt lộ sắc bén, thân thể kịch liệt xoay tròn lên xuống, vô số huyền quang giống như lưỡi dao sắc bén đồng loạt bắn về bốn phía. Yêu Vũ Mị khẽ chớp mi, trong tích tắc huyền quang phát ra, một luồng sáng màu tím vững vàng che chở nàng, “Chưởng này, vô dụng với ta.”
Yêu cười lạnh, khuôn mặt tuấn tú âm hàn, trường bào màu đen vung lên, tay cầm trường kiếm nhắm mắt vận công, con ngươi đen mở ra, dùng lực đạo mạnh mẽ đâm về phía bụng Yêu Vũ Mị: “Đừng quá tự tin, nữ nhân.”
Yêu Vũ Mị nhìn thấy chưởng này, bỗng dưng rùng mình, kình phong đen kịt này cực kỳ không bình thường, rất nguy hiểm. Theo bản năng, nàng cảm giác được nguy hiểm, từ lúc nào Yêu đã luyện thành công tầng tám? Hắn đã đột phá tới tầng tám rồi sao? Muốn né tránh, dĩ nhiên không kịp, tốc độ của đối phương quá nhanh. Nàng nhắm chặt mắt, đẩy nội lực của mình lên cực hạn, có được hay không sẽ phụ thuộc vào một kích này. Nhưng mà, ngay tại lúc nàng chuẩn bị tung chưởng lại đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra khỏi vị trí. Ngay sau đó một tiếng kêu đau đớn vang lên. Thân hình cao lớn của Thiên Duật Dạ chắn ngay trước mặt nàng. Yêu nhìn thấy hắn vì cứu nàng mà không để ý tới an nguy của mình, trong lòng không khỏi nhớ tới mình và Diệu Ngữ năm đó. Lúc đó hai người bọn họ chẳng phải cũng không rời không bỏ như vậy?
Nhưng tình huống trước mắt đã không cho phép hắn không quyết đoán. Hắn thu lại tâm trạng mềm yếu, vận công lần thứ hai, chuẩn bị bắt đầu đợt công kích thứ hai. Thiên Duật Dạ thấy thế, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, đột vầng sáng màu trắng bành trướng bao phủ lấy hắn…
Yêu Vũ Mị vừa mới kịp phản ứng lại, nhìn thấy hành động của Yêu, đột nhiên kinh hoảng, nhanh chóng đứng trước quầng sáng trắng, ánh mắt lạnh lẽo hướng về ca ca đang chuẩn bị phát động đợt công kích thứ hai vào bọn họ. Ngươi đã bất nhân, cũng đừng trách muội muội ta bất nghĩa. Yêu Vũ Mị chậm rãi nhắm đôi mắt không có tia nhiệt độ, hai tay lần lượt chuyển động, ánh sáng màu tím vừa hiện lên đã khiến Long Nham trợn to mắt: “Này…Chuyện này, ngươi đã đột phá tới cảnh giới Tử Huyền?”
Vẻ mặt Yêu Vũ Mị không chút thay đổi, ánh sáng tím càng lúc càng lan rộng trong tay, nàng mở to mắt, nhìn khuôn mặt hơi lộ vẻ hung dữ của Yêu, không chút do dự đẩy ra phía trước: “Tử Thiên, đi!”
Yêu bị sức mạnh cường đại đẩy lùi về phía sau, vận công lực chống cự, lại phát hiện căn bản không làm nên chuyện gì, rơi vào đường cùng, hắn la lớn: “Hắc Ám Long, ra!”
Trong phút chốc, cự long màu đen xuất hiện sau lưng Yêu. Đối mặt với một kích mạnh mẽ của cảnh giới Tử Huyền, cự long rú dài một tiếng, phần đuôi lộ ra ánh sáng màu đen, kết tụ chưởng lực đánh bật lại. Sắc mặt Yêu Vũ Mị đại biến lùi về sau ba bước, cảm giác ngòn ngọt trong cổ họng, phun ra một ngụm máu tươi. Nàng nhìn Yêu cũng chật vật thổ huyết, nhếch lên nụ cười châm chọc.
