[Dịch]Vương Bài Pháp Thần

Chương 42 : Hoàng Cung




Lai Ân lắc đầu nói “ Ta lên, trước kia ta lúc nào cũng chạy trốn, lần này ta muốn thử xem rốt cuộc thực lực của mình đến đâu.”

“Được rồi, đã vậy ta cũng không nói nhiều nữa, ngươi cứ lên đi, nếu không may chết cũng có ta nhặt xác rồi.”

Lai Ân gật gật đầu, hướng về phía Lạc Mễ Nhĩ, nói “ Ta đáp ứng.”

Lạc Mễ Nhĩ cười ha ha, nói “ Nếu hai người chúng ta đấu với nhau dùng ma pháp thì chỉ sợ thành Áo Lôi Nạp này coi như xong, chi bằng dùng cách khác a.”

Lai Ân gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“So lực khống chế ma pháp, thực lực của chúng ta đã tới Á Thần thượng giai, đối với chống chế lực đã đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới, ta ở đây có một đoàn hỏa cầu, ta sẽ phóng đến vị trí giữa hai chúng ta, chỉ cần ngươi có thể đem hỏa cầu này đánh vỡ, hoặc là làm tắt hỏa cầu thì tính là người thắng, còn nếu ta đem hỏa cầu lại gần người ta thì tính ta thắng.”

Lạc Mễ Nhĩ từ trong người liền xuất ra một đoàn hỏa cầu có đường kính tầm năm mươi phân, sau đó chậm dãi điều khiển đến khu vực giữa hai người, ma pháp khi điều khiển nhanh thì rất dễ dàng, nhưng để khống chế cho chậm thì vô cùng khó, làm được điều này cho thấy người điều khiển phải có năng lực khống chế ma pháp rất mạnh.

Lạc Mễ Nhĩ nhắc nhở nói “ Ta sẽ liên tục khống chế, duy trì hỏa cầu này, công kích của ngươi nếu đem hỏa cầu này đánh tan thì tính là ngươi thắng, bất luận công kích như thế nào, dùng phương pháp gì cũng đều được chấp nhận, ta cũng sẽ chỉ dùng lực lượng Á Thần nhị giai để khống chế hỏa cầu, như vậy sẽ công bằng.”

Lai Ân gật gật đầu.

Cáp Địch Tư hứng thú nhìn hai người, nói ” Ta sẽ làm trọng tài a.”

“Như vậy đành phiền vị nữ sĩ này vậy.”

Cáp Địch Tư liếc mắt đánh giá Lạc Mễ Nhi một chút, cười khanh khách nói “ Đại sư không cần khách khí.”

Lạc Mễ Nhĩ cười cười, bản thân hắn cũng không biết người đứng trước mặt mình lại là Thần mà Hắc Ám Thần Điện bọn họ vẫn tôn thờ.

Cáp Địch Tư nâng ngọc thủ, nói “ Ta sẽ hô bắt đầu.”

Lai Ân cùng Lạc Mễ Nhĩ đồng thời gật đầu.

Cáp Địch Tư khóe miệng hiện nên một tia cười xấu xa, nói “ Một, bắt đầu.”

Tiếng hô bắt đầu quá đột ngột.

Khiến cho Lai Ân cùng Lạc Mễ Nhĩ cả hai đều ngẩn người, sửng sốt.

Lai Ân biết nhất định là Cáp Địch Tư dở trò, tức giận hét lớn “ Ngươi thật quá vô sỉ, ta vất vả lắm mới khiêu chiến được với một ma pháp sư cường đại, ngươi lại còn không quên quấy rối…”

“Khanh khách, ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi tuổi trẻ, nên chắc chắn sẽ phản ứng nhanh nhất.”

“ Mau cái rắm, lão nhân kia đã động thủ trước rồi a.”

Lạc Mễ Nhĩ phản ứng quả nhiên nhanh hơn Lai Ân một chút, ngay lập tức liền khống chế ma pháp đem hỏa cầu kéo về phía mình.

