[Dịch]Vũ Tôn

Chương 205 :  Nhị chỉ Trấn Sơn Hà.




Dự định hôm nay 4 chương thôi, rồi mai quay về 3 chương nhé mọi người.

------

Thật không ai có thể tin nổi Lưu Tinh lại là Võ Hoàng. Hắn vốn bộc phát ra Võ Thánh tu vi đã vượt quá sự nhận thực của mọi người rồi, nhưng bây giờ …

Thay cho sự kinh ngạc bây giờ là trạng thái sợ hãi ngập tràn. Những người đã trót khinh thường hắn run rẩy, tuyệt vọng. Thậm chí có tên còn đái cả ra y phục. Bọn họ hận, hận mình tại sao không bị câm đi lại xía vào chuyện của Long gia làm gì?

Võ Hoàng, trêu không nổi.

Võ Hoàng chi uy ai ngăn cản được.

Gia tộc của những người có mặt ở đây dù mạnh mẽ thật đấy, nhưng ngoài Long gia làm gì có Võ Hoàng nào nữa. Vũ Tôn chỉ cần “viếng thăm” thì chắc chắn sẽ máu chảy thành sông.

Những người ban nãy chưa kịp có cơ hội mở miệng thì cảm ơn trời đất. Chỉ hi vọng Võ Hoàng kia không giận cá chém thớt mà thôi.

Nhưng mà cay đắng nhất là Trần gia. Tên thiếu niên tưởng như phế vật đó giờ phút này lại là đối tượng bọn họ ngước không tới. Những tên Trưởng Lão Trần gia im bặt, run rẩy như tử thần đang nhìn mình.

Tố Như sắc mặt tái nhợt, không tự chủ được ngã xuống đất. Thần tượng của nàng Long Khánh bị hắn một chiêu đánh gần chết đã khiến nàng không thể tin và chấp nhận được, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này…

Trần Thanh Dương phức tạp nhìn Tố Uyên trong lòng hắn. Nữ nhi của hắn quả thực có ánh mắt xa hơn hắn vạn lần.

Trần gia đã lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Đụng vào Lưu Tinh không nổi, mà chuốc oán với Long gia cũng không xong. Trừ khi một trong hai bên bị hủy diệt.

Long Thần và Long Chương hiển nhiên cũng không tin vào mắt mình. Tên thiếu niên non nớt kia vậy mà cũng có thể là Võ Hoàng. Hơn ai hết, bọn họ thừa biết Vũ Tôn chỉ mười lăm tuổi bởi cốt linh hắn không hề che giấu.

Mười lăm tuổi Võ Hoàng. Tuyệt đối có thể xưng là Thiên tài đệ nhất Tự cổ chí kim và có lẽ là Vô tiền khoán hậu.

Nếu hai người biết Vũ Tôn thực lực chân chính là Đế Quân thì không biết có bị khiếp sợ chết đi không.

- Hừ, chỉ là Võ Hoàng sơ kì mà cũng dám phách lối. Đã tới Long gia vậy thì sẽ có đi mà không có về.

Sau khi khiếp sợ, Long Thần đằng đằng sát khí nói.

Hôm nay dù có chuyện gì cũng phải đem tên này diệt trừ. Hắn quá kinh khủng. Đã đắc tội với một kẻ tiềm lực vô biên như hắn thì không giết Long gia sẽ không thể bình yên. Cho hắn vài năm chắc chắn hắn sẽ có thể đem Long gia đồ sát không còn một mống.

- Dựa vào phế vật bảy trăm năm mới Võ Hoàng trung kì như ngươi?

Vũ Tôn nhếch môi mỉa mai.

- Ngươi …

Long Thần tức giận. Chưa từng có ai dám nói với hắn như vậy. Vốn muốn phản bác nhưng nhìn lại người, nhìn lại mình thì hắn quả thực có vốn để nói như thế.

- Long Thần, tranh cãi với hắn làm gì. Giết đi là xong.

Long Chương im lặng lúc này mới chịu mở lời.

- Được, Chương ca hôm nay tuyệt không thể để hắn chạy thoát nếu không sẽ là mối họa cho Long gia ta.

Long Thần hoàn toàn đồng ý với Long Chương.

- Hai tên phế vật cộng lại cũng gần hai ngàn tuổi mà cũng dám hô hào lớn lối trước mặt ta. Không biết sống chết.