Mà lúc này, Thiên Duật Dạ đã chữa thương xong, một tay ôm nàng vào trong lòng, tỉ mỉ quan sát trước sau, rồi mới thở dài nhẹ nhõm, lấy đan dược chữa thương từ trong Linh Giới ra, không cho nàng cự tuyệt, nhét luôn vào trong miệng nào: “Ngồi xuống chữa thương, kế tiếp giao cho ta.”
Yêu Vũ Mị nhìn Hắc Ám Long bay đằng sau Yêu, hiểu rõ thực lực của mình, không hề cự tuyệt gật đầu: “Chàng cẩn thận một chút, con rồng kia là Trấn Thủ Ma cung, thần thú Thượng Cổ, thực lực ở trên cả cảnh giới Tử Huyền.” Một kích vừa rồi đủ để nàng kiểm tra thực lực của nó, cho nên đối mặt với đề xuất của Thiên Duật Dạ, nàng hiểu rõ làm nữ nhân, lúc nên mạnh mẽ thì mạnh mẽ, lúc nên yếu ớt thì nên hưởng thụ nam nhân che chở mình.
“Yên tâm, loài bò sát nho nhỏ này, không đủ gây sự.” Thiên Duật Dạ nở nụ cười cho nàng yên tâm, rồi xoay người liếc nhìn ba người Hoa Lưu Băng: “Chuẩn bị phát động tổng tiến công.”
“Được!” Hoa Lưu Băng, Qủy, Nạp Lan Diễm thâm sâu liếc mắt nhìn Yêu Vũ Mị, biến mất tại chỗ.
Long Nham thấy thế, vẻ mặt đại biến, sốt ruột nhìn về phía Yêu, nhưng Yêu lại lạnh lùng cười, nhìn về phía Thiên Duật Dạ: “Ngươi vẫn tham dự vào?”
“Ngươi*** tất cả đều vô nghĩa, ngươi ức hiếp nương tử của ta, còn không cho lão tử phản kích? Đừng nghĩ là chúng ta không biết các ngươi đang tính toán cái gì. Tên Nhân Vương kia đúng là phế vật, nếu hắn đã không muốn làm một Vương cho tốt lại muốn mơ những thứ mơ mộng không thực tế, thì hôm nay ta sẽ khiến hắn ăn phải quả đắng, ngại gì chứ?” Thiên Duật Dạ thản nhiên cười, lười nhác nhìn Thú Vương trắng bệch mặt.
“Các ngươi còn chờ cái gì, cùng lên đi!” Đột nhiên trong lòng bàn tay Thiên Duật Dạ xuất hiện một ánh sáng gần như trong suốt, nhẹ nhướng mày, dùng ánh mắt sắc nhọn quăng về phía khuôn mặt bi thảm của Long Nham và khuôn mặt đột biến của Yêu.
“Ngươi…Thực lực của ngươi, thực lực của ngươi đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, Thiên Duật Dạ, ngươi…” Sắc mặt Long Nham đại biến, rút lui ba bước, giống như nhìn thấy quỷ. Trong mắt hắn là kinh ngạc, hắn không tin, không tin nổi hắn ta đã mạnh tới mức này. Nếu như biết trước, dù thế nào hắn cũng không có khả năng cùng với Yêu tiến lên công kích. Đây chẳng phải là tự lấy đá đập chân mình sao?
“Cảnh giới Tiên Thiên? Không, ngươi nhìn kỹ lại xem, đây là cảnh giới gì?” Thiên Duật Dạ cười lạnh, ánh mắt u ám sắc bén quăng về phía Long Nham. Dưới sự ngạc nhiên của Yêu và Long Nham, ngón tay Thiên Duật Dạ khẽ nhúc nhích, phu thê Nhạc Thanh Sơn, phu thê Nhạc Mộ Thần và Nhạc Mộ Dương đã an toàn đứng bên cạnh Yêu Vũ Mị. Trong nháy mắt đã xảy ra chuyển biến long trời lở đất, không chỉ có Long Nham và Yêu kinh hãi không thôi, mà ngay cả Yêu Vũ Mị cũng thoáng hiện lên ánh mắt khó hiểu.
