Thiên địa nổ vang, phong vân cuồn cuộn, cự long vừa hiện, hắc vân lập tức dồn lại, mặt đất run rẩy chấn nhiếp nhân tầm.
- Rồng! Là rồng!
Mọi người quan chiến nhìn thấy cự long trên tròi đều chấn kinh, bọn hắn chỉ nhìn thấy hình ảnh này trên tranh vẽ, nhìn thấy cự long thanh sắc, không khỏi nghi vấn:
- Con rồng kia là thật sao?
Trong đôi mắt của Hách Liên Anh tinh quang bạo thiểm, giống như tia sót rạch giữa trời đêm, khiến người ta cảm thấy sát cơ và hàn ý nồng dậm, đồng thời có một cỗ khí tức bạo ngược từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, hóa thành từng đạo cơn lốc, thuận theo con cự long thanh sắc kia tràn về phía Sở Nam.
Sở Nam một kiếm xuất ra Khai Thiên Liệt Địa thức thứ năm, bổ về phía quang mang đang cuốn tới, quang mang trực tiếp bị chém nát bấy, nhưng quang mang nát bấy vẫn không tiếu tán, ngược lại bắn thẳng vồ phía cái miệng lớn của cự long thanh sắc, còn “Dung” kỹ của Sở Nam ma luyện từ việc giết ngàn người cũng bị cự long thanh sắc nuốt chửng hoàn toàn.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt Sở Nam hơi rung dộng một chút.
Hách Liên Anh thì hét lớn:
- Lão phu muốn xem ngươi có thể chém được bao nhiêu kiếm, ngươi chém bao nhiêu thì ta nuốt sạch bấy nhiêu!
- "Dung” kỹ của ta, không phải là thứ ngươi muốn nuốt là nuốt dược!
Sở Nam lạnh giọng nói, sau dó nhẹ nhàng thốt ra một chữ:
- Bạo!
Thân thể cự long thanh sắc đang phi hành nhất thời khựng lại, chỉ trong nháy mắt, không chỉ quang mang mà nó vừa nuốt vào bị phun ra lại, mà kèm trong dó còn có hu vết vụ bắn đầy trời.
- Ồ? Có máu? Chẳng lẽ cự long này là thật?
Sở Nam lại nhớ đến lần đầu ở Thiên Huyền Phong, cũng nhìn một cự long có hình dạng như vậy, nhưng cự long đó là do thuần nguyên lực ngưng tụ mà thành, nó bị dòng xoáy thủy hỏa nuốt chửng thì càng lúc càng hóa nhò, căn bản không có xuất hiện máu tươi, nhưng trước mắt...
- Chẳng lẽ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà Hách Liên Anh dã có kỳ ngộ sao?
Trong lúc Sở Nam kinh ngạc thì sự kinh ngạc của Hách Liên Anh tuyệt đối không nhỏ hơn Sở Nam, hắn đã đổi cự long thành “Thận Li” *, thế nhưng tuyệt đối bất đồng, không phải là đơn giản do nguyên lực ngưng tụ thành, đạo quang mang mà con “Thận Li” vừa phun ra hoàn toàn có thể trực tiếp miêu sát Võ Vương trung cấp, thậm chí là Võ Vương cao cấp.
* Con rồng không sừng trong truyền thuyết, dùng để trang trí các kiến trúc.
Nào ngờ Lâm Vân không chỉ không xảy ra chuyện gì, còn khiến con “Thận Li'’ thổ huyết.
- Một chiêu vũ kỹ kia, đến cùng có gì bất đồng?
Hách Liên Anh mặc dù là Võ Hoàng cao cấp, lực lượng thần niệm cực mạnh, nhưng vừa rồi cũng không cần thân phân tích kỹ lưỡng “Dung” kỹ của Sở Nam.
Hách Liên Anh đương nhiên không biết, bên trong một chiêu “Dung” kỹ của Sở Nam không chỉ dung nhập lực lượng, mà còn là chín lớp lực lượng.
Sở Nam áp chế nghi hoặc trong lòng xuống, chậc lưỡi nói:
i - Chín lóp lực lượng cũng chỉ có thể khiến nó thổ huyết, xem ra con cự long này rất,
> khó đối phó!
