[Dịch]Vũ Tôn

Chương 37 : Vô Cực Thiên Minh




Sau hơn hai canh giờ trút giận, đến lúc Vô Cực Thiên Minh bầm dập mặt mũi, y phục tả tơi mọi chuyện mới chấm dứt.

Vô Cực Thiên Minh trong lòng vô cùng sầu não. Hắn không hiểu tại sao Lão tổ tông lại đột nhiên nổi điên đánh hắn một trận. Hắn không dám vận công chống đỡ nên mặt mũi sưng vù, máu mũi, máu miệng chảy tùm lum. Dù hắn có vận công cũng vô ích, có khi càng chọc giận Lão Tổ Tông thì còn khổ hơn.

Thở hổn hển, Vô Cực Thiên Phong ngồi bệt xuống đất. Tuy vô cùng tức giận nhưng hắn vẫn còn đủ lí trí để không quá nặng tay với Vô Cực Thiên Minh.

“Lão Tổ Tông, rút cục có chuyện gì khiến người khó chịu vậy?” Vô Cực Thiên Minh nhìn Vô Cực Thiên Phong đánh bạo hỏi.

“Thiên Minh, ta hỏi gì ngươi phải trả lời thực sự, tuyệt không được giấu diếm biết chưa.” Vô Cực Thiên Phong nghiêm túc nói.

“Hậu bối tuyệt không dám giấu diếm Lão Tổ Tông chuyện gì.” Vô Cực Thiên Minh nhìn khuôn mặt Vô Cực Thiên Phong, cảm thấy lão sắp nói chuyện cực kì quan trọng nên thành thật trả lời.”

“Đệ tử của ngươi đâu? Ngươi thu nhận nó khi nào?” Vô Cực Thiên Phong hỏi.

“Bẩm lão tổ, cách đây hơn 4 tháng hậu bối vô tình đi ngang qua Thanh Dương tiểu quốc, phát hiện Khả Nhi có Băng Linh thể chất, nếu được bồi dưỡng tuyệt đối sẽ có thể trở thành Võ Thánh, thậm chí Võ Đế như ngài nên hậu bối không bỏ lỡ cơ hội vội vã thu nhận nó. Định sẽ bẩm báo lão tổ tông khi người bế quan xong, sẽ giao Khả Nhi cho ngài dạy dỗ, tuyệt không có ý định giấu diếm.” Vô Cực Thiên Minh vội vàng trả lời. Hắn nghĩ rằng Vô Cực Thiên Phong giận hắn thu được Lâm Khả Nhi làm đệ tử mà không bẩm báo.

“Băng Linh thể.” Vô Cực Thiên Phong khiếp sợ kêu lên.

Ngoài tư chất, tiềm lực, công pháp tu luyện thì thể chất cũng là một yếu tố ảnh hưởng cực lớn đến thành tựu một con người. Ví dụ đơn giản như Băng Linh thể chất. Đây là một thể chất cực kì hiếm gặp, cả ức người chưa có một. Người sở hữu Băng Linh thể nếu tu luyện Hàn hệ công pháp , được bồi dưỡng đúng cách sẽ như diều gặp gió. Đỉnh điểm, thậm chí có thể trở thành Võ Đế. Vô Cực Thiên Minh nghĩ cũng đúng. Lấy tài lực của Vô Cực môn tuyệt đối có thể làm được việc này.

“Khoan đã, ngươi đi qua Thanh Dương tiểu quốc?”

“Dạ vâng thưa Lão Tổ.”

“Ngươi có biết ở nơi đó có chỗ nào gọi là Khúc Lạc thành - Minh Dương trấn ?” Vô Cực Thiên Phong vội vã hỏi. Đây là nơi Võ Hoàng nói a.

“Khúc Lạc thành - Minh Dương trấn ư.” Vô Cực Thiên Minh nhíu mày suy nghĩ. “ Đúng rồi, có nơi này thưa lão tổ. Lão tổ có bằng hữu ở nơi này ạ?”

“Câm miệng. Vậy đệ tử của ngươi đâu.” Vô Cực Thiên Phong run run hỏi.

“Lão tổ, người không khỏe ư? Để hậu bối sai người chuẩn bị thiên địa linh quả cho người tẩm bổ.” Vô Cực Thiên Minh vội vàng nói. Lão tổ tông có cần kích động đến vậy khi nhắc đệ tử của ta không a?

“ “Bốp.” Bổ cái đầu ngươi. Trả lời câu hỏi của ta nhanh.” Đáp lại ý tốt của Vô Cực Thiên Minh là một cái tát trời giáng.

“Dạ dạ Lão Tổ Tông, Khả Nhi cách đây 3 ngày đã tới Vũ gia tại Khúc Lạc thành - Minh Dương trấn để từ bỏ hôn sự. Sau khi thu nhận Khả Nhi, nghe phụ mẫu nó có nói từng có hôn ước với một thằng tiểu tử là phế vật của Vũ gia tại Khúc Lạc thành - Minh Dương trấn. Sợ chuyện đó làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Khả Nhi nên hậu bối đã sai Khả Nhi cùng Khương Uy, trưởng lão nội môn tới Vũ gia từ hôn. Thằng nhóc đó đúng là đũa mốc đòi chòi mâm son. Nghe nói mười lăm tuổi nhưng không thể tu luyện, là phế vật của Vũ gia. Phụ mẫu nó từng bị Nam Thiên Học Viện phế bỏ, đuổi ra ngoài vì trộm cắp công pháp. Nếu để Khả Nhi dính dáng đến bọn chúng chỉ làm ô uế tâm hồn nó mà thôi. Cho nên đệ tử cho phép Khả Nhi cùng Khương Uy nếu Vũ gia dám chống lại thì cứ giết chết toàn bộ.”