“Ngươi…Chẳng lẽ, vừa rồi ngươi ngồi xuống chữa thương, là giả?” Đối mặt với một Thiên Duật Dạ cường hãn như vậy, Long Nham trắng bệch mặt, lắp bắp chỉ vào hắn, phẫn nộ gầm nhẹ.
“A…lúc đó chính xác có bị đánh trúng, có điều chỉ là vết thương nhẹ như gãi ngứa mà thôi.” Thiên Duật Dạ không để ý nhún vai, lại khiến Long Nham ác độc nhức nhối: “Gãi ngứa? Ngươi con mẹ nó không có việc gì sao lại giả trang như vậy? Ngươi có biết lời đồn hại chết người, hại chết người không? Nếu chúng ta sớm biết là…”
“Ngươi cho lão tử nguyện ý giả trang? Nhìn thấy nương tử của ta bị hắn đánh trúng, trong lòng ta thấy tốt sao? Nhưng nữ nhân này quá tự tin, chưa bao giờ cho lão tử cơ hội ra tay, nếu nàng đã cố gắng xông lên thì ta chỉ có thể đứng sau lưng nàng…Còn nữa, đừng đổ hết lên đầu Bổn vương. Lần này chính các ngươi đã phá kết giới, nếu không phải do các ngươi thì thực lực của ta sao có thể khôi phục ban đầu? Nói đi nói lại toàn bộ đều là do các ngươi gieo gió gặt bão, xứng đáng!” Thiên Duật Dạ nhếch môi cười lạnh, tức giận vung tay lên, Long Nham bị trúng một quyền đập vào vách núi, khốn khổ rơi xuống đất.
Yêu run rẩy đứng lên, nhìn Yêu Vũ Mị đang ngồi xếp bằng sau lưng Thiên Duật Dạ, lạnh lùng nói “Hôm nay, chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối không buông tha cho ngươi, Yêu Vũ Mị, ta tuyệt đối không tha cho ngươi. Hắc Ám Long, hôm nay dù là dùng hết sức lực cuối cùng, cũng phải giết chết nó, giết chết!”
Hắc Ám Long hú dài một tiếng, nhanh chóng nhảy lên, không có bất kì ý kiến gì, phóng về phía Yêu Vũ Mị. Thiên Duật Dạ hừ lạnh: “Kim Long, giao cho ngươi!”
“Vâng, chủ nhân.” Gi ọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo hưng phấn, phút chốc xông ra từ phía sau Thiên Duật Dạ. Kim Long nhìn Hắc Ám Long tỏa khí đen ngòm, ánh mắt hiện lên vẻ miệt thị. Thân mình nó chớp lóe, nháy mắt từ đầu tới đuôi đổi khác hẳn. Yêu nhìn rõ nguyên hình của Kim Long hoàn toàn trợn trắng mắt, nhìn thấy long lân cả người lóng lánh ánh sáng rực rỡ, nhất thời há hốc miệng, thật lâu sau cũng không khép lại được: “Ngươi…Ngươi là thần thú Thượng Cổ, Thiên Vũ Bá Long?”
Bá Long lắc lư cả người, kiêu ngạo bay lên, nhìn xuống Hắc Ám Long: “Loại như ngươi còn không tính là bò sát, lại dám gào rú trước mắt bản Vương?”
Thiên Vũ Bá Long, thủ lĩnh Long tộc, ai có thể ngờ bá chủ này lại cam tâm ở lại bên cạnh Thiên Duật Dạ làm người chăn ngựa, lại càng không thể tưởng tượng được Kim Long không có tiếng tăm gì lại chính là thủ lĩnh Long tộc. Tình hình trước mắt, quá mức chấn động, quá mức chấn động khiến Yêu lảo đảo quỳ xuống đất, chấn động tới Hắc Ám Long đầu tiên, nó đã trốn vào không gian Linh thú.
“Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, các ngươi…Giết ta đi!” Yêu điên cuồng cười lớn, gương mặt vặn vẹo. Nhưng điệu cười này ở trong mắt Yêu Vũ Mị lại cảm thấy hắn đã nhìn thấu bi thương của vạn vật thế gian. Đối mặt với hắn, trong lòng nàng cũng cảm thấy khổ sở, do dự một chút, Yêu Vũ Mị bước tới bên cạnh Yêu, lại bị Thiên Duật Dạ giơ tay ngăn lại: “Nàng muốn làm gì?”
“Hắn là ca ca của ta…” Chỉ một câu vừa đủ, nói ra quá nhiều cũng không có ích gì. Thiên Duật Dạ nhìn khuôn mặt điên cuồng của hắn, do dự nói: “Nàng đứng ở chỗ này là được, hắn, nàng không cần đi sang đó…”
“Nhưng hắn là ca ca ruột của ta, là người thân của ta.” Yêu Vũ Mị lặp lại, khiến Thiên Duật Dạ bất đắc dĩ thở dài một hơi, từ từ buông cánh tay ngăn nàng xuống, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Cẩn thận một chút.” Yêu Vũ Mị gật đầu.
Khi nàng đi tới trước mặt Yêu, quỳ xuống, ngay cả Yêu cũng kinh ngạc ngước mắt lên nhìn. Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của hắn, Yêu Vũ Mị cũng muốn nở nụ cười tươi tắn, nhưng lại phát hiện mình không thể nào cười nổi, bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng thờ dài, mở miệng: “Mặc kệ những năm nay ngươi đối xử với ta thế nào thì trong tâm trí ta, chưa từng hận ngươi, bởi vì ngươi là ca ca của ta, là ca ca duy nhất của ta. Ngữ nhi, kiếp trước Ngữ nhi là đồng đội vào sinh ra tử với ta, một đời này nàng là chị dâu yêu quý của ta. Ngàn năm trước chúng ta đồng thời bị bắt cóc, ta thật sự không rõ vì sao ta còn sống, mà nàng lại chết. Ta càng không liên thủ cùng bọn chúng, bởi vì chuyện này thật sự không cần thiết. Ngươi là ca ca của ta, thái tử Ma Cung, Ma Vương tương lai. Thân phận của ngươi là chuyện ván đã đóng thuyền, vì sao ta lại liên thủ cùng bọn chúng sát hại chị dâu chứ? Ca ca, mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chỉ có thể giải thích như vậy. Ngươi đi đi, nếu ngươi buông tay được, thì tất cả theo gió biến mất. Còn nếu như ngươi không buông tay được thì trở về tu luyện cho tốt, ta sẽ chờ ngươi tới báo thù.” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Yêu Vũ Mị có chút cảm giác thê lương, không để ý tới Yêu đang kinh ngạc, nàng từ từ đứng lên, đi về phía Thiên Duật Dạ.
Nhưng, ngay khi nàng vừa bước được ba bước thì Yêu đột nhiên đứng phắt dậy, nắm một thanh chủy thủ, đặt lên cổ Yêu Vũ Mị. Đối mặt với tập kích của hắn, Yêu Vũ Mị nhếch môi nở nụ cười tuyệt vọng: “Biết không? Ta đánh cược, đánh cược xem ngươi còn chút tình huynh muội nào với ta không. Nhưng không ngờ tất cả chỉ là ta tự mình đa tình thôi, nếu như ngươi đã muốn mạng của ta, vậy thì ngươi hãy cầm đi đi!”
Trên khuôn mặt tuấn dật của Yêu đen kịt, giọng điệu cũng có chút điên cuồng: “Ta mặc kệ, mặc kệ rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Ta chỉ biết là Ngữ nhi của ta đã không còn, không thể tìm lại được…Còn sống tiếp cũng là một loại hành hạ với ta. Nếu muội muội đã yêu thương ca ca như vậy, vậy thì cùng ca ca chết đi, có được không?”
