[Dịch] Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 530 : Đánh Tả Võ Hoàng




Sở Nam cho rằng mình là nam nhân, nên chủ động, liền nói:

-Xin lỗi...

Vừa mới nói xong, Sở Nam mới nhớ Điệp Y Tiên Tử đã cứu hắn, vội vàng đổi giọng:

- Cảm ơn nàng...

Ba chữ này vừa thốt ra, Sở Nam liền cảm thấy rất không thích hợp.

Điệp Y Tiên Tử xấu hổ chỉ “ừm” hai tiếng trong mũi, trong lòng nghĩ đến một màn hoang đường vừa rồi, trên mặt thẹn đến không chịu nổi.

Sở Nam lại nhìn vòng tay cổ xưa trên tay nàng, sau dó quay người lại.

Vừa quay người đi, vẻ ngượng ngùng và nhu tình đã biến mất.

Còn lại chỉ là sự lãnh lệ, ánh mắt sắc bén như đao kiếm, lửa giận hừng hực, chiến ý lẫm liệt.

Sở Nam dẫm chân, bước về phía trước, mỗi bước chân đều khiến mặt đất rung nhẹ, năm lớp lực lượng trong nháy mắt tràn vào chân phải, như vậy vẫn chưa xong, đan châu dung hợp mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng, sinh mệnh lực tạm thời không thiếu, bởi vậy, một lượng lớn sinh mệnh lực dũng mãnh tràn vào chân phải, gắt gao bảo vệ dường kinh mạch lực lượng, tiếp đó là lớp lực lượng thứ sáu, lớp lực lượng thứ bảy, lúc dẫm xuống bước thứ hai, toàn bộ dòng xoáy xoay tròn trong chân phải, khiến mặt đất chấn động.

Bước thứ ba, bên trong nắm quyền phải tràn vào bảy lớp lực lượng, nếu là trước kia thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, bời vì dây là lực lượng cực hạn mà sinh mệnh lục có thể tập hợp được.

Bước ra bước thứ tư, đã có chín lớp lực lượng, không ngừng xoay tròn ở trên nắm quyền.

Chỉ bốn bước đã khiến thiên địa biến sắc.

Trong ánh mắt Tư Mã Võ Hoàng tinh quang bạo thiểm, hai mắt Lăng Hạo tràn đầy phẫn nộ, muốn rống lớn, nhưng nhìn nhi tử trong lòng hai lần ngất đi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, đồng thời thấy hai vị Võ Hoàng còn chưa lên tiếng, rất tự giác mà im miệng, chỉ không ngừng đem nguyên lực nhập vào trong cơ thể nhi tử.

Tả Võ Hoàng lại càng kinh ngạc, cảm giác được chiến ý cường liệt của Sở Nam, thấy Sở Nam đang bước từng bước về phía hắn, đem đến cho hắn một cỗ áp lực vô hình cực lớn, khiến Tả Võ Hoàng có một loại ảo giác, Lâm Vân tiểu tử dối diện quả thật là một con dã thú, dã thú đánh không chết mà càng đánh càng mạnh.

Tả Võ Hoàng tung hoành đại lục Thiên Vũ hơn nửa đời người, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, lại thêm dị hỏa Thanh Tần Yêu Viêm có thể thiêu rụi mọi thứ, có thể nói là công vô bất khắc, chiến vô bất thắng *, nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy buồn phiền vô cùng, bị một tiểu tử mới xuất đạo hai năm, phải nói là siêu cấp tiểu bối bức đến tình cảnh ủy khuất như vậy, càng muốn bình tĩnh lại càng lo nghĩ, vì thế cho nên Tả Võ Hoàng khó có thể tăng khí thế lên như vậy.

* không gì là không khắc, không có trận đánh nào là không thắng.

Nhưng khí thế của Sở Nam, thuận theo bước chân của hắn mà càng lúc càng tăng.

Sở Nam đã đem chiến ý nhập sâu trong xương cốt.

Nếu chỉ xét khí thế mà nói thì Tả Võ Hoàng đã bại rồi, một là mặt trời mới mọc, đang dâng cao, còn một là mặt trời ngả về phía Tây, chỉ còn lại ánh tà dương.

Sở Nam vùng vẫy giữa lằn ranh sinh tử, Sở Nam lúc này đang ở trong một loại ý cành kỳ diệu, bước chân hắn tuy chậm mà hữu lực, mỗi một bước dẫm lên đất đá hay tro bụi, đều phát ra tiếng vang giống nhau.