Vô Cực Thiên Minh ôm mặt kể lể. Hôm nay quả thực quá oan uổng, hắn không làm gì cũng bị Vô Cực Thiên Phong lôi ra đánh đập tàn nhẫn. Không lẽ Lão Tổ Tông quá yêu thích Lâm Khả Nhi nên lo lắng cho nàng? Hay Lâm gia là nơi Lão Tổ từng phong lưu a?

“Phịch.” Vô Cực Thiên Phong ngã vật xuống đất. Thôi xong, vậy chuyện khi nãy hoàn toàn là có thật rồi. Câu nói của Xích Huyết Hoàng : “Ta bị người khác tới tận cửa từ hôn, còn bị người ta dọa giết cả nhà.” lại ong ong vang lên.

“Mười lăm tuổi,phế vật Vũ gia ư. Mười lăm tuổi,phế vật Vũ gia ư, mười lăm tuổi.” Vô Cực Thiên Phong lẩm bẩm như mất hồn. Mười lăm tuổi, trông Võ Hoàng đó cũng chỉ từng ấy tuổi. Phế vật sao? Các ngươi chê người ta phế vật nhưng không biết người ta là đỉnh cao của thiên hạ, chẳng qua người ta không muốn bộc lộ ra mà thôi. Mười lăm tuổi là Võ Hoàng, chuyện này quả thực hậu vô lai giả, tiền vô cổ nhân a.

“Lão Tổ Tông. Lão Tổ Tông.” Vô Cực Thiên Minh hốt hoảng gọi.

“Đồ ngu ngốc, đần độn. Từ nay ta cấm ngươi làm gì liên quan đến Vũ gia nghe chưa.” Vô Cực Thiên Phong lại gào rú lên, sau đó nhảy bổ vào đánh đập Vô Cực Thiên Minh một trận nữa tàn nhẫn hơn rất nhiều. Chết tiệt, vì thằng hậu bối này mà chút nữa tính mạng của hắn ra đi, còn kéo theo cả Vô Cực môn nữa. Càng nghĩ Vô Cực Thiên Phong càng phát điên đánh cho Vô Cực Thiên Minh khóc không nổi.

………………………..……………….

“Tôn Nhi, ngươi thấy ta có uy phong không?” Xích Huyết Hoàng đắc ý hỏi.

“Uy phong. Xì, ta khinh. Đường đường Võ Hoàng mà không làm gì nổi Võ đế thì ngươi đâm đầu mà chết đi a. Chỉ biết lấy già dọa trẻ.”

“Ngươi, thằng nhóc này thì biết cái gì. Đấy không gọi là bắt nạt mà là dạy dỗ, hiểu chưa. Ta làm vậy là muốn tốt cho hắn a.” Xích Huyết Hoàng ra vẻ đạo mạo dạy dỗ Vũ Tôn.

“Xì.” Vũ Tôn không thèm để ý đến lão.

“Ngày mai Nam Thiên Học Viện chính thức chiêu sinh. Chúng ta ghé qua đó đi làm không khí rộn ràng một chút trước chứ.” Xích Huyết Hoàng thả câu.

“Được được, mau đi thôi, ta cũng nghĩ như vậy.” Vũ Tôn hớn hở đáp.

Hai tên đạo chích phá làng phá xóm lại hí hửng nghĩ tới những kế hoạch quậy phá sắp tới. Tên nào cũng mơ màng. Chỉ tội cho toàn bộ Nam Thiên Học Viện không hề hay biết tai họa sắp giáng xuống a.

………….

Cách Thanh Dương tiểu quốc hai tiểu quốc gia khác có ba người đang chạy đêm chạy ngày trên một chiếc lâu thuyền lớn màu Xanh đậm là pháp bảo di chuyển của Trưởng Lão Vô Cực môn. Đó tất nhiên là Khương Uy, Lâm Khả Nhi, Lâm Sinh.

“ Nhục này không trả Lâm Khả Nhi ta thề không làm người.” Lâm Khả Nhi gào thét.

“Thiếu chủ, chuyện này người phải bẩm báo rõ ràng cho Chưởng môn.Vũ gia công khai chống lại chúng ta, phải cho bọn chúng biết Vô Cực môn không phải nơi mà bọn chúng có thể chống lại.”

“Ta sẽ cầu xin sư phụ ra tay. Chỉ cần sư phụ cùng hai sư bá chịu, Vũ gia tuyệt đối sẽ không có kẻ nào sống sót.” Lâm Khả nhi ánh mắt đỏ ngầu, khuôn mặt bẩn thỉu, sưng vù hét lên.

Nhưng bọn chúng đâu có hay, lúc này Chưởng môn của bọn chúng cũng đang bị đánh cho tơi tả mặt mày.

Ngày hôm qua, số lượt đọc là 6k9, bây giờ đã tăng lên 7k8 rồi. Vậy là trong một ngày gần một ngàn lượt. Đang còn tới 2 tiếng nữa, hi vọng sẽ đạt tới 8k. Ta rất vui a. Mong mọi người tiếp tục theo dõi và góp ý cũng như ủng hộ, đề cử truyện .

Cảm tạ các vị đạo hữu sau :

Nguoidaivip

[email protected]

[email protected]

Tuan95

NgocLinhTien

Legendaryphoenix

Đã đề cử . Chúc các đạo hữu vui vẻ, may mắn a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.