“Yêu, ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, nhanh buông tay cho lão tử!” Thiên Duật Dạ nhìn khuôn mặt điên cuồng tươi cười của hắn, ánh mắt phút chốc lạnh lùng, giơ tay tung chưởng, lúc nào cũng có thể dọn dẹp sạch chướng ngại trước mắt.
“Buông tay? Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Nàng là muội muội của ta, nếu ta chết thì nàng nhất định sẽ thương tâm. Nếu đã như thế, không bằng ta cùng mang nó xuống Địa Ngục, ngươi cảm thấy thế nào? Ha ha ha… Thiên Duật Dạ, dù ta chết cũng không cho các ngươi song túc song phi. Nói cho ngươi biết, đó là điều không thể, vĩnh viễn đều không có khả năng!” Lời nói kích động, chủy thủ đã cứa một đường trên cổ Yêu Vũ Mị, có thể nhìn rõ máu tươi đang chảy xuống. Thiên Duật Dạ dường như bùng noor, chưởng lực thu lại, ánh mắt nhìn Yêu đã lạnh lẽo hơn nhiều.
“Thế nào? Đau lòng? Ta sẽ khiến ngươi đau lòng, ta sẽ khiến ngươi vì ngày hôm nay mà đời đời kiếp kiếp đau lòng. Mị nhi, muội muội tốt của ta, bây giờ cùng ca ca xuống Địa ngục, có được không?” Lúc này khi nghe giọng nói của Yêu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Yêu Vũ Mị không hề có biểu hiện mặt xám tro tàn như sắp chết, nàng thản nhiên nhìn Thiên Duật Dạ, yếu ớt nói: “Thay ta chăm sóc tốt bọn họ.” Dứt lời, dưới ánh mắt sụp đổ của Thiên Duật Dạ, nàng xoay người, nhìn con ngươi màu đỏ sớm bị thù hận che khuất của Yêu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải ngươi muốn chết sao? Tới đây, tới đây, ngươi đừng có ở đây hung hăng, huynh muội chúng ta lập tức đi cùng mẫu thân, tới đây, tới đây…”
Yêu đối mặt với hành động gần như điên cuồng của Yêu Vũ Mị, hơi sững sờ một lát, rồi trợn mắt trừng trừng, phẫn nộ rống to: “Ngươi cho là lão tử không dám sao?” Dứt lời, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, giơ chủy thủ lên, không chút do dự đâm về phía cái cổ mảnh khảnh của Yêu Vũ Mị…
Dưới tiếng kinh hô của đám người Thiên Duật Dạ, Cung Tuyết, một bóng dáng màu vàng bỗng nhiên xuất hiện, la lớn với Yêu: “Dừng tay, Yêu, ta nói ngươi dừng tay lại!”
Yêu? Gi ọng nói này là…?
Cánh tay của Yêu bởi vì giọng nói quen thuộc này mà dừng lại, khi hắn nhìn về phía sau Yêu Vũ Mị đã thấy bóng dáng không thể quen thuộc hơn. Khi đó, nội tâm phức tạp giống như nước sông cuồn cuộn, tràn mãi không thôi. Hắn cứng người, không thể tin nổi nhìn bóng dáng mỹ lệ như hoa trước mặt: “Nàng…Nàng, nàng là Ngữ nhi sao? Nàng là Ngữ nhi sao?”
Trong giọng nói của Diệu Ngữ có chút khó chịu: “Ngươi nói xem? Nếu ta còn không xuất hiện, có phải ngươi sẽ một đao giết Mị nhi không? Ta nói ngươi có thể thông minh hơn chút được không?”
“Nàng, nàng thật sự là Diệu Ngữ? Nàng thật sự là Diệu Ngữ của ta?” Đối mặt với kinh hỉ thình lình xảy ra, Yêu đẩy Yêu Vũ Mị ngăn cách giữa hai người ra, hai tay ôm lấy Diệu Ngữ nằm mơ cũng không được gặp. Còn Yêu Vũ Mị bị đẩy ra, chân lảo đảo, suýt nữa té ngã, may mắn được Thiên Duật Dạ ôm lấy, ai oán nhìn nàng: “Sau này, nàng phải nghe ta hết!”
