Thuần Quân đặt nàng trên giường , liếc đôi mắt sang cạnh người hầu lập tức đi gọi đại phu . Hắn nhìn vật nhỏ trên giường nhớ tới lúc hắn còn bé … Ngón tay như băng ngồi trên giường cạnh nàng chạm khẽ vào má … Thuần Quân nhẹ giọng sủng nịnh “ Thực mềm”
Cảm xúc mềm mại trên tay thật thú vị “Mềm mềm a!~” cú chút nóng trên má … Đôi mắt mang theo vài tia ấm áp nhưng rồi biến mất trong giây lát , hắn cầm đôi tay nàng lên rõ ràng có ai hạ độc lên nàng.
Khẽ nhíu nhìn đôi mặt thon gọn có chút mũm mỉm đáng yêu , đôi môi hồng nhạt dần , hắn không lo lắng nhiều về độc trong người nàng … vốn dĩ là độc nhưng cũng không phải là độc .
Nhưng ai lại ra tay tàn độc thế kia , hắn chồm lên người nàng … Tử Đô đứng ngoài cửa bước vào một tràng như vậy … mặt có chút biến đổi .
Thuần quân tất nhiên là biết hắn đứng đó đã lâu căn bản không bận tâm … cảm giác thích thú vật nhỏ bên cạnh càng ngày càng lớn . Tử Đô ho nhẹ :
- Vương gia ta không biết người có thể lại yêu thích nữ nhân thế kia .
Thuần quân hạ mi , rũ xuống thật xinh đẹp lông mi cũng là màu bạch kim … thật giống tuyết . Mơ màng mở mắt thấy hăn đang trên người nhưng lại mỉm cười với hắn .
Đầu hoàn toàn trống rỗng a~~~ Nhưng rồi nàng cảm thấy thật lạnh một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu .
Đại phu cũng vừa vặn tới , không nói gì nhiều lập tức bắt mạch cho nàng. Thấy vết thương trên tay nàng “Có người đã đưa độc này vào con vật này , không may bị nó cắn , người này thật mệnh đoạn”
Ông không nói gì thêm lấy từ trong bâu một hủ thuốc nhỏ :
- Đây là viên Diệp hạt . Ngâm vào nước đun sôi ba canh giờ , đợi nguội hẳn uống . Đơn giản vậy thôi .
Tử Đô hơi nghi ngờ nhìn tên đại phu .. Tử Đô lại lạ lùng nhìn Quân với ánh mắt thực kì quái .
- Có thư sao ?
Tử Đô trầm mặc nhìn lên bàu trời sẫm tối … Thực đáng sợ , cánh của nó dang rộng trên bầu trời khí thế … đến tột cùng Tử Đô nhịn không được nuốt xuống đắng ngay cổ .
Đó là Bạch Nhạn Điểu sao ? Sao lại ở đây …. Một lần nữa Tử Đô rất tò mò về nữ nhân kia tột cùng là thân phận gì ?