Đến giờ phút này, trong nhóm của Vũ Tôn đã có tới năm mươi hai thành viên. Trừ năm người bọn Vũ Tôn ban đầu thì có thêm 47 người khác gia nhập. Số lượng trên Hậu Thiên cũng đã có mười bốn người, còn lại là Luyện khí.
Cún, Dương dựa vào chiến đấu cộng với dược liệu mà những khỏa đan dược Vũ Tôn đưa cho trước đây được hấp thu sạch sẽ đã tăng lên một tiểu cấp độ. Một Luyện khí 8 tầng và một Luyện khí 9 tầng. Tính ra, toàn bộ đội ngũ của Vũ Tôn đều đã thuận lợi tăng một tiểu cảnh giới so với ban đầu. Quả thực là tin rất mừng.
Cũng trong quãng thời gian từ đêm hôm qua tới giờ, bên trong khu rừng rộ lên một tên đồn bất ngờ: Tân sinh đi cướp lệnh bài của Cự Sinh. Ban đầu đương nhiên không ai tin, nhưng càng ngày tin đồn này xuất hiện càng nhiều nên kể cả tân sinh lẫn cựu sinh đều nghi hoặc. Nội dung đại loại là:
“ Chạy mau, có một lũ tân sinh đông như kiến cỏ đang truy tìm cựu sinh chúng ta để cướp lệnh bài. Các ngươi có biết ngay cả Đại Hồng Mao cùng với bảy tên khác có tu vi Hậu Thiên hậu kì còn bị chúng đánh cho thừa sống thiếu chêt, lệnh bài bị cướp mất…”
Vì thế, một không khí quỉ dị xuất hiện. Đám cựu sinh không còn ngang ngược tung hoành mà có vẻ cảnh giác hơn, nghe thấy tiếng động lớn là quay đầu bỏ chạy. Làm gì có nhóm nào lại tụ tập được nhiều Hậu Thiên hậu kì như tám tên kia. Vì thế rất nhiều Tân sinh may mắn tránh thoát được nguy hiểm.
Đương nhiên cũng có không ít kẻ xì mũi xem thường và chủ động đi tìm đám tân sinh không biết trời cao đất rộng kia. Nhưng đều có chung một kết cục: Bị đánh tơi tả, lệnh bài rời tay.
Nhiều kẻ lúc đó chỉ biết oán thầm Học viện. Đây làm gì phải cướp của tân sinh mà rõ ràng là xem bọn chúng là dê béo dâng lên cho lũ tân sinh thì còn có lý. Bao nhiêu là điểm tích lũy của chúng lâu nay phút chốc biến mất.
Nam Phương Long nghe được tin này tức hộc máu miệng. Chẳng những không cướp được gì còn mang điểm cống hiến dâng cho kẻ thù. Hắn điên cuồng ra lệnh truy bắt Vũ Tôn nhưng đám tay sai chỉ vâng dạ chứ không quyết liệt. Điên à mà nghe thằng đần này. Đã biết không động được đến người ta thì còn ai dám cướp. Mình cướp hắn hay hắn cướp mình đây???
--------- --- -----
“Hạ huynh, đám tân sinh lần này quả thực khiến chúng ta bất ngờ a.” Phía ngoài cổng tiến vào Nam Thiên Học Viện , vị Tần Trưởng Lão mỉm cười nói. Ngay khi đám tân sinh bắt đầu khảo hạch thì bọn họ cũng trở về nơi này đợi.
Tuy mấy vị Trưởng Lão không tiến vào rừng nhưng thần niệm của họ tụ lại dư sức bao trùm toàn bộ nó, vì thế bên trong rừng có chuyện gì họ đều biết ngay lập tức.
“ Quả thực bất ngờ. Ban đầu khi viện trưởng sắp xếp ta rất lo lắng, không nghĩ tới lại có kết quả này.” Hạ Trưởng Lão cười haha nói. Tâm tình của hắn chưa bao giờ thấy hứng thú như bây giờ.
“Quả thật mọi chuyện ngược lại hoàn toàn với chúng ta tưởng tượng. Ta cứ lo lắng không biết bọn chúng sẽ làm thế nào để đi hết cánh rừng, không ngờ chúng chỉ cần nghênh ngang mà đi như thế.” Mộc Trưởng Lão cũng vui vẻ nói.
“ Hi vọng năm nay, trong đám tân sinh đó ngoại trừ Huyền Linh Thánh Thể thì sẽ có người cho chúng ta kinh hỉ.” Một vị Trưởng Lão khác phụ họa.