Lai Ân ngón trỏ khẽ nhúc nhích, một hạt băng châu liền xuất hiện, bay lên.

Tinh thần lực của Lạc Mễ Nhĩ lấy nội liễm, trầm tĩnh làm chủ.

Còn tinh thần lực của Lai Ân lại chính là cuồng bạo, ngoại phóng.

Đám pháp sư lúc trước còn khinh thường Lai Ân, lúc này mặt mũi tái nhợt, rốt cuộc họ cũng biết rằng mình may mắn thế nào.

Trên người Lai Ân bắt đầu tỏa ra bạch sắc băng vụ, càng ngày càng dầy, sau đó bị băng châu nhỏ trên tay hắn hấp thụ, băng châu hấp thụ xong đột nhiên phát ra vô số băng ti, hàng ngàn hàng vạn băng ti phóng đi, đem hỏa cầu gắt gao bao vây lại.

Tàm ti trong nháy mắt liền nhanh chóng ngưng tụ lại, đem hỏa cầu từ từ xiết lại.

Lạc Mễ Nhĩ nhịn không được, nói “ Hảo khống chế lực.”

Lúc này đám pháp sư đứng phía sau Lạc mễ Nhĩ đang trợn mắt, há mồm, đầu tiên là thổ hệ, sau lại là lôi hệ, hiện tại lại thêm băng hệ, tam hệ pháp sư a, cái này quả là khó tin mà.

Nhất là khi Lai Ân khống chế ma pháp lực hóa thành hàng ngàn vạn băng ti xinh đẹp, để làm được nhưu vậy đòi hỏi người khống chế phải có tinh thần lực cùng ma pháp lực vô cùng cường đại.

Hỏa cầu ở bên trong băng tầng, giống như bướm phá kén mà ra, đem băng tuyến phá tan, nhưng khi hỏa cầu vừa mới chuyển động được một chút thì băng tuyến bị phá nát lúc trước lại tự động phục hồi, trong nháy mắt đã lại xuất ra băng ti một lần nữa bao vây hỏa cầu.

Cục diện liền lập tức biến thành trạng thái giằng co…

Lạc Mễ Nhĩ chỉ có thể cố gắng từng chút từng chút phá hủy đám băng ti ương ngạnh quấn quanh,nhưng cũng vì thế mà hỏa cầu gần như vẫn đứng nguyên một chỗ.

Vốn lúc đầu sắc trời cũng đã về chiều, lúc này màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, các pháp sư không thể không châm đuốc để chiếu sáng.

Hai bên đường, rất nhiều người dân thò đầu ra xem, nhưng không lâu sau ai cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán, bọn họ chẳng qua chỉ là giằng co một cái hỏa cầu thôi sao, chả có chút hấp dẫn nào cả, điều duy nhất khiến bọn họ cảm thấy hứng thú chính là nữ nhân xinh đẹp động lòng Cáp Địch Tư. Lạc Mễ Nhĩ biểu tình càng lúc càng ngưng trọng, hiện tại hắn đã biết tên tiểu tử đối diện này tinh thần lực cũng không hề dưới hắn, mặc dù hỏa cầu vẫn đang chầm chậm di chuyển về phía mình, nhưng lão cũng cảm thấy băng ti càng ngày càng khó phá vỡ.

Lạc Mễ Nhĩ biết đối phương đang dần dần tăng thêm lực, nhất định vẫn còn giữ lại lực, vì thế hắn ngay từ đầu cũng không dám dùng hết toàn bộ lực lượng.

Băng cầu trên tay Lai Ân càng ngày càng nhỏ di, mà lực lượng phóng xuất ra càng lúc lại càng mạnh.

Trên trán của Lạc Mễ Nhĩ đã bắt đầu toát ra mồ hôi, cũng không dám sơ suất,liền tăng thêm khống chế lực.