Tư Mã Võ Hoàng nhìn thấy vậy, đại kinh thất sắc, tiếng vang này như ẩn chứa thiên địa huyền cơ, Lâm Vân dường như đã dung nhập với mảnh thiên địa này, sản sinh một loại uy thế khó mà so sánh.

- “Thế”, Đúng vậy, chính là “thế”, dùng “thế” áp nhân!

Tư Mã Võ Hoàng chấn kinh, hét lớn:

- Tả huynh, ngươi nếu không động thủ thì tiểu đệ sẽ thay ngươi động thủ.

Tư Mã Võ Hoàng liền dứt lời thì Sở Nam đã bước ra bước thứ chín,hai vị Võ Hoàng toàn thân không khỏi chấn động, Lăng Tiêu vừa tỉnh lại, liền thể ngộ sâu sắc loại “thế” này, Lăng Tiêu đáng thương ngay cả ánh mắt còn chưa kịp bộc lộ sự phẫn hận thì đã ngất tiếp lần thứ ba, Lăng Hạo cũng thổ huyết, trực tiếp hôn mê.

Tả Võ Hoàng quay đầu lại, tất nhiên không thể để Sở Nam tiếp tục đem “Thế” thi triển nữa, ngửa mặt hú dài một tiếng, tiếng hú dài này cực kỹ chói tai, phá vỡ ý cảnh của Sở Nam, Tả Võ Hoàng quát:

- Lâm Vân tiểu nhi, lão phu hôm nay không giết ngươi không được, cho dù phải liều cái mạng già này cũng phải giết ngươi...

Lúc đang nói, toàn thân Tả Võ Hoàng lại được Thanh Tan Yêu Viêm bao phủ, hai cánh tay hỏa nhục chưởng luân chuyển vỗ tới, đánh về phía Sở Nam.

Sở Nam dừng bước, tĩnh như đứng yên, trong nháy mắt lại nhanh như gió, động như vũ bão, một quyền nện thẳng về phía Tả Võ Hoàng, trong miệng hét lớn:

- Cái tên Lâm Vân, ngươi cũng có thể gọi sao?

Cuồng phong gào thét, thiên hôn địa ám.

Thanh Tần Yêu Viêm trên song chưởng của Tả Võ Hoàng liên tiếp vỗ ra, dâng lên một trận sóng lửa thanh sắc ngập trời, có chút giống như “Tam Trọng Hỏa Vân”, chỉ có điều tình cảnh trước mắt lại không phải là tam trọng, mà là nhất trọng, khí thế liên miên bất tuyệt.

Sóng lớn trùng trùng điệp điệp tràn ra, năng lượng sóng lửa lớp sau cao hơn lớp trước, tràn ngập khắp bầu trời, hoàn toàn đem Sở Nam nhấn chìm, Sở Nam rõ ràng nhỏ bé không đáng nhắc đến.

- Dưới thiên hỏa, thịt da không còn, ngươi phải bị hủy diệt!

Song chưởng của Tả Võ Hoàng nhìn như không dộng, bởi vì tốc độ quá nhanh, thường nhân không nhìn kịp tốc độ chuyển động của hắn, lúc song chưởng của hắn chính thức dừng lại, mãnh lực tràn ra trước, hét lớn:

- Bài Sơn Đào Hải!

- Chỉ là một cái phàm hỏa cũng dám vọng xưng là thiên hỏa, nực cười!

Âm thanh lạnh lùng của Sở Nam không lớn, thế nhưng lại rõ ràng chui vào trong tai hai Võ Hoàng, trên mặt Tà Võ Hoàng tràn đầy hung ác:

- Đại ngôn, người khác có thể nói, nhưng Lâm Vân tiểu nhi ngươi có thể nói được sao?

bài sơn đảo hải, đem Sở Nam nhấn chìm trong đó, bên trong sóng lửa, Thanh Tần Yêu Viêm hóa thành ngàn vạn đao kiếm, còn có những loại vũ khí như roi, chùy, côn, nhận,... hướng về phía ập đến...

Sở Nam cứ nhu đang dạo chơi giữa biển lửa, đạp trên sóng lửa như đạp trên đất bằng.

Quyền phải của hắn vẫn không cử động, tay trái xoay chuyển, hiện ra dòng xoáy.

Ngay lập tức, Thanh Tần Yêu Viêm đầy trời liền tràn về phía dòng xoáy, khí thế như vạn mã bôn đằng, sau khi ngàn vạn binh khí nhập vào trong dòng xoáy lại biến trở thành Thanh Tan Yêu Viêm, sau khi bị hút vào cánh tay trái, bị dòng xoáy Ngũ Hành

tương sinh dẫn vào trong đan điền, Diệt Nguyên Minh Đằng phóng thích sinh mệnh, lực, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương dương nanh múa vuốt mà thôn phệ.