“Mong là thế. Tứ đại thế lực chiến chúng ta đã lâu rồi chưa đạt quán quân nên không đủ điều kiện tới Trung Châu tham dự Thiên tài đại hội. Lần này Huyền Linh Thánh Thể xuất hiện có lẽ là lúc chúng ta thay đổi cục diện rồi.” Hạ Trưởng Lão cảm thán.
Nhắc đến Thiên tài chiến, các vị Trưởng Lão khác cũng có chút run rẩy thoáng qua.
------------ ------- -------
Đám người Vũ Tôn lúc này đã ngay sát bìa rừng. Chúng đã nhìn thấy ánh sáng le lói ngay trước mặt, gần như chỉ cần vài bước chân cũng có thể thoát khỏi nơi đây bước vào một cuộc sống khác.
Tâm trạng kẻ nào cũng mừng, lo, hồi hộp …
“Mọi người tiến lên nào, Nam Thiên Học Viện đã ngay trước mặt rồi.” Chan mừng rỡ nhìn về hướng cửa vào hét lên.
Gần năm mươi tiếng hò reo sung sướng. Trải qua gần 3 ngày gian khổ, bọn chúng đã được đền đáp a. Không cần biết sau này sẽ thế nào, chỉ cần tiến vào được Học viện đã rồi tính sau.
“Chẳng mấy chốc, hơn năm mươi tên Tân sinh đã chuẩn bị rời khỏi cánh rừng. Nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện một nhóm hai mươi tên cựu sinh chặn đường.
“Muốn tiến vào Học viện, phải vượt qua bọn ta.”. Một tên trông có vẻ thư sinh, da trắng cầm cây quạt gấp trên tay từ trong đám cựu sinh đi lên đầu tiên mỉm cười nói. Hắn có lẽ là kẻ cầm đầu.
Một bên hơn năm mươi người, một bên hai mươi người. Tuy chênh lệch về số lượng nhưng không áp lực gây ra cho đám Tân sinh lại lớn vô cùng. Đơn giản, số lượng cựu sinh tuy ít nhưng có tới năm tên Hậu Thiên hậu kì, còn lại là mười lăm tên Trung kì. Chênh nhau một cảnh giới thì một chọi hai cũng không phải việc khó.
Vũ Tôn nhíu mày nhìn đám cựu sinh. Đây quả thực nằm trong dự liệu của hắn. Canh giữ gần cổng vào học viện là cách đơn giản mà hiệu quả nhất. Đương nhiên không phải kẻ nào cũng có thể làm được mà còn phải tranh giành nhau, tên nào lợi hại nhất mới chiếm được khu vực ấy.
Xem ra, trận chiến cuối cùng này căng đây.
“Nếu các ngươi tự nguyện giao ra lệnh bài thì có thể sẽ không phải chịu đau khổ.” Tên thư sinh mặt trắng lại ”nhắc nhở thiện ý.”
“Các ngươi dự định thế nào? Chiến hay chủ động Buông Tha” Vũ Tôn xoay người, nhìn đồng bọn phía sau hắn hỏi.
“Còn thế nào, đã tới đây rồi thì dù sống hay chết cũng phải đi tiếp. Chết cũng không lùi bước.” Dương hùng hổ hét lên.
“Chết cũng không lùi.” Hơn năm mươi thanh âm rầm rộ hét theo làm náo động cả cánh rừng.
“Tốt, buông tay chiến một trận, cho dù thế nào cũng không thẹn với bản tâm.” Vũ Tôn giơ cao cánh tay phải lên trời nói.
Đoạn, hắn nhìn đám cựu sinh, nhe răng cười gằn:
“ Các ngươi thấy rồi đấy, đến đây chiến đi. Nếu có bản lãnh cướp lệnh bài của chúng ta thì cứ việc.”
“Chiến… Chiến… Chiến…” Từng tiếng Chiến vang lên, khí thế của đám tân sinh tăng lên tới đỉnh điểm. Dường như gặp Thần chúng cũng dám đánh một trận. Còn bên phía cựu sinh bị ảnh hưởng bởi khí thế ấy nên cũng đã có kẻ cảm thấy sợ hãi.
Dù sao, cho dù là Cựu sinh thì chúng cũng vẫn chỉ là Thiếu niên.
------
Đa tạ 2 vị đạo hữu là:
đã ủng hộ bằng nguyệt phiếu. Mong các đạo hữu tiếp tục ủng hộ ta viết tiếp đơn giản bằng cách vote 10 điểm sao hoặc dùng nguyệt phiếu đề cử, bấm thank dưới mỗi chương truyện nhé.