Tốc độ di chuyển của Hỏa Cầu liền bắt đầu nhanh hơn.

Một đám pháp sư chứng kiến từ đầu đến cuối, lúc này toàn thân đã sớm đẫm mồ hôi lạnh, chăm chú nhìn hỏa cầu đang chầm chậm di chuyển, Lạc Mễ Nhĩ chính là trụ cột của Áo Tư đế quốc, nếu hắn không may bị thua, hơn nữa lại là thua trong tay một gã thiếu niên thì chỉ sợ ảnh hưởng sẽ không nhỏ.

Lai Ân cảm giác được sự biến hóa của hỏa cầu, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lạc Mễ Nhi.

Lạc Mễ Nhĩ hướng về phía Lai Ân gật gật đầu, có chút ngượng ngùng cười.

Hỏa cầu biến hóa, Lai Ân cũng cảm giác được, giao thủ cùng nhiều cao thủ như vậy nếu ngay cả điểm này không cảm giác được thì mới là lạ,Lạc Mễ Nhĩ tăng thêm lực lượng nguyên bản là Á Thần thượng giai nhị cấp lên Á Thần thượng giai tam cấp.

Lai Ân cũng cười nói “ Nếu đã như vậy, ta cũng không cần phải giữ lại lực lượng, ngươi sẽ vẫn không hoàn thủ chứ?”

Lạc Mễ Nhĩ gật đầu, nói “ Đúng vậy, ngươi có thể tùy ý công kích.”

Lai Ân cười cười, nói “ Đã vậy ta cũng sẽ không khách khí.”

Băng tuyến đột nhiên phân ra thêm một đạo băng ti sau đó biến thành một cây ngân châm bắn về phía Lạc Mễ Nhĩ.

Thân hình Lạc Mễ Nhĩ lập tức hiện lên một hỏa hồng sắc ma pháp thuẫn, đem băng ti ngăn ở bên ngoài.

Băng ti gặp phải ma pháp thuẫn liền nhanh chóng tan biến, hóa thành một màn sương trắng nhàn nhạt.

Nhưng đợt trước vừa tan, đợt sau cũng lại phóng tới, liên miên không dứt, băng châm va chạm với ma pháp thuẫn làm vang lên từng đợt âm thanh đinh đương.

Lạc Mễ Nhĩ bắt buộc phải phân thần khống chế ma pháp thuẫn, trong nháy mắt vì phân tâm mà hỏa cầu liền bị đánh mạnh, lập tức nhỏ lại còn một nửa.

Đám chiên sĩ cùng pháp sư đang đứng ở bốn phía xem trận đấu suýt chút nữa thì đứt dây thần kinh.

Lạc Mễ Nhĩ tức thì chấn động, vội vàng tăng thêm lực lượng.

Mà băng cầu trong tay Lai Ân lúc này lại mở rộng ra gấp đôi, số lượng băng ti cũng nhiều thêm, công kích càng mạnh hơn.

Mọi chuyện bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Hỏa cầu lúc này lại vô cùng nhanh chóng di chuyển về phía Lai Ân.

Lạc Mễ Nhĩ đột nhiên tiến lên một bước, ngưng trọng nói “ người trẻ tuổi, ta thay đổi chủ ý, ta sẽ không phòng thủ nữa.”

Lời còn chưa dứt, hỏa diễm của Lạc Mễ Nhĩ đột nhiên lớn vọt, tạo thành một hỏa diễm của nhân cao năm thước, rít gào.

Cự nhân khổng lồ kia gầm lên giận dữ, sóng âm cường đại lập tức lan ra tứ phía, nhất thời phòng ốc, nhà của khắp nơi rung lên bần bật, đám người đang xem cũng không khỏi hét lên sợ hãi, không một ai dưới sự cường đại của hỏa diễm cự nhiên không cảm thấy run rẩy, kinh sợ.

