Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Mình bị đau vai gáy và cúm, uống thuốc đã đỡ khá nhiều rồi. Chắc hai hôm nữa khỏi hẳn. Thành quả của việc ngồi máy tính nhiều quá. Thực sự xin lỗi vì đã nghỉ viết vài ngày không có chương nào :)
------------
Không ai hay biết, người nhận được truyền thừa của Thuận Vũ Thần lại là Hạ Châu, tên thiếu niên đệ tử tiểu môn phái kia.
Khi truyền thừa của Thuận Vũ Thần thoát khỏi Thần bí di tích thì nó ngay lập tức đuổi theo hắn.
Hạ Châu lúc này đang nằm trong một cỗ xe ngựa. Hắn chỉ giả vờ suy yếu, yên lặng không nói gì. Đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó, hắn mở bừng hai mắt ra.
Một luồng sáng cực kì nhanh, nhanh đến mức không một ai hay biết gì lao thẳng vào thân thể hắn. Thậm chí ngay cả tám tên Võ Đế có ở đây cũng không thể phát hiện ra.
Hạ Châu ngây người trong giây lát. Khắp người hắn bừng lên một luồng nhiệt hỏa.
- Ồ, vậy mà hắn lại từ chối truyền thừa? Uổng công ta nhường nhịn.
Hắn thì thào, khóe môi nhếch lên.
- Thú vị, vậy mà có kẻ lại có thể từ chối sự hấp dẫn của Thiên Tử Thần Công. Hi vọng tương lai ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.
…
Về phần Vũ Tôn, hắn sau khi hoa mắt một hồi thì ôm bụng nôn thốc tháo. Hắn không biết thời gian trôi qua bao lâu nhưng dường như dài tới hàng thế kỷ. Khi cảm thấy cơ thể cân bằng lại hắn mới ngồi bệt xuống đất thở dốc.
Đã học qua không gian thần thông cho nên hắn biết hắn mới được truyền tống tới một địa điểm khác rất xa. Bản tôn của hắn cũng chưa thể làm được việc này. Đủ hiểu thực lực của Thuận Vũ mạnh đến mức nào.
Bốn phía xung quanh hắn vắng tanh, không một người hay sinh vật nào. Chỉ có bóng tối mù mịt. Hắc Hồn Hoàn hiện ra, mọi thứ lại sáng tỏ.
Khu vực này của hắn là một vùng đất trống. Chỉ có lác đác vài bụi cây nhỏ. Nếu chăm chú thì có thể nghe được tiếng côn trùng kêu trong đêm.
- Đây rút cục là chỗ nào?
Vũ Tôn hít một hơi sâu, một luồng không khí trong lành tràn vào khiến não hải hắn tỉnh táo.
Mặc kệ là đâu, tìm nơi có người ở đã sẽ rõ.
Tuy là vùng đất trống nhưng chỉ cần đi vài dặm một con đường mòn khá lớn đã hiện ra trước mặt hắn. Không mất nửa giờ sau một thành trấn mọc lên trong màn đêm.
Lúc này cổng thành đã đóng, Vũ Tôn bất đắc dĩ phải trú lại ngoài thành đợi trời sáng. Thực ra hắn có thể phi hành vào nhưng không muốn làm thế.
Kiếm một vị trí kín đáo, cây cối xung quanh che chắn hắn ngồi xếp bằng vận chuyển nguyên khí. Giờ là lúc củng cố cảnh giới thích hợp.
Đạt tới bốn mươi hai cấp, tức là ngang ngửa với Vũ kĩ chiến sĩ Kết đan kì hắn lại có thể đi tìm một viên Hồn Hoàn khác rồi. Nhưng dễ vậy sao. Nếu chỉ là Hồn Hoàn tầm thường thì không vừa mắt, nhưng tìm đâu ra Hồn Hoàn “không bình thường” đây?
Từ trong cơ thể trào dâng một luồng sức mạnh cực kì sung mãn. Hắn tự tin cho dù gặp Ngự Không cao thủ vẫn có sức đánh một trận, thậm chí chiến thắng. Tuy hắn không chủ tu Luyện thể nhưng nguyên khí có thể dung nạp gấp mười mấy lần người khác, thực lực tổng thể cũng quét ngang đồng cấp.