Lúc này Yêu Vũ Mị không còn tâm tình để ý tới Thiên Duật Dạ đang khó chịu, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Diệu Ngữ, dường như muốn tìm thấy dấu vết gì đó, nhưng quan sát hồi lâu cũng không phát hiện điều gì khác lạ. Sau một hồi im lặng hít thở không thông, Yêu Vũ Mị mới do dự nhìn nàng: “Ngày ấy, người ta gặp trong khách điếm, là ngươi sao?”
Diệu Ngữ bị Yêu ôm chặt, cả người đột nhiên cứng đờ, tiện đà đẩy Yêu ra, nhìn Yêu Vũ Mị đang nhìn chằm chằm: “Ngươi không nhìn lầm, đó thật sự là ta.”
“Vì sao? Vì sao ngươi không nhận ta? Nói cho chúng ta biết, vì sao chứ?” Yêu Vũ Mị chau mày, hai mắt bốc hỏa quát lên.
“Một ngàn năm, một ngàn năm rồi, ca ca tìm ngươi đã tròn ngàn năm, những năm nay rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy?” Đối mặt với im lặng của Diệu Ngữ, Yêu Vũ Mị cuồng loạn khóc lóc, nàng khóc như vậy cũng khiến Yêu đau lòng không thở nổi, hắn nhìn khuôn mặt trắng xanh của Yêu Vũ Mị, vẻ áy náy không cách nào diễn tả được: “Muội muội, ca ca ta không phải người, ca ca có lỗi với muội!”
“Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lại trốn tránh chúng ta? Ngươi làm sao tránh được tai mắt của ca ca? Tại sao ngươi lại tới đây?” Đối mặt với nghi vấn rõ ràng của Yêu Vũ Mị, trả lời nàng vẫn chỉ là một khoảng im lặng.
Khi nàng vừa định hỏi lại lần nữa, thì lại bị Thiên Duật Dạ ôm vào trong lòng, hơi thở ấm áp phun lên mặt nàng, mới khiến nàng từ từ xoay người, ôm chặt lấy Thiên Duật Dạ, nước mắt giàn giụa…
Mà Diệu Ngữ, nhìn Yêu và Yêu Vũ Mị, trong lòng chua xót càng không nói nên lời, nhất là đối mặt với tình yêu thủy chung của Yêu, nàng lại càng cảm thấy trăm mối tơ vò. Nhìn ra vẻ khó xử của nàng, Thiên Duật Dạ lẳng lặng nhìn Yêu: “Trước tiên ngươi hãy mang nàng đi dạo đi, một canh giờ sau, các ngươi hãy trở về.”
Yêu gật đầu, kéo Diệu Ngữ rời đi…
Thiên Duật Dạ lập tức phân phó tất cả mọi người dừng lại. Thú Vương đối mặt với muội muội thình lình xuất hiện cũng đang chấn kinh. Long Nham cũng không phản bác lại lời nói của Thiên Duật Dạ, phất tay ra hiệu dừng lại. Một đoạn ân oán vướng mắc cả mười kiếp, sau khi Diệu Ngữ xuất hiện, thành công đặt dấu chấm hết.
Còn Yêu Vũ Mị vẫn yên lặng đứng ở một bên, vẻ mặt trắng bệch. Thiên Duật Dạ đau lòng ôm nàng vào ngực, dịu dàng an ủi: “Nếu Ngữ nhi đã bình an trở về thì nàng còn lo lắng gì chứ?”
Khóe môi Yêu Vũ Mị nhếch lên: “Ta đang nghĩ, ta đang giận mình, nếu một ngàn năm trước…”
“Đủ rồi Mị nhi, đừng nghĩ nữa, mọi chuyện đều đã qua, đã qua…” Đối mặt với sự tự trách bản thân của Yêu Vũ Mị, Thiên Duật Dạ đau đớn ôm nàng vào lòng, vì sao lại muốn hành hạ mình như vậy? Vì sao?