> Nghĩ vậy, trọng kiếm của Sở Nam lại chém xuống, cự long rất có linh tính, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, không dám nuốt nữa, ngược lại ngửa mặt lên tròi cuồng khiếu, tiếng cuồng khiếu này giống ý hệt tiếng long ngâm, cực kỹ giống tiếng long ngâm mà Sở Nam nghe thấy ở Long Giác sơn, chỉ có điều năng lượng ẩn hàm trong đó không lớn như vậy.
Mọi người đứng xa quan chiến nghe thấy tiếng long ngâm này, mấy vạn người trực tiếp ngã rạp xuống đất, chỉ còn vài chục người là có thể miễn cưỡng đứng vững, Điệp
Y Tiên Tử tất nhiên cũng đang đứng, trên người nàng lóe lên một tầng quang quyển nhàn nhạt, mà nam nhân muốn đánh cược với nàng thì ngã gập dưới chân nàng, nhưng tên nam nhân sợ hãi long uy này lại vui vẻ nói:
- Một con cự long khủng bố, lại thêm một Võ Hoàng, Lâm Vân chết chắc rối.
Điệp Y Tiên Tử từ chối cho ý kiến, chỉ nói:
- Mặc dù đổ ước còn chưa kết thúc, nhưng ta cũng không ngại khiến ngươi thiếu đi vài bộ phận trên cơ thể.
Nam tử kia nghe vậy lập tức im họng, không dám nói gì thêm.
Thân hình Sở Nam cũng không khỏi thoáng chao đảo, chỉ trong thoáng chốc đó, cự long dã dâm đến.
- So lực lượng cường đại sao?
Sở Nam chém một kiếm xuống, khiến hào quang trên người cự long mờ nhạt đi một chút, lập tức nhảy lên không trung, song quyền nện ra, đánh xuống đầu cự long, nắm quyền phải áp súc chín lớp lực lượng, quyền trái áp súc bảy lóp lực lượng, mỗi một lớp đều mang theo hai mươi lăm vạn cân lực.
Hoàn toàn là va chạm lực lượng thuần túy, thế đâm đến của cự long liền bị Sở Nam mạnh mẽ cản lại.
Mọi người đều tuyệt kinh, chỉ một thân thể nhỏ bé mà có thể cản lại cự long dài hơn hai mươi trượng, đây là lực lượng gì chứ?
Hách Liên Anh nhìn thấy cự long bị đau, sát khí càng nồng, thầm nghĩ:
- Lực lượng tiểu tử này sao lại lớn như vậy? Không thể giữ lại được, tuyệt đối không thể giữ lại hắn, nguy hại của hắn so với Ma Đạo Tử còn lớn hơn, nếu hắn còn sống, Thiên Nhất Tông khó mà yên ổn, hôm nay nhất định phải trừ khử hắn!
Trong lòng thầm nghĩ, Hách Liên Anh móc ra một bình ngọc huyết sắc, vung một ngón tay lên, dịch thể hồng sắc trong bình lập tức phun thẳng vào thân thể cự long, “Thận Li” rống lớn một tiếng, âm thanh đâm thẳng vào màng nhĩ Sở Nam, phát ra tiếng ong ong không dứt, thân thể thoáng cái cứng đờ.
Chính lúc này, trên người cự long truyền đến một cỗ lực lượng khổng lồ, long đầu đâm thẳng vào ngực Sở Nam.
Va chạm với cự long, lực lượng đến ngàn vạn cân, Sở Nam dù có quang quyển phòng ngự ngũ thải thì cũng bị đâm cho xương sườn đoạn liệt, sau đó bổ nhào ra sau mấy chục vòng, máu tươi phun đầy trời, sau đó nặng nề ngã xuống đất, đâm sập mấy chục bức tường chắc chắn, tường thanh cũng bị dư âm lực lượng va chạm đến nát
bấy.
- Thận Li, đem hắn đập thành thịt vụn cho lão phu!
Hách Liên Anh ra lệnh, cự long rống lớn một tiếng, đang muốn xông đến Sở Nam, đột nhiên ‘Thận Li” ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm huyết vũ Sở Nam phun đầy trời, long khẩu hút một ngụm nuốt vào, máu tươi bay đầy trời liền bị hút vào long khẩu.
Ngay lập tức, cự long thanh sắc vốn chỉ dài hai mươi trượng, sau khi nuốt máu tươi đó vào lập tức bạo trướng thơn ba trượng, dùng mắt thường có thổ thấy được.