Đám pháp sư tất cả đều kinh ngạc, thầm nghĩ điều này không thể có khả năng, hoàn toàn không thể a, một Á Thần thượng giai nhị cấp cư nhiên lại có thể bức Lạc Mễ Nhĩ đại sư sử dụng Hỏa linh thuật.

Ngay cả Cáp Địch Tư lúc này cũng có chút sửng sốt, nhìn hỏa diễm cự nhân, lầm bầm nói “ Quả nhiên nhân loại có tiềm năng thật vô hạn a, hỏa linh thuật này vốn chỉ có Thần Giai mới có thể lĩnh ngộ a? Không thể nghĩ tới chỉ một gã Á Thần giai lại có thể lĩnh ngộ được, xem ra Lai Ân lần này gặp phiền toái a.”

Cáp Địch Tư tuy miệng nói Lai Ân sẽ gặp phải phiền toái, nhưng bộ dáng lại vẫn như trước, không hề có nửa điểm muốn hỗ trợ.

Lạc Mễ Nhĩ vốn không muốn làm như vậy, nhưng hắn hiện tại cũng không dám tiếp tục phòng thủ, bởi vì ngay từ đầu hắn đã phạm một sai lầm rất lớn đó là xem thường năng lực đối thủ.

Tinh thần lực của Lai Ân vô cùng cường đại sớm đã vượt qua sự tưởng tượng của gã, đừng nói là Á Thần thượng giai tam cấp, cho dù có là lực lượng của Á Thần thượng giai tứ cấp cũng chưa chắc đã có được tinh thần lực mạnh mẽ như vậy.

Ma pháp sư khi khống chế công kích hoặc phòng ngự cũng đều phải phân biệt để khống chế.

Cường đại như Lạc Mễ Nhĩ cũng vậy, khi hắn chiến đấu cũng chỉ có thể phân ra bảy thành lực lượng để phòng thủ, sáu thành để công kích, hoặc có thể chia ra là lực lượng Á Thần thượng giai tam cấp dùng để phòng thủ, còn lực lượng Á Thần thượng giai lục cấp để công kích.

Nhưng Lạc Mễ Nhĩ lại bị người thanh niên đối diện này dọa cho ngây người, Lai Ân đối với khống chế ma pháp lực đã tiếp cận tới hoàn mỹ, năng lực công kích cùng phòng thủ đều đã đạt đến Á Thần thượng giai nhị cấp, nói cách khác năng lực khống chế phòng ngự cùng công kích của hắn đã đạt tới cấp cao nhất.

Lạc Mễ Nhĩ cũng bởi vì rơi vào đường cùng nên mới phải chọn lựa tấn công, nếu để tinh thần lực tiêu hao hết thì mình chắc chắn sẽ phải thua, thiếu niên trước mặt này vô cùng thần bí, khủng bố, khiến cho hỏa cầu tiến lại gần người hắn, hắn ít nhất cũng phải vừa khống chế hỏa cầu, vừa phòng ngự cộng thêm tấn công, cả ba phương diện cùng làm một lúc.

Lạc Mễ Nhĩ vì vậy cũng chỉ có thể lựa chọn công kích, phá tan phòng ngự của Lai Ân khiến cho hắn phải nhận thua, lão mặc dù đúng là đã đi ngược lại với hiệp định lúc đầu, nhưng với gã thanh niên trước mặt thì cũng không có thể làm gì khác.

Ma pháp thuẫn trước người Lai Ân là một băng lam sắc quang tráo, hỏa diễm cự nhân bước chân chấn động mặt đất lao đến Lai Ân, cánh tay phải hung hăng đánh xuống muốn phá nát ma pháp thuẫn của Lai Ân.

“ Oanh…”

Lấy Lai Ân làm trung tâm, mặt đất tứ phía đều rạn nứt, phòng ốc cũng đều bị sập.

Tiếng kêu cha gọi mẹ vang lên liên tiếp, đám người lúc nãy còn xem náo nhiệt bây giờ mới cảm thấy sợ hãi.