Thử câu thông lần nữa với bản tôn nhưng không có chút dấu hiệu gì, còn phân thân Vũ kĩ thì khá xa xôi. Xem ra phải càng nhanh đem thực lực đề thăng mới được.
….
Ngọc Lan đại lục, Ngũ Hành Sơn.
Bản tôn Vũ Tôn sau khi rời khỏi Long gia tìm được đường tới Ngũ Hành Sơn thì hắn ngay lập tức tiến đến. Quả nhiên ngay khi vừa đặt chân đến nơi này thì hắn tấm tắc khen kì lạ.
Ngay bên ngoài rìa, một khu vực chỉ toàn Kim thuộc tính mạnh mẽ bao phủ một vùng lớn. Càng tiến sâu vào bên trong thì càng nồng nặc. Tiếc là hắn không có Kim chi thể hoặc Ngũ hành chi thể nếu không thực lực sẽ tăng mạnh.
Thứ tự các nguyên tố nơi này giống như trật tự trong ngũ hành: Kim – Mộc – Thổ - Thủy – Hỏa. Đi hết nguyên tố này sẽ tới nguyên tố khác. Áp lực với hắn tuy có nhưng không quá lớn. Nguyên nhân cũng đơn giản, bởi vì thực lực hắn quá mạnh mẽ, vượt trội đồng cấp hơn nữa thể chất hắn cũng không tầm thường.
Một vòng Nguyên khí bao phủ cơ thể, Vũ Tôn thẳng tiến vào trung tâm Ngũ Hành Sơn. Càng tới gần áp lực càng ngày càng tăng cao khủng khiếp. Cách chừng một dặm nữa thì hắn đã không thể nhấc chân nổi. Da thịt nếu không có nguyên khí che chở thì chắc chắn đã hóa thành bụi phấn rồi.
Hai tay thế thủ giơ về đằng trước, Vũ Tôn gồng mình chống lại áp lực mà hắn gặp phải. Chưa bao giờ hắn cảm thấy vô lực đến thế. Mỗi bước chân của hắn như ngàn cân chì vậy. Đau đớn, nặng nề.
Tới khi gần như chịu không nổi hắn cắn răng buông chống cự để mượn áp lực lao ra bên ngoài thì đột nhiên không hề cảm thấy khó chịu gì nữa. Xung quanh dường như là một nơi bình thường mà thôi.
Vũ Tôn khẽ vung chân, tay. Không hề có chút trở ngại. Hắn âm thầm vận chuyển nguyên khí thì áp lực không hiểu từ đâu dồn đến ầm ầm.
- Thì ra là thế. Càng chống cự càng bị bài xích. Như vậy thì dễ rồi.
Hắn cười dài, thong dong bước như đi vào chỗ không người.
Ngũ Hành Sơn chỉ rộng vài dặm nhưng cảm giác đi mãi không hết. Hắn bước trái, bước phải, bay lên, hạ xuống liên tục. Bốn phía xung quanh không hề có một tia ngũ hành lực nào tồn tại giống như gặp khắc tinh. Chỉ có nguyên khí tinh thuần cực điểm mà thôi.
- Ồ, thật rực rỡ.
Trược mặt Vũ Tôn lúc này là một bông hoa màu xám nhạt. Trên thân nó có năm cái cánh, mỗi cánh lấp lánh tỏa ra một màu trong ngũ hành luân phiên nhau.
Hỗn Độn Chi Hoa.
Nếu như là tu sĩ mạnh mẽ trên cả Thần cấp tuyệt đối sẽ biết được đây là gì. Nhưng Vũ Tôn thì không thể.
Hỗn Độn, một trong hai thứ tạo nên toàn bộ Thiên Địa. Là chí cao trong chí cao bảo vật.
Hỗn Độn chi hoa không chỉ là Hỗn Độn thông thường, mà là Tinh Hoa của Hỗn Độn tạo thành. Bất cứ nơi nào cũng có thể tồn tại hỗn độn lực, nhưng nó là thứ cực kì cao quý, không phải ai cũng có thể gặp được chứ đừng nói là có thể hấp thu.