- Kẻ không biết sống chết là ngươi. Lô Sơn Thanh Long bá.

Long Thần không động tĩnh bùng phát khí tức mạnh mẽ khiến mọi người nằm rạp xuống đất hít thở không thông. Hư ảnh một con rồng màu xanh xuất hiện, quấn quanh người hắn hướng lên trời sau đó quay đầu đâm thẳng vào Vũ Tôn.

Vũ Tôn không hề sợ hãi, một quyền mạnh mẽ đấm ra đụng vào Thanh Long.

- Ầm …

Tiếng động cực lớn vang lên, Lô Sơn Thanh Long bá của Long Thần triệt để bị phá hủy.

Toàn bộ những người có mặt trong Võ Trường bị chấn ra một ngụm máu, khí tực tiêu biến không thể đứng vững mà ngã rạp xuống đất.

- Hai lão cẩu, có gan đuổi theo ta tới đây đánh.

Vũ Tôn sau khi phá hủy vũ kĩ của Long Thần gầm lên sau đó hắn lao vút lên không trung.

Võ Hoàng đánh nhau tại nơi chật hẹp như Võ Đường này có thể khiến người vô tội chết oan.

Long Thần cùng Long Chương nhìn nhau gật đầu sau đõ cũng lăng không hướng Vũ Tôn lao vút tới.

- Không gian nghiền ép.

Vũ Tôn đột nhiên đình chỉ phi hành, hướng hai huynh đệ Long gia đưa hai bàn tay ra ngoài không trung nắm chặt lại.

Không gian xung quanh bọn chúng bỗng nhiên biến đổi cực mạnh, trở nên hỗn loạn và có xu thế như muốn xé nát hai người ra.

- Không tốt, là không gian pháp tắc.

Long Chương hoảng sợ gầm lên. Nguyên khí thôi động, một thanh kiếm rực rõ xuất hiện trong tay. Hắn đưa tay cầm thanh kiếm toàn lực vung ra.

- Xoẹttttttt….

Không gian bị cắt ra một vết rách lớn. Long Chương mạnh mẽ kéo Long Thần chạy đi.

Hai người vừa rời khỏi, không gian nơi đó ầm ầm sụp đổ.

Long Thần đưa tay lau vệt mồ hôi lạnh. Chút nữa thôi hắn đã phải bỏ mạng.

- Không thể ngờ ngươi lại có thể cảm ngộ được không gian lực. Nhưng mà cũng chưa đủ. Chết.

Long Chương thanh kiếm vung lên, một đạo kiếm khí dài tới hơn mười mét xuất hiện trong nháy mắt chém vào Vũ Tôn.

Vũ Tôn khinh thường xì một tiếng. Thực lực của hai tên này không tệ, nhưng cũng chỉ là Võ Hoàng phổ thông. Dù hắn chỉ còn tu vi Võ Hoàng sơ kì nhưng há lại sợ Long Thần cùng Long Chương.

- Trục xuất hư không.

Hắn muốn đem hai người này làm đá mài dao, kiểm nghiệm uy lực của Không gian pháp tắc hắn mới ngộ ra lúc trên đường tới Long gia. Ngón trỏ điểm nhẹ về phía không gian của Long Chương, một vết nứt lớn như cái khe ngay lập tức đem kiếm khí kia cắn nuốt cho tới khi không còn chút gì rồi mới ngừng lại.

- Lô Sơn Bách Long bá.

Ngay khi kiếm kĩ của Long chương bị phá hủy tới lượt Long Thần bất ngờ đánh úp. Hư ảnh một trăm con cự long nối đuôi nhau thành hàng dài ầm ầm phá không như một cột nước khổng lồ không cho Vũ Tôn kịp xoay sở.

- Hừ, Long gia một lũ cẩu chuyên cắn trộm là giỏi.

Vũ Tôn không nao núng mà còn có thời gian mỉa mai khiến Long Thần tức giận suýt nữa phun máu ra.

- Cho các ngươi biết Võ Hoàng thực sự là thế nào. Nhất chỉ diệt sinh linh.

Phía dưới Võ Trường Long gia các Thánh cấp, Đế cấp cường giả chăm chú theo dõi biết Vũ Tôn lại sắp dùng lại chiêu vừa nãy mà hắn dùng với Long Khánh. Không biết uy lực sẽ thế nào đây.

