"ha ha ha cuối cùng linh chi ngàn năm thuộc về ta" Một nam tử ở vách núi cười
"Chưa chắc đâu không ngờ ngươi lại đến trước hái hộ ta linh chi ngàn năm ,đỡ mất công ta phải trèo núi hái mà còn tiết kiệm thời gian cho ta cảm ơn ngươi nha" Tuyết Nhu đi đến cướp linh chi lại
"Ngươi ,ngươi linh chi này là ta tìm thấy trước mau trả lại cho ta" Nam tử động thân thể mình nhưng không thể chuyển động thân mình được
"ngươi đã hạ độc gì trên người ta"
"chỉ là thuốc tê sau 2 canh giờ nữa sẽ hết tác dụng, ta lấy linh chi đi trước nha. Lần sau chúng ta gặp lại nha tiểu Hàn bye" Tuyết Nhu nói xong đang định rời đi khỏi thấy Mạc Hàn tức giận nói
"Lâm Tuyết Nhu đừng để Mạc Hàn ta gặp lại ngươi " Mạc Hàn oán giận .Mạc Hàn là giáo chủ ma giáo mọi người đều sợ ,hai năm trước Tuyết Nhu qua sơn động gặp Mạc Hàn bị trúng kịch độc Tuyết Nhu đã ra tay cứu giúp.
"cái tên Mạc Hàn chết tiệt nếu biết trước ta sẽ không nói cho ngươi biết ở đây có Linh Chi, mà ngươi cần linh chi làm gì" Tuyết Nhu hỏi
"Ta nói ngươi cũng không thể chữa khỏi bệnh cho ta" Mạc Hàn buồn rầu nói
"Ngươi không nói là sao ta biết được cơ chứ" Tuyết Nhu đi đến Mạc Hàn bắt mạch "sao ngươi bảo ta ,ta có thuốc giải mà" Tuyết Nhu đút viên thuốc vào miệng Mạc Hàn.
" thôi ta đi trước độc tố người ngươi giải hết rồi không phải bệnh như ngươi nghĩ nên không cần lo lắng" Tuyết Nhu cười rồi dùng phi công biến mất
... ...... ...... ....
"nghỉ chân chút đã" Tuyết Nhu dừng chân tại một mái nhà ,ngồi xuống
"xèng...xẹng...bùm...bùm...bùm" Tuyết Nhu ngoi đầu nên chạm khuôn mặt quen cố nhớ lại (sao khuôn mặt này quen quen a mình đã cứu hắn ở ngôi miếu hoang)
"hì hì hì ta chỉ là dừng chân một chút không ngờ ngói vỡ làm ta ngã. Nhìn phủ ngươi to giàu như vậy thật không ngờ mua ngói kém như vậy để lập" Tuyết Nhu cần miếng ngói lên đánh giá người nào đó mặt đầy hắc tuyến rồi
"Ngươi lảm nhảm xong chưa đi ra khỏi ôn tuyền cho ta" Nam tử lạnh lùng nói
"Nhìn ngươi soái ca thật ,sao ta phải ra khỏi ôn tuyền " Tuyết Nhu mải ngắm mỹ nam không biết mình đang nói gì. Nam tử mặt đen như đáy nồi
"Ngươi muốn cùng ta tắm xong rồi mới ra khỏi đây" Nam tử hết kiên nhẫn trả lời
"Ta không có hứng thú tắm với ngươi, giờ ta phải về nhà ngủ một giấc' Tuyết Nhu tỉnh táo bước ra khỏi ôn Tuyền .Nam tử nhanh chóng mặc quần áo vào
"Ngươi muốn đi không dễ đâu" Nam tử đánh về phía Tuyết Nhu, đang đánh chiêu 100 cánh cửa bật ra Tuyết Nhu nhân câu hội nhảy ra khỏi cửa sổ
"Vương gia ,người không sao chứ" Hạ Phong hỏi Nam Cung Thần (chính là nam tử vừa nãy)
"Ta không sao,lui xuống đi" Nam Cung Thần , bước ra khỏi ôn tuyền dẫm phải vật cúi xuống nhặt chiếc khăn tay lên nhìn có tên Lâm Tuyết Nhu
"ảnh điều tra người tên Lâm Tuyết Nhu"
"Là" Ảnh nhận mệnh lệnh biến mất
......
"Tiểu thư người đã về" Mai nhi đẩy cửa phòng vào thấy người Tuyết Nhu ướt hết. Liền hỏi
'Tiểu thư, sao người ướt vậy"
"Ta té ngã xuống hồ. Mai nhi có việc gì lúc ta đi ra ngoài không" Tuyết Nhu thây quần áo hỏi
"là ,người bên lão phu nhân báo mai chiến thần vương gia đến phủ " Mai Nhi bẩm báo
"Hắn đến liên quan gì đến ta" Tuyết Nhu trả lời "ta buồn ngủ rồi, đi ra ngoài đi mai tính tiếp"
"là' Mai nhi đóng cửa đi ra ngoài
p/s: cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện cho mình trong thời gian qua.