Tương truyền, ai có thể đem Hỗn Độn lực dung nhập cơ thể sẽ phát sinh lột xác, một bước lên trời.
Phàm nhân thì biến thành Chúa Tể, Tu sĩ thì một bước lên trời.
Vũ Tôn ngây ngốc nhìn bông hoa kia. Hắn không thể nào rời mắt khỏi nó được.
Kim Huyết trong cơ thể hắn không tự chủ vận chuyển mạnh mẽ sau đó lao ra khỏi trái tim hắn lao thẳng vào giữa Hỗn Độn chi hoa. Nó so với Hỗn Độn chi hoa cực kì nhỏ bé như một con kiến với con voi.
Hỗn Độn chi hoa cảm thấy có vật hướng tới nó ngay lập tức rung lên, một vầng sáng ngũ hành tỏa ra muốn hủy diệt Kim Huyết nhưng không hề có tác dụng. Kim Huyết giống như không thể đụng chạm vào dễ dàng bỏ qua Ngũ hành lực tiếp tục lao tới.
Hỗn Độn chi hoa tiếp tục bộc phát quang mang nâu nhạt như thân thể nó. Vũ Tôn bên ngoài cũng cảm thấy đau đớn, hai mắt như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào. Thân thể hắn máu tuôn ra xối xả, bị Hỗn độn chi hoa cắn nuốt sạch sẽ.
Nhưng Kim Huyết vẫn như hổi đói thấy mồi, không hề ngừng lại. Hỗn Độn chi hoa làm mọi cách vẫn không thể khiến nó dừng lại. Cuối cùng nó rung rung năm cánh, muốn phá không bay tới nơi khác.
- Xích Lạp …
Từ Kim Huyết truyền ra một tiếng động kì dị. Ánh sáng vàng thánh khiết xuất hiện bao bọc lấy Hỗn độn chi hoa không cho nó bỏ chạy.
Hỗn Độn chi hoa hoảng sợ như một đứa trẻ, kêu lên những tiếng ong ong yếu ớt. Nếu để nó tồn tại thêm ngàn năm tuyệt đối có thể hóa thành nhân hình tu luyện. Bây giờ có kẻ địch muốn nhúng chàm làm sao nó chấp nhận được.
Năm cánh hoa lập tức tách ra, như năm mũi dao lao thẳng vào Kim Huyết. Toàn bộ Ngũ hành lực bên ngoài Ngũ Hành sơn cũng được triệu hoán hướng thân thể nó dung hợp. Nhưng khiến Hỗn độn chi hoa thất vọng là Năm cánh hoa ngũ hành của nó chạm vào Kim Huyết giống như bị nuốt vào một cái động không đáy, tiêu biến không hề sót lại chút gì.
Trong chớp mắt, Hỗn độn chi hoa đã lớn gấp đôi ban nãy. Uy lực nó phát ra cũng mạnh gấp đôi.
Bản thể Vũ Tôn bị đánh văng ra ngoài hàng chục dặm. May cho hắn Hỗn Độn là thứ diễn sinh vạn vật, vì vậy sinh mạng cũng thuộc nó tạo thành cho nên giống như mẹ đối với con, không thể hủy diệt sinh mạng được.
Hơn nữa, trong mắt nó kẻ thù chỉ có kim Huyết kia mà thôi.
Hỗn Độn chi hoa uy lực tăng mạnh, trói buộc của Kim Huyết với nó cũng vì thế mà suy yếu rất nhiều. Kim Huyết quang mang đại thịnh, không muốn bỏ xót con mồi khó gặp. Trói buộc từ nó tỏa ra cũng mạnh mẽ tới cực hạn.
Mười centimet.
Năm centimet.
Ba centimet.
Hai centimet.
Một centimet.
Kim Huyết càng ngày càng tới gần Hỗn độn chi hoa. Hỗn Độn chi hoa càng lúc càng hoảng loạn.
- Chíu……….
Một tiếng chói tai vang lên, Kim Huyết chạm vào nhụy của Hỗn Độn chi hoa. Hỗn Độn chi hoa ong lên một tiếng thê lương sau đó chậm rãi hạ xuống đất.