Sở Nam không có vội vàng xông ra khỏi biển lửa, hắn vừa để Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thôn phệ, vừa tôi luyện thân thể minh, lúc này tâm tình Sở Nam vô cùng thanh tịnh, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương dưới tình thế bắt buộc, không ngừng cắn nuốt Thanh Tan Yêu Viêm, mà nó có thể thôn phệ Thanh Tần Yêu Viêm, có nghĩa là nó còn có thổ thôn phô những loại hỏa khác, bất kể là Hàn hỏa hay Dương hỏa, là hỏa tu luyện hay là dị hỏa đều có thể thôn phệ được.

- Hàn Ngọc Lam Viên Vương, đây là lần trọng sinh của ta, cũng là trọng sinh của ngươi, ta sẽ khiến ngươi không ngừng trưởng thành, đến lúc dó xem ngươi đến cùng là từ đâu đến!

Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, một màn ở Băng Viêm đảo thủy chung vẫn luôn khắc sâu trong đầu hắn.

Nửa thời thần trôi qua, một thời thần trôi qua.

Sở Nam đã tôi luyện thân thể hơn phân nửa, lúc trước còn cần quang quyển ngũ thải và sinh mệnh lực hộ thân, bây giờ thì không cần nữa, mà Tả Võ Hoàng cũng phát hiện không dúng, trong mắt sát khí hiển lộ, song thủ tách ra, sóng lửa mở ra, tạo thành một cái thông đạo.

Ngay lập tức, Tư Mã Võ Hoàng và Tả Võ Hoàng liền nhìn thấy Thanh Tần Yêu Viêm không chịu sự khống chế tràn vào tay trái Sở Nam, Tả Võ Hoàng áp chế chấn kinh trong lòng, trong mũi hừ lạnh một tiếng, hai chường hung hăng ép vào nhau.

Hỏa hải nuốt trời vừa tách ra lại nhập vào cùng một chỗ, một cỗ uy năng cực lớn bắt đầu nhào nặn, như muốn nghiền nát Sở Nam, ngực Sở Nam như bị nện mạnh, khóe miệng rỉ ra máu tươi.

Tả Võ Hoàng lại lần nữa tách song chường ra, thấy chiêu này của mình hữu hiệu, lập tức đem song chường ép lại, rồi tách ra, tách ra rồi ép lại,...

Cứ tuần hoàn không ngừng nghỉ.

Sở Nam thụ trọng thương, nhưng cũng đem loại đả kích đó trở thành tôi luyện.

Đương nhiên, nếu như không có mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng, Sở Nam có thể sẽ không làm vậy.

Nếu làm vậy thì e rằng không chịu noi quá một khắc.

Tả Võ Hoàng không biết tách nhập bao nhiêu lần, thấy Sở Nam nhìn chòng chọc hắn, lạnh giọng hỏi:

- Còn có chiêu gì khác không?

- Phụt...

Tả Võ Hoàng nỗ lực cả buổi, chỉ có thể đổi lại một câu nói như vậy, sầu muộn trong lòng lại ập đến, nhưng hành động trên tay cũng không chậm lại, thuận theo Tả Võ Hoàng cắn răng lật tay một cái, vô số tầng sóng lửa lập tức hợp thành một tầng sóng.

Một tầng sóng này không hề ập xuống Sở Nam, mà không ngừng biến hóa, không ngừng vặn vẹo.

Cuối cùng, trên không trung xuất hiện một hung thú, toàn bộ đều là do Thanh Tan Yêu Viêm ngưng tụ thành, nhưng không phải là vật hư huyễn mà là hung thú thực thể, Thanh Tan Yêu Thú! Có bốn móng vuốt như hỏa vân, có hai sừng như thanh ngưu, có miệng Huyết Vân Cự Ngạc, thể tích chùng năm sáu trượng, trong cặp mắt to như chuông thiểm hiện hung quang vô tận.

Chỉ khác là không có sinh động giống nhu Hắc Giao của Hắc Quân Võ Đế mà thôi. Thanh Tần Yêu Thú là tổ hợp từ Thanh Tần Yêu Viêm tạo thành.

Tư Mã Võ Hoàng nhìn Tả Võ Hoàng, trong lòng có chút than thờ, biết tâm Tả Võ,

> Hoàng đã loạn rồi.