Một kích của Hỏa Diễm Cự Nhân làm cho nhà cửa trong phạm vi một dặm đều đổ sập, biến thành phế tích.

Nhưng công kích cũng không đình chỉ.

Hai tay của Hỏa Diễm Cự Nhân không ngừng oanh kích xuống ma pháp thuẫn, mà ma pháp thuẫn kia lại vẫn như trước, tiếp tục duy trì.

Lạc Mễ Nhĩ rõ ràng có thể cảm nhận được ma pháp thuẫn kia đang rung rẩy, tùy thời có thể vỡ, nhưng qua một lúc lại vẫn thấy quang tráo kia vẫn còn tồn tại.

Lai Ân lúc này cũng đang cười khổ, Hỏa Diễm Cự Nhân kia quả thật tạo ra áp lực quá lớn, cái này cơ bản đã là cực hạn của hắn.

Cáp Địch Tư nhìn chằm chằm vào Băng ma pháp thuẫn trên người Lai Ân, nàng đứng cách Lai Ân bất quá cũng chỉ hai thước nhưng dường như dưới áp lực của Hỏa Diễm Cự Nhân nàng lại không hề làm sao cả, mà ngay cả đám pháp sư đứng sau Lạc Mễ Nhĩ cũng phải liên tục thối lui về đằng sau, còn phát ra ma pháp thuẫn để ngăn cản sóng xung kích của Hỏa Diễm Cự Nhân lan ra khắp nơi.

Lạc Mễ Nhĩ lúc này mới biết nữ nhân kia so với nam nhân đang chiến đầu với mình còn khủng bố hơn, có thể ẩn giấu lực lượng khiến cho ngay cả bản thân lão cũng không nhìn thấu, chỉ sợ là Thần giai cao thủ mới làm được, nghĩ đến đây lão liền đổ mồ hội lạnh, cũng may là lúc trước không đắc tội với hai người này, bằng không Áo Lôi Nạp có lẽ ngày mai không còn nhìn được mặt trời lên a.

Hỏa cầu lúc này cũng chỉ còn lại không đến một phần ba, mắt thấy dường như đang muốn tắt.

Lạc Mễ Nhĩ hét lớn một tiếng, mái tóc trắng dài không gió tung bay.

Hỏa Diễm Cự Nhân hai cánh tay khổng lồ đồng thời giơ lên cao, sau đó với khí thế bài sơn đảo hải đánh xuống.

“Phanh…”

Ma pháp thuẫn vỡ nát, nhưng đồng thời hỏa cầu cũng bị dập tắt.

Lạc Mễ Nhĩ cũng vô pháp khống chế Hỏa Diễm Cự Nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn song chưởng khổng lồ nện xuống người Lai Ân, thở dài “ A..xong rồi, một ma pháp sư cường đại như vậy không ngờ lại chết trong tay ta.”

Lạc Mễ Nhĩ mặc dù có thể phá tan ma pháp thuẫn của Lai Ân nhưng đồng dạng lại mất đi lực khống chế hỏa cầu cùng với Hỏa Diễm Cự Nhân, nên không thể ngăn cản hành động tiếp theo của cự nhân.

“Cái này cũng chưa chắc.” Một giọng nói êm tai lúc này bất chợt vang lên.

Cáp Địch Tư không biết tự lúc nào đã tới bên người Lai Ân, nhẹ nhàng giơ tay lên, từ ngón trỏ của nàng bắn ra một đạo phong nhận, Hỏa Diễm Cự Nhân liền giống như một ngọn lửa bị cuồng phong thổi tới, lập tức tiêu tán không thấy tăm hơi.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Cáp Địch Tư, một thiếu nữ nhìn qua nhiều nhất chỉ là hai mươi, hai mươi ba tuổi lại có thực lực khủng bố như vậy a.