I Trong mắt Hách Liên Anh lóe lên như thiểm điện, thầm nghĩ: I
- Huyết có thể khiến Thận Li lớn lên khẳng định là gần thuộc Long huyết, hoặc là ân, hàm năng lượng của Long huyết, so với bình tinh huyết của Giao * vừa rồi của ta còn mạnh hơn, trên người tên này rốt cuộc chứa bí mật gì? Chẳng trách Hắc Quân sư thúc lại muốn chúng ta nhất định phải đem thi thể người này trở về, Hắc Quân sư thúc dùng bí pháp nuôi một con Giao, chẳng lẽ...
* Giao: thuồng luồng.
Không nghĩ tiếp nữa, Hách Liên Anh lẩm bẩm:
- Máu của ngươi, lão phu muốn rồi.
Cự long sau khi bạo trướng càng hung hãn, xông thẳng về phía Sở Nam.
Sở Nam cũng đem một màn vừa rồi thu vào trong mắt, trong lòng dâng lên nghi vấn trùng trùng, nhưng hành dộng trên tay cũng không chậm, năng lượng trong dan châu tràn ra, trên song thủ xuất hiện hai dòng xoáy mãnh liệt, một thanh lam sắc, một tử u
Hai dòng xoáy lập tức giao nhau tràn ra ngoài, lấy Sở Nam làm trung tâm, giống như một gợn nước khuếch tán ra, mà bên trong gợn nước đó lúc này còn có Man Lâm thanh sắc phân tán, chỉ trong nháy mắt đã khuếch tán đến 50 mét.
Đây là phiên bản biến dị của dòng xoay thủy hòa.
Gió vên sóng lặng, nhu nhu hòa hòa, một chút khí tức cường đại cũng không có, nhưng lại khiến Hách Liên Anh cảm giác được một sự nguy hiểm nồng đậm, ngay cả cự long cũng giảm bớt tốc độ, nhưng ngay lập tức, ánh mắt Hách Liên Anh liền trở nên hung ác, quát:
- Lên! Uống máu hắn!
Cự long dường như cũng muốn uống lấy máu tươi lúc trước của để bạo trướng, rống lên một tiếng, tiếp tục đâm về phía trước.
Chỉ trong chốc lát, năng lượng bình hòa lập tức trở nên cuồng bạo, giống như ngàn vạn con sóng bốn màu cuồn cuộn dâng trào, phát ra tiếng vang rung trời, mây đen trên không trung cũng giống như nộ hải gầm thét, trở mình cuồn cuộn, lại có mưa rơi xuống.
Bên trong tiếng nổ ầm ầm, năng lượng bốn màu Sở Nam tạo ra biến mất, cự long dài hơn hai mươi trượng cũng bị chấn bay ngược trở về, thân thể thu nhỏ lại, tiếng long khiếu thê lương không ngừng vang lên, bốn chân của cự long đã biến thành ba chân, một chân đã bạo tạc thành hư không, trên trời bắn đầy huyết vũ.
Cự long bắn ngược lui, lúc bắn ngược đến bên cạnh Hách Liên Anh chừng bây tám trượng thì bị Hách Liên Anh vận lực bắt lấy, nhưng vẫn bị đầy lùi hom trăm mét mới dừng lại.
Rốt cuộc Hách Liên Anh cũng ngừng lại được, tâm thần chấn động, toàn thân nháy mắt bị mồ hỏi lạnh làm cho ướt đẫm, trong lòng dậy lên sóng cuộn ngập trời, toàn thân không nhịn được mà không ngừng run rẩy, nghĩ đến hết thảy những chuyện vừa phát sinh, trong đầu vang lên tiếng ong ong, hai mắt chấn động, tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi.
- Chuyện gì vậy? Sao lại có uy lực lớn như vậy? Uy năng so với dòng xoáy thủy hỏa lúc ở trên Thiên Huyền Phong mặc dù không nhiều hơn, nhưng uy lực lại còn mạnh hơn gấp bội, chỉ vài ngày không gặp, hắn đã có kỳ ngộ gì sao?
Hách Liên Anh một đường chạy đến đây, trên đường không hề dừng lại, tất nhiên không nghe được tin tức thành Đông Nhạc phát sinh đại chiến, đồng thời kinh ngạc, hắn lại móc cái bình huyết trong lòng ra, cho cự long nuốt vào.