Một màu vàng rực rỡ dần bao trùm lấy nó, không bỏ sót một chút gì.
Trong con mắt thường cũng thấy được Hỗn độn chi hoa ngày một tan biến, hóa thành thực phẩm bổ dưỡng cho Kim Huyết.
Nửa ngày sau, một giọt máu vàng xen lẫn một nửa trắng lấp lánh xuất hiện ở vị trí cũ của Hỗn Độn chi hoa. Nó rực rỡ đến mức Mặt trời trên cao cũng phải xưng thần.
Vũ Tôn hoàn toàn không bỏ xót chút gì mọi việc, cho nên chỉ lặng yên chờ dị biến.
Giọt Kim Huyết kia chính là thứ thay đổi cả cuộc đời hắn, khiến hắn có được thành tựu như bây giờ. Nó càng mạnh Vũ Tôn càng thấy sung sướng.
- Lóe …
Kim Huyết giống như no nê, hướng trái tim Vũ Tôn lần nữa trở về.
Vũ Tôn khoanh chân ngồi xuống, nguyên khí vận chuyển. Từ trong Kim Huyết một dòng chất lỏng xám nhàn nhạt pha lẫn trắng, vàng tuôn ra tràn vào thân thể hắn.
Nó đi tới đâu, máu huyết bị nó thôn phệ tới đấy sau đó sản sinh ra biến dị. Vốn trước đây máu huyết của hắn chỉ có màu vàng nhạt xem đỏ, bây giờ có thêm cả màu xám.
Một giọt máu huyết có ba màu, chuyện này quả thực bất khả tư nghị.
Ngay cả nhân thú trong máu huyết cũng chỉ có hai màu. Một là của nhân, một là của thú mà thôi. Đằng này nhân loại mà huyết dịch pha trộn từ ba màu thì quả là không tưởng.
Từ bên trong huyết sắc mới được sinh ra của hắn, ngũ hành chi lực cũng bắt đầu sản sinh ra tràn vào kinh mạch, xương cốt.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy dễ dàng nắm bắt, điều khiển Ngũ hành chi lực đơn giản đến vậy. Không cần phải là Ngũ hành thể hay sử dụng tới pháp bảo gì cũng làm được.
Ngay lập tức, một ngàn không trăm lẻ một đầu thiên địa pháp tắc trong cơ thể hắn đề thăng tới đại viên mãn. Hắn chỉ cần vung tay múa chân cũng có thể sử dụng được.
Khí tức hắn cũng vì thế mà ngày càng tăng mạnh. Ngay cả trói buộc của Thiên địa cũng không thể ngăn hắn từ Đế Quân sơ kì đỉnh đột phá tới Đế Quân trung kì, Đế Quân hậu kì rồi ầm ầm phá vỡ gông cùm tiến tới Đế Vương.
Thiên Địa như cảm nhận được điều gì, mây giông ngay lập tức vần vũ trên bầu trời đen kịt. Một sắc đen duy nhất.
Khắp nơi Thiên địa như bài xích hắn, không cho phép hắn tồn tại ở Hạ vị diện nữa.
Hủy Diệt chi kiếp.
Thiên Kiếp mạnh mẽ nhất Thiên địa, không ai có thể sống sót bất kể thực lực thế nào. Người bị Hủy diệt chi kiếp lựa chọn là người đã bắt đầu có xu thế vượt ra Thiên đạo chế tài, cho nên cần bị hủy diệt.
Thiên Đạo là tối cao, là bất khả xâm phạm.
Mặc dù bị Thiên địa bài xích nhưng Vũ Tôn vẫn làm ngơ. Hắn vẫn đắm chìm trong cảm ngộ, hưởng thụ thực lực tăng cao mà không biết gì.
Một luồng Thiên kiếp duy nhất, lôi điện không phải, ngũ hành không phải, biến dị ngũ hành cũng không. Nó dường như được tạo ra từ tất cả mọi thứ, từ chính Thiên địa chi lực không nhanh không chậm hạ xuống đầu Vũ Tôn.
Vũ Tôn vẫn khoanh chân ngồi yên, không hề có dấu hiệu phản kháng.