Lai Ân quỳ một gối xuống đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại mang theo vẻ tươi cười, hướng về phía Cáp Địch Tư nói “ Không sử dụng lực lượng của Phong Ấn Chi Thư, bằng vào lực lượng của bản thân ta, may mắn cũng có thể ngang tay.”

“Không, là ngươi thắng.” Lạc Mễ Nhĩ đi đến bên người Lai Ân, vươn tay nói “ Ta đã dùng toàn lực, mà nếu so về khống chế lực, ngươi hiển nhiên đã hơn ta, nếu chờ cho đến khi người đến cấp bậc của ta, à không, cho dù ngươi còn kém ta ba cấp thì ta cũng không phải là đối thủ của ngươi.”

Lai Ân ngượng ngùng cười cười, được người khác khen ngợi khiến hắn có chút không quen.

Hành động tiếp theo của Lạc Mễ Nhĩ lại càng khiến cho mọi người không dám tin vào mắt mình.

Lạc Mễ Nhĩ hướng về phía Cáp Địch Tư khom người cúi xuống thật sâu, chào nói “ Không biết đại sư xưng hô như thế nào. Thực lực của ngài cường đại như vậy, chắc hẳn đã tới Thần giai a.”

Cáp Địch Tư cười cười không nói.

Lúc này một đoàn kỵ sĩ cũng đã đuổi đến, chính là do Tạp La Nhĩ dẫn đầu, hắn ngay sau khi nhận được tin liền vội vàng phóng đến, nhưng cái thành thị chết tiệt này đúng là quá lớn, vì thế hắn muốn tới được nơi cũng mất một thời gian ngắn.

“Ngươi không có việc gì thật tốt quá.”

Tạp La Nhĩ nhìn thấy Lai Ân vô sự,lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn thấy Lạc Mễ Nhĩ, nói “ Đại sư, ngài cũng ở đây sao? Trận chiến vừa nãy…không phải là hai người đấy chứ?”

Lạc Mễ Nhĩ gật gật đầu.

“Ngài không có việc gì a?”

Câu hỏi này của Tạp La Nhĩ khiến cho Lạc Mễ Nhĩ trợn mắt.

“Ta nói, Tạp La Nhĩ tướng quân, người thật là hỏi thừa mà, ta bản thân cũng là Á Thần thượng giai cửu cấp, cho dù có bị đánh bại cũng không đến mức bị thương a.”

Tạp La Nhĩ gãi gãi đầu, nói “ Ngài nói vậy cũng đúng, bất quá ta đã chứng kiến qua những người đánh nhau với Lai Ân, rất ít có thể toàn vẹn trở lại.”

Lạc Mễ Nhĩ nghe vậy liền sửng sốt, kinh hãi nói “ Ngươi nói hắn… kêu Lai Ân sao? Chính là tên Lai Ân? Lâm Đức? Lôi Âu Nạp?”

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Lạc Mễ Nhĩ ngạc nhiên nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Lai Ân, sau đó cười ha ha nói “ Quả nhiên lợi hại, ta đã nghe qua rất nhiều chuyện về ngươi, chuyện ở Thiên Giả Chi Thành, cùng với chuyện của Hải Thụ, ngươi thật là lợi hại a.”

Lai Ân gãi đầu cười hắc hắc không ngừng.

“Có chuyện gì để lát nữa nói a, bệ hạ vừa hay cũng đang muốn tìm đại sư ngài, Lai Ân tiên sinh nhận tiện đi cùng a.” “ Ta cũng muốn đi, ta còn chưa bao giờ được vào hoàng cung.” Cáp Địch Tư ở bên cạnh nói.

Không đợi Lạc Mễ Nhĩ mở miệng nói.

Tạp La Nhĩ thấy vậy liền vội vàng nói “ Được, được, không thành vấn đề.”

