Dụi vào ngực của y nàng ngủ một mạch đến sáng , thì không còn thấy y nữa … Nàng buồn trống vắng rồi lại có 1 chén cháo nhỏ trên bàn bên cạnh là bức thư y gửi cho nàng . Khóe môi cong lên lấy một nụ cười …
“Ta thực xin lỗi , khi nàng đọc được bức thư này ta đã đi rồi . Ta sẽ rất nhớ nàng . Nàng hãy đợi ta khoảng thời gian này ta và nàng chỉ có thể viết thư cho nhau thôi .”
Dù là bức thư không có gì đặc sắc nhưng nó là của y dành cho nàng , nàng rất vui vẻ thoải mái :
- Di Di xem ra lần này xuyên qua không hề vô bổ a~~~
Lão bản đứng ngoài của nhìn vào vô tay “Đúng là không vô bổ m… mau ăn đi rồi tắm rửa ngươi chính thức bị ta đuổi” nàng ngây ngô nhìn lão bản .
- Lão đang nói gì vậy ?
Trong đầu nàng là dấu chấm hỏi to lớn … Biểu tình trên mặt càng ngày càng rõ …
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Hiên Viên Phủ .
Cạnh hòn non bộ nàng ngồi một mình ở ngay đó , trên tay cầm một bông hoa cúc … Nhìn rất tốt nhưng không ai biết rằng nàng đang tưởng tượng ‘lão bản’ của cô như bông hoa cúc bị cô từ từ giày xéo .
Nhớ lúc nãy lão đẩy nàng vào đây một cách tuyệt tình … Ánh mắt vui vẻ tự như ‘’nuôi ong tay áo’’ ong bay đi rồi thì rất mừng a~~~
- Tức quá đi .
Nàng muốn hét nha … Nhưng đây là Vương phủ hét mất công bị còng đầu . Uể Oải nàng đi một vòng vương phủ cùng với nô tì ‘sẽ chiếu cố’ cho nàng.
Nô tì này tên là Tuệ Như , rất thanh tú , dễ nói chuyện rất hảo cảm với người khác . Tính ra có bạn vẫn vui hơn nàng hỏi Tuệ Như :
- Như tỉ tỉ rốt cuộc vương gia rộng cỡ nào . Nữa ngày trời rồi mà vẫn chưa hết một vòng ~
Tuệ Như khéo léo bảo nàng ghé gần hồ Thanh Nguyệt ngồi nghỉ ngơi . Tuệ Như nhìn nàng rồi nói :
- Muội muội trước giờ ta chưa thấy ai vào vương phủ rồi lại muốn đòi ra đâu , còn nữa tỉ chưa từng thấy ai đi dạo quanh phủ mà than ngắn thở dài . Cứ hệ đi được vài mười bước là than một lân .
Tuệ Như nhìn Di Di với con mắt có chút kì lạ nhưng vô cùng thưởng thức . Đối với Di Di dánh mắt của Tuệ Như thật kinh khủng tâm của nàng .
Tuệ Như khẽ xoa xoa đầu nàng :
- Muội thật là đáng yêu … Đôi mắt rất đẹp .
Tuệ Như không biết là từ khi nào mình lại có khả năng khen ngợi người khác Tuệ Như rất thích tiểu nữ tử trước mặt mình , nàng nhất định không tầm thường và Tuệ Như cũng vậy .
Nàng nhìn cái hồ rộng lớn , mặt nước xanh ngắt bất giác mỉm cưởi nhớ về ai kia .
Nụ cười Di Di thật sự rất bắt mắt làm Tuện Như mê mẩn và cả một người nàng đã từ gặp .
Di Di quay lại hỏi Tuệ Như :
- Tỉ tỉ nhưng mà ta có được xuất phủ không , ở đây chán quá à .
- Muội muội vào đây chưa được một ngày mà đã đòi xuất phủ rồi
Di Di nhăn mặt “Muội có muốn vào đây đâu” Tuệ Như nhìn Di Di cả hai nở nụ cười trên môi . Nhưng có một người đang rất đen mặt gần đó .