[Dịch]Vũ Tôn

Chương 51 : Lý Lôi




Chương 51: Lý Lôi

Nửa canh giờ sau, tại một vị trí khác vắng vẻ của khu rừng Nam Thiên,

“Quả thực nguy hiểm a. Chút nữa ta tưởng đầu ta bị xuyên làm đôi.” Dương ánh mắt vẫn còn sợ hãi nói.

“Không sao là tốt rồi. Cũng may trời tối nên chúng ta mới dễ dàng như vậy. Nếu là ban ngày tuyệt đối vô cùng nguy hiểm.” Vũ Tôn gật đầu.

“Cũng không hoàn toàn. Bọn chúng quá mức chủ quan. Nếu chúng bất ngờ tiếp cận và tấn công thì chúng ta không biết sẽ thế nào. Hơn nữa còn một tên truy đuổi nhóm tân sinh kia, nếu cả ba tên cùng có mặt thì rất khó cho chúng ta chạy thoát.” Chan phân tích.

“Tóm lại mọi chuyện vẫn rất thuận lợi. Hôm nay không ngờ nhóm chúng ta có thể phối hợp ăn ý như vậy dù mới là lần đầu. Nếu cứ thế này, việc tiến vào Nam Thiên Học Viện hoàn toàn có thể làm được sớm hơn hai ngày.” Bảo Nhi ít lời cũng phải mỉm cười nói. Nụ cười của nàng thực sự quá mức xinh đẹp, làm mấy tên con trai ngẩn ra.

“Các ngươi xem đây là gì.” Đột nhiên Cún vẻ mặt đắc ý nói. Đoạn nàng lấy ra hai chiếc lệnh bài trong lòng bàn tay.

“Đây là…” Cả bốn người nghi hoặc hỏi.

“Đây là lệnh bài của hai tên chết tiệt kia. Hừ, chúng dám tấn công chúng ta thì ta phải cho chúng biết đụng đến A Cún ta đây phải trả giá rất đắt a.” Khuôn mặt Cún tỏa ra chút gì đó ranh mãnh, nụ cười của nàng vô cùng hí hửng.

“Ngươi lấy được khi nào?” Vũ Tôn nghi hoặc hỏi.

“Tất nhiên khi bọn chúng bị thương rồi. Ta đã để ý thấy hai cái lệnh bài ngay ở cổ của chúng khi chúng ta giao đấu nên quyết lấy cho bằng được. “Vô Ảnh Roi” của ta đâu phải làm cảnh. Tên của nó là “ Vô Ảnh”, vô thanh vô tức đến rồi đi mà.” Cún được dịp khoe hàng.

“Xì.” Cả bốn người đồng thanh. Bọn họ đột nhiên thấy đằng sau vẻ mặt ngây thơ của Cún là một tiểu ma đầu a. Diễn kịch, đạo chích, cái gì nàng cũng rất ghê gớm. Quả thực tên nào vận khí cứt chó mới đụng đến nàng.

“Oa, thật nhiều điểm tích lũy a. Mỗi cái có tới ba ngàn. Sáu ngàn chia năm, vị tri mỗi người được cộng thêm 1k2 nhé. Đây đúng là cách làm giàu hiệu quả mà nhẹ nhàng.” Cún sung sướng kêu lên sau khi kiểm tra số điểm có trong mỗi cái lệnh bài vừa trộm được.

“Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi phục hồi thể lực đi. Ngày mai ban ngày sẽ là một quãng thời gian vô cùng khó khăn với chúng ta đấy.” Chan nhắc nhở.

Lập tức Dương nhẹ nhàng nhảy thoắt lên một cành cây cao gần đó cảnh giới xung quanh. Bốn người còn lại tiến vào trạng thái tu luyện.

----

“Khốn kiếp a, không ngờ đụng phải lũ khó chơi như vậy.” Tên học viên cũ béo lùn chửi rủa.

“Hừ, cũng chỉ tại chúng ta quá chủ quan. Bọn chúng tuy thực lực không quá cao, nhưng khả năng phối hợp nhóm quả thực ghê gớm.” Tên cao gầy đồng ý.

“Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Chẳng những không lấy được lệnh bài nào còn bị thương. Cố gắng nhanh chóng khôi phục, trước khi hết hai ngày phải có được càng nhiều lệnh bài càng tốt, nếu không sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai. Không biết tên họ Tào làm ăn thế nào đây. Hắn đuổi theo đám nhóc bị thương kia chắc không đến nỗi thê thảm như chúng ta.”

“Lệnh bài. Hừ. Đúng là vất vả a. Chết tiệt, lệnh bài của ta đâu rồi?” Tên cao gầy rú lên.

Tên mập lùn hốt hoảng đưa tay lên cổ nhưng trống trơn. Lệnh bài của hắn cũng không cánh mà bay.

“Của ta cũng không thấy. Lệnh bài của ta đâu, hơn ba ngàn điểm của ta.” Tên mập run run sờ khắp người.

“Chắc chắn bị mấy tên tân sinh ăn trộm. Khốn kiếp a. Ta thề không cho các ngươi được bình yên.” Tên cao gầy rú lên.

-----------

Ba canh giờ sau, Vũ Tôn mở choàng mắt ra. Hắn đã khôi phục đến đỉnh phong. Nhờ có Hồn Hoàn hắc ám, tốc độ khôi phục của hắn nhanh hơn rất nhiều. Ra hiệu cho Dương tu luyện, hắn nhảy lên đúng nơi Dương lựa chọn. Quả thật thằng này có khả năng làm mật thám rất tốt, chọn vị trí của hắn có thể bao quát một khu vực rộng lớn. Đáng tiếc cho những kẻ từ chối để hắn gia nhập đội ngũ.