Lạc Mễ Nhĩ càng thêm nghi hoặc, xem thần tình của Tạp La Nhĩ thì có lẽ hắn cũng nhận thức được nữ nhân kia, hơn nữa bộ dáng của Tạp La Nhĩ với nữ nhân kia còn cung kính hơn so với bệ hạ, khiến cho Lạc Mễ Nhĩ không khỏi tò mò, nhỏ giọng hỏi “ Tạp La Nhĩ, nữ nhân kia là ai?”

Tạp La Nhĩ xua xua tay ý bảo Lạc Mễ Nhĩ tạm thời đừng hỏi.

Sau đó khi đoàn người bắt đầu di chuyển, Tạp La Nhĩ lúc này mới cố ý đi chậm lại, nhỏ giọng thì thầm với Lạc Mễ Nhĩ vài câu.

Lạc Mễ Nhi cả người tựa hồ như bị sét đánh trúng, ngơ ngác đứng một chỗ, nhìn thân ảnh nữ nhân kia, run rẩy không thôi, gấp giọng nói “ Không được, ta phải tới, ta nhất định phải tới nói chuyện với Minh Thần.”

Tạp La Nhĩ vội vàng kéo Lạc Mễ Nhĩ, nói “ Ngươi điên rồi, đó là Minh Thần a, ngươi không sợ vạn nhất người ta không vừa ý, đem ngươi làm thịt sao.”

“Có chết ta cũng nguyện ý.”

“Ngươi trước hết tìm Lai Ân tiên sinh, nhìn hai người bọn họ sóng vai đi với nhau, chỉ sợ quan hệ không cần nghĩ cũng biết a, tìm Lai Ân tiên sinh, nhờ người, không phải tốt hơn sao.”

Lạc Mễ Nhĩ trên mặt tràn đầy vẻ kích động, tươi cười, nói “ Đúng, đúng, lát nữa phải tìm Lai Ân tiên sinh a.”

Hai đội kỵ sĩ đi hai bên bảo vệ, còn một đội binh lính ở phía trước phụ trách dẹp đường.

Lạc Mễ Nhĩ từ trước đến nay cũng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt bình dân, lại thêm Lai Ân và Cáp Địch Tư hai người trẻ tuổi đi giữa, khiến cho đám bình dân đứng hai bên đường chỉ có thể âm thầm dự đoán thân phận của hai người.

Hoàng cung đại môn mở ra, hai bên sáu hàng mười đội kỵ sĩ mặc kim giáp tay cầm trường thương, ngồi trên những chiến mã cao lớn , im lặng đứng, vẻ mặt mang theo một cỗ khí thế uy nghiêm.

Mà ngay cả đại mã cũng im lặng không hề phát ra một tiếng động nào

Ở trước đại môn, một lão giả thân mặc trường bào màu vàng, đầu đội kim quang đang đứng ở đó cười, ở phía sau phân biệt đứng hai hàng quan viên.

Tạp La Nhĩ vội vàng giới thiệu, nói “ Lai Ân tiên sinh, ách…”

Tạp La Nhĩ đang muốn nói tên của Cáp Địch Tư thì liền bị Cáp Địch Tư ngăn lại, chỉ có thể nói “ Lai, Lai Ân tiên sinh, đây là bệ hạ của chúng ta Ba Nhĩ Lâm Tạp Lai.”

Lúc này lão giả đầu đội kim quan đã sớm tươi cười nói “ Lai Ân tiên sinh, đã sớm được nghe danh của ngài, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội gặp mặt, không biết vị nữ tử xinh đẹp này là ai?”

“Lai Ân khẽ cười nói “ Bằng hữu của ta.”

Lâm Tạp Lai cũng nhìn ra ý tứ của Lai Ân, vì thế cũng không hỏi nhiều.

Một đám quan văn võ đứng dưới, cũng đại khái biết được năng lực của Lai Ân, ai cũng cố gắng mỉm cười lấy lòng.

Khi Lâm Tạp Lai đang mời Lai Ân đi đến, Cáp Địch Tư liền đi đằng sau, khi đi ngang qua đam quan viên, đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm một gã gia hỏa, lạnh lùng nói “ Đem cái ý niệm xấu xa trong đầu ngươi xóa đi, bằng không ta sẽ giết ngươi.”