Ngón trỏ tay hắn điểm nhẹ về phía trước, nguyên khí lập tức dao động khủng bố. Một chỉ mang trắng muốt xuất hiện đâm thẳng vào Lô Sơn Bách Long Bá của Long Thần.

Lô Sơn Bách Long Bá như không hề tồn tại, bị Nhất chỉ diệt sinh linh dễ dàng xuyên thủng hời hợt và mạnh mẽ xé tan tành. Hư ảnh cự long không khác gì một đám bọt nước tan biến trong nháy mắt.

- Không, không thể nào.

Long Thần kinh hãi thét lên nhìn Nhất chỉ diệt sinh linh chuẩn bị va chạm với cơ thể hắn. Tại sao thằng này chỉ là Võ Hoàng sơ kì lại khủng bố đến thế? Chỉ pháp kia là công pháp gì mà còn mạnh hơn cả Đế cấp công pháp của Long gia tổ tiên truyền từ Thượng giới để lại.

Long Thần từ trước mặt xuất hiện một tảng đá đen ngòm kì dị. Nó không lớn, cũng không nhỏ, chỉ to gần bằng một cái đầu người và dài chừng năm mươi centimet. Vũ Tôn ngạc nhiên, không rõ đó là vật gì mà không thấy phát ra dao động gì cả. Chỉ thấy Long Thần hai tay bấm quyết, dùng tất cả thực lực bản thân chuyển tới hòn đá kia.

Long Chương cảm nhận được sự đáng sợ của Nhất chỉ diệt sinh linh cũng vội tới bên cạnh Long Thần trợ giúp hắn. Hắn đường đường là Võ Hoàng hậu kì những cũng không hề có tự tin dám ngang nhiên đón đỡ một chiêu kia.

Viên đá đen kia của Long Thần hắn biết. Vật đó Long Thần có từ rất lâu trước đây, không rõ tác dụng là gì mà chỉ thấy nó có thể phòng ngự rất kinh khủng. Hắn đã thử toàn lực công kích nó một lần nhưng mà không hề lay động được chứ đừng nói phá hủy nó. Tất cả công kích của hắn khi chạm vào viên đá đen ngay lập tức biến mất như chìm vào đáy biển.

Hai cường giả Võ Hoàng phải hợp lực phòng thủ thế công của một Võ Hoàng sơ kì đúng là chuyện hoang đường nhưng có thật.

- Bụp …

Chỉ pháp va chạm với viên đá đen không hề phát ra tiếng nổ gì mà chỉ kêu lên một tiếng rất nhỏ không ra tiếng động của cái gì sau đó biến mất.

Vũ Tôn kinh ngạc. Đúng là trong thiên hạ không thiếu đồ vật quỷ dị.

Còn hai huynh đệ Long gia thì thở dài ra một hơi. Quả nhiên viên đá đen này không khiến bọn chúng thất vọng.

- Ha ha. Để ta xem ngươi có thể phát huy ra mấy lần chiêu kia. Có viên đá này xem như ta ở thế bất bại. Ngoan ngoãn đem đầu dâng lên.

Long Thần cười ha ha khiêu khích Vũ Tôn.

Long Chương cũng hết sức vui mừng. Tên biến thái này quả thực khó nhằn, hai người bọn hắn hợp lực tấn công vậy mà bị hắn hời hợt hóa giải và còn dư sức khiến bọn chúng thất điên bát đảo. Có viên đá này để xem hắn làm gì được.

- Ngu muội. Ôm một viên đá tưởng là bất bại sao? Phá cho ta.

Vũ Tôn đưa hai ngón tay điểm ra. Lần này hắn muốn thi triển tuyệt chiêu mới học được từ Đế Hoàng quyết: Nhị chỉ trấn sơn hà.

Không gian đột ngột ầm ầm rung động, nguyên khí tán loạn không theo một trật tự gì. Một luồng uy áp phô thiên cái địa từ hư vô xuất hiện, mang theo cả hồng hoang khí tức hàng lâm. Vũ Tôn lúc này trong mắt của hai người bọn Long Thần, Long Chương không khác gì một tên đại diện cho Tử thần.

...

Chương này ta vừa viết vừa ngủ gật. Sai sót gì mong mọi người nhắc nhở :)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.