Chớp mắt, trời đã gần sáng. Bóng tối đã rút đi rất nhiều. Năm người chụm lại, bàn bạc kế hoạch cho ngày hôm nay. Ban ngày, mọi chuyện sẽ không còn thuận lợi với chúng nữa, vì thế mức độ cảnh giác được đặt lên tối đa. Dương vẫn được làm kẻ dẫn đường. Thằng này làm như vô cùng thông thạo nơi này, hắn luồn lách, nghe ngóng động tĩnh cực tốt. Di chuyển liên tục nhưng bọn chúng vẫn nhẹ nhàng lách qua được nhiều yêu thú cũng như những tên cựu học viên đang có mặt khắp nơi.

Hai canh giờ sau.

“ Dừng lại.” Dương nhẹ nhàng giơ tay ra đằng sau ra hiệu. Hắn lao vút đi, nhẹ nhàng như một con mèo, sau đó quay lại, nói nhỏ.

“Đằng trước có hai nhóm tân sinh đang xung đột cùng năm tên cựu sinh. Ta phỏng đoán lũ cựu sinh có hai tên hậu kì, ba tên trung kì đỉnh. Đám tân sinh có hai tên sơ kì, còn lại hầu như toàn bộ là Luyện khí tầng 9. Hai bên có vẻ cân bằng, nhưng chắc không bao lâu đám cựu sinh sẽ giành thắng lợi.” Dương đem thông tin do thám trở lại đáp.

Cún nhíu mày.

“ Năm tên. Có vẻ nguy a.”

“Chúng ta đi đường khác. Đừng gây ra tiếng động gì.” Chan ra lệnh.

Cả bốn người gật đầu, nhẹ nhàng quay sang phải theo bước chân Dương. Chan vẫn là kẻ đi sau cùng, nhận nhiệm vụ xóa dấu vết những người khác để lại.

Đi chưa bao xa thì tiếng bước chân dồn dập vang lên. Năm người căng thẳng tìm một nơi rậm rạp trú ẩn. Một lát sau, một tên tân sinh quần áo tả tơi chạy tới. Tu vi của hắn là Luyện khí tầng 9, không hiểu sao hắn đơn độc một mình di chuyển. Đuổi theo sau hắn là một con Hồng mao cự hổ. Đây là một con yêu thú nhất cấp, nhưng là nhất cấp đỉnh giai, có thể so với tu sĩ Hậu thiên sơ kì do hình thể yêu thú.

“Có nên cứu hắn không?” Cún nhẹ giọng hỏi.

“Hồng mao cự hổ không phải là yêu thú quá mạnh mẽ, cứu hắn đi, chúng ta có thể có thêm một thành viên, như vậy độ an toàn sẽ cao thêm một chút.” Chan sau vài tích tắc suy nghĩ quyết định.

“Được.” 4 người gật đầu đồng ý.

Đúng lúc này, cự hổ từ phía sau bất ngờ nhảy vọt lên, hai chân gần như chạm vào người tên tân sinh kia. Hắn rú lên thảm thiết thì “chíu”. Tiếng ám khí của Chan vang lên, một cây phi đao cắm trúng giữa mắt nó. Vô ảnh rô của Cún vung ra, kéo tên thiếu niên kia về phía khác. Con hổ mất đà, đau đớn ngã lăn lộn. Bảo Nhi nhanh như cắt xông tới dùng kiếm chọc thẳng vào đầu cự hổ. Con hổ gầm lên thê thảm, sau đó thân hình đổ sụp xuống đất rồi chết.

“Đa tạ, đa tạ các ngươi đã cứu ta.” Tên thiếu niên ngồi thụp xuống thở dốc, miệng hổn hển nói. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt năm người Vũ Tôn trong mắt hắn lóe lên chút gì đó ranh mãnh.

“Ngươi tại sao lại di chuyển một mình?” Chan hỏi.

“Nhóm của ta bị đám cựu sinh truy đuổi, mỗi người chạy một ngả. Ta xui xẻo gặp ngay con hổ này đúng lúc đang bị thương. May mà có các ngươi nếu không thì.” Tên thiếu niên trả lời.

“Ngươi có muốn gia nhập nhóm của chúng ta.” Cún ánh mắt ngây thơ vô số tội nhìn hắn.

“Ta muốn, ta muốn. Các ngươi có thể cho ta gia nhập sao?” Tên kia ánh mắt đầy vẻ mong chờ nhìn năm người.

“Có thể, nhưng ngươi phải hoàn toàn nghe theo lệnh của ta.” Chan nói.

“Được, chỉ cần không phải một mình, các ngươi nói gì ta cũng nghe.” Hắn vội vàng đáp.

“Vậy ngươi tên gì? Ta là Dương, đây là Tôn, kia là Cún, còn đây là Bảo Nhi.” Dương lần lượt giới thiệu từng người.

“Ta là Lý Lôi. Rất vui được gia nhập đội ngũ.”

“Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi nơi này. Động tĩnh khi nãy sợ sẽ khiến nhiều kẻ nghi ngờ.” Chan thúc giục.

“Đợi một chút, ta đi vệ sinh đã. Lúc nãy hoảng sợ quá, chút nữa ta tiểu tiện ra quần.” Tên Lý Lôi vội nói.

“Được, nhưng nhanh lên nếu không sẽ không kịp.” Vũ Tôn gật đầu.

“Ta biết rồi.” Nói xong, Lý Lôi vội vã lao vào bụi rậm cách đó không xa. Không ai biết khi quay người đi, miệng hắn khẽ nhếch lên mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.