Lâm Tạp Lai ngừng lại, nghi hoặc nói “ A? có chuyện gì vậy? Vị này chính là tể tướng Khắc Lý Tư Băng Khắc.”

Khắc Lý Tư Bang Khắc bộ dáng mờ mịt nói “ Có chuyện gì sao? Ta nghĩ cái gì xấu xa?”

“Vậy ngươi trước hết đi tìm chết đi, ở trước mặt ta còn dám nói dối sao.”

Cáp Địch Tư tay trái ngón trỏ khẽ rung, Khắc Lý Tư Bang Khắc đột nhiên cảm thấy cả người bị một luồng kình phong nhấc lên cao, sau đó từ không trung một hắc vụ xuất hiện đem Bang Khắc gắt gao bao quanh, đồng thời còn không ngừng tiến vào thân thể hắn.

Bang Khắc thân thể không nhịn được, giãy giụa, vặn vẹo, nhưng dù thế nào cũng vô pháp thoát ra, từ bên trong hắc vụ phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Hắc vụ bên trong từng chút một cắn nuốt huyết nhục, sau đó tiếp tục cắn nuốt cả xương cốt.

Lâm Tạp Lai sửng sốt, nhìn, hắn lúc này vô cùng tức giân, dám trước mặt mình giết người, vô luận là thế nào cũng không thể tha thứ.

Tạp La Nhĩ thầm kêu không tốt, chức quan của hắn ở đế đô cũng không tính là lớn, chỉ có thể đi phía sau, chỉ có thể nhìn thấy động tác Cáp Địch Tư , lúc này hắn ngay cả nghĩ ngợi cũng không kịp, vội vàng trực tiếp phóng đến bên người bệ hạ, giữ tay không cho hắn phát tác.

Lâm Tạp Lai đang muốn phát tác, đột nhiên trong lòng bàn tay hắn xuất hiện hai chữ.

Lâm Tạp Lai toàn thân liền chấn động, ánh mắt khó tin nhìn Cáp Địch Tư, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là sợ hãi, vội vàng mỉm cười nói “ Ha ha, đa tạ vị nữ sĩ này đã xuất thủ, Bang Khắc tể tướng sớm trong lòng đã có ý nghĩ phản nghịch, ta vẫn muốn diệt trừ nhưng chưa có cơ hội, may mắn lần này được nữ sĩ tương trợ, ta vô cùng cảm kích.”

Một ít quan văn lúc này không phục, bọn họ với Bang Khắc là cùng một phe Bang Khắc chết khiến cho bọn chúng tổn thất thảm trọng, tự nhiên có người nhảy ra, lớn tiếng nói “ Bệ hạ, Bang Khắc tể tướng mặc dù đúng là sai, nhưng dù cho như vậy cũng không phải ngoại nhân có thể động vào.”

Một người vừa nói, tức thì những người khác cũng nhao nhao tiến lên, tiếng kêu không ngừng.

Lâm Tạp Lai cũng chỉ biết cười khổ, chuyện này hắn cũng không dám giải quyết, cùng với Thần động thủ, đúng là chán sống mà.

Cáp Địch Tư không cố kỵ ra tay khiến cho đám quan văn võ vô cùng sửng sốt, đám võ quan ánh mắt lúc này dường như có một tia vui mừng.

Cáp Địch Tư âm thanh lạnh lùng nói “ Ai còn dám với ta có ý nghĩ xấu xa, thì cứ nhìn gương trước mặt, hừ đừng tưởng rằng không nói ra là ta không biết.”

Đám quan văn bị khí thế của Cáp Địch Tư dọa cho sợ hãi, nhưng vẫn có kẻ không phục, trong lòng nhịn không được thầm mắng vài câu,kết quả có thêm ba gã nữa bị hắc vụ lôi lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.