“Đắt như vậy sao?” Yêu Vũ Mị vừa nghe Mộc Ngư nói, có chút nhức nhối giựt giựt khóe miệng, có vẻ như rất nghiêm túc suy xét vấn đề này. Mộc Ngư nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy tính của tiểu thư nhà mình, thở phào nhẹ nhõm, thuốc quý giá như vậy, nếu cho bọn hắn dùng, thực sự rất đáng tiếc. Đương nhiên nàng đã vui mừng quá sớm, ôm cái bình vào trong lòng, bên kia, Yêu Vũ Mị đưa cánh tay mảnh khảnh hướng về phía này: “Đưa đây.”
“Tiểu, tiểu thư…? Có thể không cần làm vậy được không?” Mộc Ngư khóc không ra nước mắt nhìn Yêu Vũ Mị, gắt gao ôm chặt bình ngọc trong lòng.
“Sao, còn không đưa đây?” Cô không có thời gian ở chỗ này dây dưa, mặc dù lúc này một tay cô đang chống nạnh, miệng khẽ nhếch, hoàn toàn là bộ dáng cường đạo, nhưng cô vẫn không thể nhẫn tâm với đứa bé này. Huống chi lông cừu còn mọc trên người cừu(*), mắc nợ người thì trước sau gì cũng phải trả ơn người, mà người đàn ông trước mặt tuyệt đối có khả năng đó, về điểm này cô hoàn toàn không lo lắng.
(*): Lông cừu còn mọc trên người cừu: ý nói thuốc này vốn là của người khác, mà Vũ Mị lấy ra cho người khác dùng, cuối cùng thì Vũ Mị cũng không mất gì cả.
Cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của Vũ Mị, Mộc Ngư đành thành thành thật thật đưa bình ngọc ra. Vũ Mị lấy được bình ngọc liền đổ ra hai viên thuốc, cho hai nam thanh niên kia ăn xuống.
Chủ tớ hai người cứ như vậy lẳng lặng trông coi bên cạnh. Sau thời gian ước chừng một ly trà nhỏ, nam nhân mặc áo xanh từ từ tỉnh lại, đôi mắt thâm thúy sâu xa nhìn về phía Yêu Vũ Mị, giống như bầu trời mênh mông: “Là các ngươi, đã cứu ta.” Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, cực kỳ dễ nghe. Vũ Mị thích nhất là những người giao tiếp thông minh, vừa nghe lời mở đầu của đối phương, nàng đã biết người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản, vì thế nàng liền cười thật tươi gật đầu: “Đúng thế, thúc thúc, là chúng ta cứu ngươi…các ngươi.” Nàng cố ý tăng thêm hai chữ “các ngươi”, còn như có như không liếc nhìn hai nam thanh niên bên cạnh hắn.
Nam nhân có khuôn mặt tuấn lãng, hai gò má như được gọt giũa, lông mày lưỡi mác khẽ nhíu lại, con ngươi đen lóe lên hứng thú nồng đậm: “Ồ? Tiểu nha đầu thực không đơn giản, độc “Nhất bộ đảo” đều có tác dụng đối với chúng ta, nhưng lại vô dụng với ngươi, nguyên nhân là gì?” Tuy rằng hắn vừa mới tỉnh lại nhưng liếc mắt đã biết chính Mộc Ngư mới là người hạ dược, khuôn mặt nàng tái nhợt, đương nhiên là vừa mới tỉnh lại, mà Vũ Mị, không chỉ sắc mặt hồng nhuận mà tinh thần còn đặc biệt tỉnh táo, đã đủ để chứng mình đứa nhỏ này không bị trúng độc.
“Ngươi…Làm sao ngươi biết?” Lời nói của nam nhân khiến Mộc Ngư kinh ngạc, hắn vừa mới tỉnh lại liền thấy rõ ràng điều này, không thể không nói hắn vô cùng lợi hại, mà dáng vẻ hắn cũng giống như nàng vừa mới tỉnh lại. Lúc nàng sắp té xỉu tiểu thư cũng tới ngay, chắc sẽ hít phải không ít không khí chứa mê dược chứ, vì sao người lại không có chuyện gì cả.
“Ngươi…?” Vũ Mị khẽ nhíu hàng lông mày, đem suy nghĩ giấu nơi đáy mắt, tuy rằng nàng rất tò mò nhưng bây giờ không phải lúc điều tra chuyện này, mà người đàn ông này, quả nhiên so với suy đoán của nàng còn lợi hại hơn, nếu như thế nàng cũng không cần diễn tiếp nữa: “Nếu tiên sinh đã thông minh như vậy thì tiểu nữ cũng không thừa nước đục thả câu, người định báo đáp ơn cứu mạng của chúng ta như thế nào đây? À, đúng rồi, hai người đi cùng ngươi ta đã cho dùng hai viên Hộ Tâm Đan, nếu như không có thuốc này ta nghĩ… bọn họ sẽ không tỉnh lại sớm như vậy?” Dứt lời, Vũ Mị ngụ ý liếc nhìn hai nam tử đã tỉnh lại.
Trên khuôn mặt của nam tử tuấn lãng liền xẹt qua một chút lạnh nhạt, khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía Yêu Vũ Mị đã ngập tràn tán thưởng: “Thật không ngờ cô nương này ngay cả Hộ Tâm Đan cũng bỏ ra được, đó thực sự là ngoài dự đoán của ta, nếu vậy, đa tạ cô nương đã cứu mạng, cô muốn gì? Điều kiện tùy cô lựa chọn, chỉ cần ta có thể làm được.”