Sở Nam sững sờ nhìn Thanh Tan Yêu Thú, trong đầu chợt nhớ đến một vấn đề vô cùng trọng yếu:

- Có mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng. Hàn Ngọc Lam Viêm Vương cũng là một mầm móng, vậy Thanh Tần Yêu Viêm có phải cũng là một loại mầm mỏng?

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Sở Nam hiện lên vẻ cuồng hỉ, thầm nghĩ:

- Nếu như có, thì không nuốt nó không dược.

Cùng lúc đó, Tả Võ Hoàng ra lệnh cho Thanh Tần Yêu Thú:

- Nuốt hắn!

Lập tức, Thanh Tan Yêu Thú gào thót, lao thẳng về phía Sở Nam, chân đá bụng, miệng cắn dầu.

- Nuốt ta? Ta còn muốn nuốt ngươi đây!

Sở Nam nâng quyền đập xuống, nắm quyền mang theo chín lớp lực lượng đánh vào miệng Thanh Tan Yêu Thú.

Nhất thời, hung thú do Thanh Tần Yêu Viêm tạo thành liền phát ra tiếng rên ri, tiếp đó bạo liệt, hỏa diễm thanh sắc bắn dầy không trung, rơi đầy mặt đất.

Tả Võ Hoàng kinh hoảng, Lâm Vân này không ngờ có thể một quyền đánh tan Thanh Tan Yêu Viêm mà hắn ngưng tụ thành, một quyền kia không có năng lượng dao động, chỉ có lực lượng thuần túy, lớn bao nhiêu? 100 vạn cân lực? 200 cân lực?

- Không có khả năng!

Tả Võ Hoàng hét lớn một tiếng, song thủ đảo một cái, lại lần nữa ngưng tụ thành Thanh Tần Yêu Thú, xông về phía Sở Nam, Sở Nam đợi Thanh Tần Yêu Thú cắn đến trước mặt, chân phải hung hăng đá ra, Thanh Tan Yêu Thú lại bị đá bay sang một bên, tốc độ so với lúc lao đến còn nhanh hơn một chút, ầm ầm vỡ vụn, hỏa vũ lại bắn

- Thanh Tan Yêu Thú, ngưng lại cho ta.

- Ngươi ngưng bao nhiêu lần thì ta phá bây nhiêu.

Sở Nam nói xong, hướng về phía Tả Võ Hoàng phái xa mà bước tới, ngón tay Tư Mã Võ Hoàng hơi dộng, sau khi Lâm Vân tỉnh lại đã biến cường gấp bội, không chỉ Thanh Tan Yêu Viêm không tác dụng, mà lực lượng của hắn lại càng kinh người, lại nhìn Tả Võ Hoàng lúc này hai mắt đò hồng, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, lại nhịn xuống.

Rầm rầm rầm rầm....

Thanh Tần Yêu Thú mà Tà Võ Hoàng ngưng tụ thanh, mỗi lần xông đến trước mặt Sở Nam, không phải bị một quyền đánh tan thì cũng một cước đá nát, Tả Võ Hoàng vẫn không cam lòng, mặc dù miệng đã phun huyết nhưng vẫn không ngừng ngưng tụ.

Nhưng cứ mỗi lần bạo, Thanh Tan Yêu Thú mà Tả Võ Hoàng ngưng tụ ra uy lực càng lúc càng nhỏ, thân thể dài năm sáu trượng, đến lúc này, ngay cả một trượng cũng không đến, hung quang trong mắt cũng biến thành sợ hãi.

Mà Sở Nam, chì còn cách Tả Võ Hoàng bảy mét.

- Còn chiêu nào nữa không?

Sở Nam lạnh lùng hỏi:

- Nếu không có, vậy...

Tả Võ Hoàng ngắt lời, nhưng sau đó liền im bặt.

Bước chán vốn chậm rãi của Sở Nam đột nhiên gia tốc, thân ảnh nhoáng lên lưu lại một chuỗi tàn ảnh, mãnh liệt xông đến trước mặt Tả Võ Hoàng, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Tả Võ Hoàng căn bản không kịp phản ứng, nắm quyền chín lóp lực lượng hung hăng nện lên ngực hắn.

Không thể nghi ngờ, Tả Võ Hoàng bị đánh bắn ngược lui, miệng không ngừng phun máu tươi, Sở Nam căn bản không để ý đến Tu Mã Võ Hoàng, phóng nhanh về phía trước, đuổi theo Tả Võ Hoàng, Tư Mã Võ Hoàng muốn ra tay, nhưng Tả Võ Hoàng phía bên kia lại hét lên:

- Hắn là của ta, lão phu nhất dinh phải đích thân giết hắn!

Tư Mã Võ Hoàng chỉ đành thở dài một hơi nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.