Mọi người quan chiến không có kinh hô, bởi vì bọn hắn đã bị dọa đến ngây người rồi, cự long lớn như vậy cũng bị Lâm Vân đánh bật đi xa như thế, trong mắt Điệp Y Tiên Tử lại thoáng xẹt qua một tia vui mùng, nam tử dưới chân nàng thì mặt tái mét không còn một giọt máu.
*>r * ă X X.., ro
Mà nơi phát sinh vụ nô, ngoại trừ hai chân Sở Nam bị lún sâu xuống đất thì trong vòng 50 mét đã bị nổ tan thành một cái vực sâu, Sở Nam phảng phất như không nhìn thấy, chỉ vung tay tiếp lấy tinh huyết của cự long, nếm thử một chút, sau đó lẩm bẩm:
- Quả thật có chút khí tức của Long huyết, thế nhưng quá nhạt...
- Lâm Vân, ngươi dám dả thương Thận Li của lão phu, lão phu sẽ dùng tất cả máu tươi của ngươi Đế huyết tế!
Hách Liên Anh bay giữa không trung, giống như nhập vào biển mây, toàn thân phát ra quang mang thanh sắc, ngưng tụ thành quang kiếm, chơn thẳng về phía Sở Nam.
Sở Nam vẫn vững vàng như bàn thạch, sừng sững không nhúc nhích, trong mắt bắn ra hai chùm tia sáng lăng lệ, không hề thi triển năng lượng kinh khủng vừa rồi, ngược lại nhấc quyền phải lên, trong nháy mắt ngưng tụ chín lớp lực lượng, đồng thời còn được Thanh Lam hỏa diễm rực rỡ bao phủ.
Lập tức, phóng thẳng lên trời, cương mãnh như thiên thạch rơi xuống, tạo thành một dường hào quang chói lòa, “Ầm” một tiếng va vào quang kiếm thanh sắc, một tiếng trầm muộn vang lên, sắc mặt Hách Liên Anh biến đổi, quang kiếm thanh sắc càng rực rỡ, vài trăm kiếm ảnh thiểm hiện.
Sở Nam không lùi bước, chỉ trong chốc lát lộn lên quang kiếm thanh sắc hơn trăm lần, trên bầu trời lưu lại dạo dạo tàn ảnh, sau dó tách ra, trên quyền phải Sở Nam chằng chịt vết thương, thân thể cường hãn sánh ngang hạ phẩm Tông Khí cũng bị công phá.
Quang kiếm thanh sắc trong tay Hách Liên Anh vẫn không tán đi, hai ngón tay hắn vận lực, đem máu bắn lên kiếm, trực tiếp phóng thẳng về phía 'Thận Li”, cự long thanh sắc há miệng nuốt vào, cái chân thứ tư bị mất lại dài ra như cũ.
Sau đó, Hách Liên Anh nhìn chằm chằm Sở Nam, cười nói:
- Lão nhân sẽ từng kiếm từng kiếm rút sạch máu trên người ngươi, nuôi Thận Li chỉ hồn, để nó chính thức biến thành rồng!
- Thận Li chỉ hồn?
Sở Nam nghi hoặc hỏi, nhớ đến tình huống trong phòng đấu giá lúc trước, nói:
- Chẳng lẽ đây là Long, là Long hồn chân chính?
- Tiểu tử cũng không ngốc, hôm nay ngươi nhất định huyết tẩn nhân vong!
- Được được được, một cái Long Hồn!
Sở Nam cười ha hả nói.
- Tiểu tử, chết đến nơi còn cười được sao?
- Thận Li Long Hồn này, ta muốn rồi!
Sở Nam quát lớn một tiếng, thân thể xoay tròn, xông thẳng về phía Hách Liên Anh....
- Ngươi muốn Thận Li Long Hồn? Thật đúng là si tâm vọng tưởng!
Trong mắt Hách Liên Anh đầy vẻ xem thường, nói:
- Thận Li Long Hồn bị vây trong trận hình hơn vạn năm, bị ta dùng tinh huyết Giao ngàn năm ngưng tụ thành thần hình, mất ba trăm năm, Thận Li dù không phải là chân long, nhưng cũng có long chỉ lực.
Nói đến đây, lại từ trên cao nhìn xuống Sở Nam mà nói:
- Tinh huyết của ngươi quả thật có chút cổ quái, tin rằng nếu đổ Thận Li hấp tận máu tươi của ngươi có thể tăng Long chỉ lực, thậm chí còn có thể dùng Long Hồn sử xuất ra Long tộc thần thông!