Trời đang vào thu, buổi tối không khí càng lúc càng se lạnh.
“Sao trời nóng thế nhỉ?” Vân Khinh lẩm bẩm tự hỏi, một tay dùng ngoại bào vừa cởi ra tùy tiện quệt mồ hôi trên trán, một tay nới rộng cổ áo.
Lúc này đầu nàng càng lúc càng cảm thấy nặng nề, nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào một lương đình gần đó nghỉ chân.
Từng cơn gió thu mát lạnh phả thẳng vào mặt nhưng cũng chẳng giúp Vân Khinh tỉnh táo ra được chút nào. Cổ họng khô khốc như gặp hạn hán, nàng nuốt nước bọt, tay run rẩy cầm ấm trà rót ra chén.
Uống hết ba ly trà vẫn không thỏa cơn khát, nàng dứt khoát bỏ cái chén bé tẹo đi, cầm ấm trà rót thẳng vào miệng. Nước trà lạnh ngắt tràn ra chảy xuống cổ, chảy cả vào trong áo, nhưng đụng tới cơ thể nóng ran của nàng cứ như rưới nước vào lửa bốc hơi bay đi.
Nước trà ngừng đổ, Vân Khinh cố dốc ấm nhỏ ra mấy giọt cuối cùng, sau đó nóng nảy ném đi khiến ấm trà vỡ tan thành từng mảnh.
Lúc này nàng vô cùng khát, nhưng dường như nước không thể giải tỏa cơn khát khó hiểu này.
Là độc của Phượng Thiên Tường? Từ trước đến nay nàng luôn ỷ lại vào giải độc đan, vạn vạn không ngờ có ngày nó lại bị vô hiệu hóa.Vân Khinh có thể cảm nhận được có một ngọn lửa đang nhen nhóm trong cơ thể, có phải nàng sắp bị thiêu chết hay không?
Trước mắt bắt đầu mờ dần, Vân Khinh hai tay tát tát má ép mình tỉnh táo lại, nhưng có vẻ không ăn thua. Chợt thấy đống mảnh sứ vỡvủa ấm trà khi nãy, nàng lảo đảo từng bước đi đến, nhặt lấy một mảnh vỡ không chút lưu tình đâm thẳng xuống cánh tay kia. Cơn đau ập đến khiến thần trí nàng tỉnh ra không ít.
Nhân lúc này, nàng phải ra khỏi hoàng cung, trở về ngay lập tức tìm cách giải độc.
“Vân tiểu thư, thì ra ngươi ở đây.”
Tiếng đồ vật vỡ thu hút sự chú ý đưa Bạch Mộ Lan đến đây, quả nhiên tìm thấy nàng.
Đèn lồng treo bên ngoài đã sớm bị gió thổi tắt, chỉ còn chút ánh trăng bàng bạc yếu ớt hắt vào.Bạch Mộ Lan thầm thấy may mắn, vì hắn thực sự không cách nào đối diện với nàng lúc này.
Hắn lúng túng giải thích “Chuyện vừa rồi ta rất xin lỗi. Ta cũng không nghĩ đến tận lúc ấy mà ngươi vẫn chưa phát hiện. Nếu như ngay từ đầu ta nhắc ngươi lau vết son đi thì…”
“Xin lỗi, ta có việc gấp phải đi bây giờ.” Vân Khinh cắt ngang, lướt qua hắn rời đi.
Mùi máu tanh xông tới sống mũi khiến Bạch Mộ Lan kinh hãi, vội bắt lấy tay nàng giữ lại “Đợi đã.”
“A!” Vết thương bất ngờ bị đụng vào khiến Vân Khinh đau nhói nhíu mày rên một tiếng.
Vì y phục nàng màu đen nên không thấy được máu thấm qua. Chỉ đến khi đụng vào Bạch Mộ Lan mới phát hiện tay áo nàng ướt đẫm, bàn tay hắn chỉ nắm qua mà cũng nhiễm đầy máu tươi. Máu từ trong ống tay áo nàng như chuỗi châu đứt nối tiếp nhỏ xuống đất.
“Ngươi bị thương? Chuyện gì đã xảy ra?”
Vân Khinh không trả lời, nghiêng người dặm bước, nhưng Bạch Mộ Lan lại nghiêng người theo chặn lại.
Vân Khinh nhíu mày, nói “Tránh ra.”
“Không, ngươi phải theo ta đi băng bó lại vết thương đã. Cứ thế này ngươi sẽ mất máu mất.”
“Ta nói tránh ra!” Vân Khinh gằn giọng, nặng nề thở dốc.
Từ lúc Bạch Mộ Lan chạm vào, ngọn lửa trong cơ thể nàng giống như được thêm củi khô bùng cháy dữ dội. Một dòng nhiệt lưu chảy dọc xuống hạ thể, nàng có thể cảm nhận được giữa hai chân có chút ẩm ướt khó chịu. Dù chưa từng gặp phải tình huống này, nhưng nàng trải qua hai kiếp cũng đủ để hiểu rõ phản ứng hiện tại của mình đang ham muốn thứ gì.
Con mẹ nó, thì ra chẳng phải là độc dược gì chết người cả, mà là trúng xuân dược! Xuân dược xét theo một khía cạnh nào đó thì là một loại thuốc bổ tăng cường chức năng sinh lý, không phải độc dược nên có uống giải độc đan cũng vô dụng. Nếu không mau chóng hạ nhiệt, thì nàng sẽ bị ngọn lửa dục vọng thiêu rụi lý trí mất.
