[Dịch]Vũ Tôn

Chương 173 :  Hàng Lâm.




- Thiên Tử, Thiên Tử vạn tuế.

Thân ảnh của Tiểu Thiên Sứ sừng sững đứng giữa bầu trời. Khắp nơi trên Trái Đất ai cũng có thể thấy được.

Bất kể ai, từ Hoàng tộc, Vương tộc hay bình dân … tất cả đều vô thức quỳ xuống bái lạy.

Angela Phương Trinh mỉm cười hạnh phúc. Tuy rằng đó không phải con trai nàng nhưng mà dấu hiệu như vậy đã quá rõ ràng : Con nàng vẫn sống.

Chắc chắn sẽ rất nhanh thôi nó sẽ trở về đem Thiên sứ nhất tộc hướng tới vị trí tối cao Vũ trụ.

Thượng vị diện.

Trước mặt Tinh Không Hoàng cùng Huyền Thiên Hậu là sáu tên Đế Vương cảnh. Nếu tính thêm cả hai người bọn họ là vừa đủ tám người, y như trong giấc mơ của Vũ Tôn.

Vị trí nơi bọn hắn đang đứng là một khu vực cực kì vắng vẻ, nằm trong cấm địa của Thánh Tôn.

- Các ngươi đã sẵn sàng chứ ?

Một giọng nói ồm ồm vang lên. Không cần nhìn cũng biết là ai.

- Thưa Thánh Tôn, chúng thần đã sẵn sàng.

Tám người cung kính cúi gập người đáp.

- Vậy chuẩn bị hạ giới đi. Các ngươi đừng làm cho ta thất vọng, nếu không …

Tiếng xương cốt vỡ nát từ đâu vọng tới khiến tám người run rẩy.

- Xin Thánh Tôn yên tâm, nếu lần này không thể đem theo Xích Huyết Kiếm cùng Xích Huyết Hoàng trở về thì thần xin lấy đầu chuộc tội.

Tinh Không Hoàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu sau đớ bước ra quì xuống cam đoan.

- Nguyện lấy mạng chuộc tội.

Bảy người kia cũng lập tức quì xuống.

- Tốt. Đã đến giờ, đi đi.

Hai tay Thánh Tôn ngồi trên bảo tọa duỗi thẳng ra sau đó mạnh mẽ kéo về phía trước như nắm vào vật gì đó. Không gian trước mặt đám người Tinh Không Hoàng rung động không ngớt.

- Xoẹt… xoẹt… xoet…

Tiếng xé rách vang lên. Một lỗ hổng không gian trực tiếp bị hai tay của Thánh Tôn xé rách. Hắn búng một ngón tay ra. Từ bên trong tay hắn xuất hiện một viên cầu nhỏ như móng tay lao vào khe nứt đó. Nó rất chậm rãi di chuyển, nhưng đi tới đâu không gian ngay lập tức ổn định chắc chắn lại.

Như Vũ Tôn mà thấy sẽ khiếp sợ không ngớt, bởi tạo nghệ của Thánh Tôn trên phương diện nắm giữ và sử dụng Không gian pháp tắc là cực kì sâu.

- Ầm … Ầm … Ầm …

Lúc này bên dưới Tiềm Long Đại Lục, mà chính xác là Nam vực bầu trời đang ban ngày bỗng dưng tối sầm lại. Từng tia sét mạnh mẽ lóe lên nhưng không có mực tiêu. Trên không trung xuất hiện một luồng không gian lực nghịch đảo hoàn toàn khiến cho những ai đang phi hành trên cả Tiềm Long Đại Lục ngay lập tức rơi xuống đất, không thể bay lên được quá hai mươi trượng.

- Đã tới rồi.

Vũ Tôn ở một vị trí vắng vẻ không người nhìn lên bầu trời thì thào.

Hắn biết, tám người Tinh Không Hoàng đã bắt đầu chuẩn bị hạ giới.

- Lại có chuyện gì vậy? Tại sao Thiên địa liên tục phát sinh dị biến ?

Toàn bộ Võ Đế cường giả kinh hãi nhìn lên bầu trời. Ánh mắt họ rõ ràng mạnh mẽ hơn thường nhân nên có thể nhìn thấy bầu trời đang … dần bị rách ra làm đôi.

Linh cảm của cường giả cho biết Đại lục sắp gặp chuyện chẳng lành.

Bên trong Xích Huyết Châu, Xích Huyết Hoàng vẫn chăm chú quan sát phía ngoài. Dĩ nhiên hắn không thể bộc lộ ra khí tức mà phải dựa vào Quang minh chí tôn trợ giúp.