Tuy nhiên, Bạch Mộ Lan lại không biết điều này, vẫn một mực ngang ngạnh “Không!”
Vân Khinh không muốn phí thời gian tranh cãi nghiêng người bỏ đi.
Lần này, Bạch Mộ Lan không dám đụng loạn sợ trúng phải vết thương của nàng, chỉ cậy cao lớn hơn chắn đường.
Vân Khinh không thể dùng khinh công. Vì e ngại vận nội lực sẽ khiến dược lực phát tán càng nhanh nên hết lần này đến lần khác bị Bạch Mộ Lan cản đường.
Nàng cáu giận gầm lên “Đáng chết! Mau tránh ra! Không nhọc ngươi quản chuyện của ta!”
“Ngươi!”
Bản thân có lòng quan tâm nhưng lại bị đối phương không chút nể nang mắng như vậy, Bạch Mộ Lan vừa buồn tủi vừa tức giận, phất tay áo quay người bỏ đi. Nhưng đi chẳng được mấy bước thì dừng lại, không nhịn được liếc nhìn. Thấy dáng ảnh nàng bước đi loạng choạng hết ngã trái lại ngã phải, hắn không đành lòng phi đến đỡ lấy.
“Tại sao thân nhiệt ngươi lại nóng thế này?” Bạch Mộ Lan kinh ngạc thốt lên. Lúc này mới chú ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng một cách dị thường.
“Đừng đụng vào ta!”
Vân Khinh dùng sức đẩy Bạch Mộ Lan ra. Tiếp đó hung hăng ấn mạnh vào vết thương cũ khiến máu càng thêm chảy ồ ạt.
“Ngươi điên rồi! Mau dừng tay!”
Bạch Mộ Lan hoảng hốt giữ chặt lấy tay nàng, nhưng nàng vẫn không ngừng phản kháng giằng co, tay chân đấm đá loạn xạ khiến hắn chật vật vừa né vừa ngăn cản nàng tự làm thương bản thân.
“Vân tiểu thư, xin lỗi.” Không còn cách nào khác, Bạch Mộ Lan đành trực tiếp chặt vào gáy nàng một nhát.
Nhưng dường như dược lực phát huy mạnh mẽ thôi thúc khiến cho Vân Khinh không cách nào bất tỉnh được. Nàng bất lực ngã xuống, hai tay ôm ghì lấy bản thân cắn răng chịu đựng.
Nhìn Vân Khinh co rúm nằm trên mặt đất, Bạch Mộ Lan lúc này mới chợt nhận ra biết hiện bất thường của nàng, vừa sợ vừa lo ngồi xuống đỡ nàng dậy.
“Vân tiểu thư, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”
Vân Khinh nửa tỉnh nửa mê, khuôn mặt đỏ đến lợi hại đã lan xuống tận cổ, môi bị cắn rách rướm máu, toàn thân không kìm được mà run rẩy, thân nhiệt nàng nóng đến dọa người. Thấy tình hình không khả quan, Bạch Mộ Lan bèn nói “Ngươi đợi ở đây, ta ngay lập tức gọi người đến giúp. Rất nhanh sẽ trở lại!”
Dứt lời, Bạch Mộ Lan toan đặt nàng nằm xuống thì Vân Khinh lại nắm chặt lấy cổ áo hắn.
“Ngươi lừa ta.”
Bạch Mộ Lan ngạc nhiên “Hả? Ta không…” Nàng đang nói mê sảng sao?
“Lại muốn gạt ta…” Mặt phượng của nàng lúc này chứa đầy sương mù, vẻ mê hoặc nhìn hắn.
“Không cần đi, Mộ Lan… Đừng rời khỏi ta…” Vân Khinh nặng nề thở dốc, ngữ điệu yếu ớt cầu xin có phần nức nở.
Nhìn nàng trong cơn mê man không ngừng gọi tên mình, vẻ nhu nhược không nên có ở nữ tử này lại khiến Bạch Mộ Lan kinh hỷ, thì ra nàng cũng có tình cảm với mình.
Bất chợt Vân Khinh vòng tay ôm lấy cổ Bạch Mộ Lan kéo lại gần, hơi thở nóng ấm phả vào mặt hắn. Tâm Bạch Mộ Lan lúc này chợt ngứa ngáy như có mèo cào. Dường như bị phương mâu câu hồn kia thôi miên, hắn vô thức chậm rãi cúi đầu xuống.
“…Mộ Lan…” Vân Khinh khẽ nỉ non, trong gang tấc nàng lại thấy được đôi mắt nâu nhạt trong suốt kia.
Hai đầu mũi khẽ lướt qua nhau.
“Vân Khinh…”
Đúng lúc này, đôi phượng mâu còn đang mơ màng khép hờ chợt mở lớn, Vân Khinh giật mình choàng tỉnh ngay lập tức đẩy người trước mắt ra.
“Không phải… không phải Mộ Lan…”
Bạch Mộ Lan ngỡ ngàng không hiểu, còn chưa kịp phản ứng thì gáy bỗng nhói lên rồi gục xuống. Dùng chút ý thức còn sót lại, hắn chỉ kịp thấy một bóng lưng màu lục thủy đi đến bế ngang Vân Khinh lên. Sau đó hoàn toàn chìm vào bóng tối…