Ánh mắt hắn tràn ngập cừu hận nhìn không hề chớp. Chỉ ít thời gian nữa thôi, kẻ thù đã đẩy hắn đến nước này sẽ xuất hiện.

- Roẹt … Roẹt … Roẹt …

Tiếng như có vật gì đó bị xé rách vang lên. Trong ánh mắt của những cường giả đứng đầu Tiềm Long Đại Lục rõ ràng bầu trời đang bị hai cánh tay … xé ra làm hai.

Là hai cánh tay. Chắc chắn không thể sai được.

- Như này là như thế nào? Ta đang nằm mơ đi. Tại sao lại có hai bàn tay xé rách bầu trời.

Một vị Võ Đế khiếp sợ dụi mắt thì thào.

- Rút cục là trò quỉ quái gì vậy? Bàn tay kia là cái gì, ở đâu ra?

- Chẳng nhẽ đã đến ngày tạn thế rồi sao?

- Có phải bàn tay kia sau khi xé tan bầu trời sẽ xuất hiện một tên quái vật khổng lồ hủy diệt Đại Lục ???

Các vị tuyệt đỉnh đại lục lúc này theo bản năng nhanh chóng hướng tới nhau tụ lại một chỗ. Ngay cả các Võ Đế ẩn cư cũng bị kinh động. Từ bàn tay đó họ cảm thấy nó muốn giết mình bất kể lúc nào cũng được, không khác gì một con kiến hôi.

Liên tục là hơn một canh giờ, vết rách trên bầu trời ngày càng rộng hơn rất nhiều. Tới khi nó lớn bằng Đấu Trường của Nam Thiên Học Viện mới đình chỉ.

Hai bàn tay cũng nhanh chóng bị kéo ngược vào bên trong, không như suy đoán của nhiều người.

Vết rách trên bầu trời tuôn ra từng tia hư không loạn lưu, đem không gian xung quanh cắt nát. Không hề có thứ gì tồn tại được cạnh nó, kể cả mây trời.

Sau đó liền ba canh giờ, không có thêm động tĩnh gì diễn ra. Nhưng mà điều đó không hề khiến các vị Võ Đế cảm thấy bình yên mà càng thêm lo lắng.

Sự bình yên đó giống như gió lặng trước cơn bão mà thôi.

Quả nhiên không sai chút nào. Hơn bảy canh giờ sau, khi trời đã tiến vào đêm đột nhiên có một viên châu rất nhỏ từ trong vết rách trên bầu trời chui ra.

Ngay khi nó vừa rời khỏi vết rách không gian thì quang mang đỏ tỏa ra chiếu khắp miệng của vết rách. Vết rách trên bầu trời như bị keo cố định lại, không hề tỏa ra chút động tĩnh gì nữa. Nó bây giờ đã giống như một đường hầm nối thông bầu trời với … bầu trời cao hơn chăng.

Mọi người căng mắt nhìn, có lẽ thời khắc quan trọng sắp tới rồi.

Khi mà mọi suy đoán còn đang được vẽ ra thì đáp án đã được công bố.

Từ bên trong đường hầm không gian kia rõ ràng chui ra một bóng người. Sau đó là hai, ba, … , bảy, tám người.

Đúng tám người không thể sai đi đâu được.

Nhưng mà điều kinh khủng nhất là toàn bộ bọn họ đều Lăng Không Phi hành không cần pháp bảo hay Nguyên khí hóa cánh.

Điều này có nghĩa là gì? Toàn bộ tám người trên đều là Võ Hoàng sao?

Chẳng phải đã bốn ngàn năm Tiềm Long Đại Lục không thể sinh ra Võ Hoàng? Vậy tám người này là từ nơi nào chui ra?

Mọi người không tự chủ được một thân tuôn ra mồ hôi lạnh người.

- Xích Huyết Hoàng, tên Cẩu tặc ở đâu khôn hồn chui ra nhận cái chết.

Từ trên vị trí tám người đó một tiếng nói hờ hững nhưng thần kì rơi vào toàn bộ mọi người trên Tiềm Long Đại Lục không sót một chữ nào. Từng chữ, từng chữ như khắc sâu vào trong đầu của họ, không ai có thể phản kháng hay quên đi.

Bên trong Xích Huyết Châu, Xích Huyết Hoàng hai mắt dán chặt vào hai thân ảnh một nam một nữ trên bầu trời.

- Tinh Không Hoàng, Huyền Thiên Hậu. Ta cùng các ngươi không chết không ngừng.

Xích Huyết Hoàng nắm chặt hai bàn tay, sát khí tuôn ra ầm ầm. Quang minh chí tôn phải cực độ chú ý sợ lão sẽ làm ra quyết định sai lầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.