Sở Nam lại hỏi:
- Vậy cái này thì sao?
Lúc này, tay của La trưởng lão đã chỉ còn cách vai Sở Nam ba tấc, rất nhanh sẽ bắt tới.
Sở Nam vừa nói xong, ngọn lửa trên vai đã biến thành màu đen, điều này khiến La trưởng lão vô cùng chấn kinh, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi:
- Ngươi sao có thể có Tịch Diệt Chi Hỏa? Không thể nào....
- Nếu vẫn chưa đủ thì cái này thế nào?
Nói rồi, ngọn lửa trên vai Sở Nam lại biến hóa, màu đen biến thành màu xanh, ngọn lửa màu xanh vừa xuất hiện, La trưởng lão đã cảm nhận thấy nguy hiểm, nhiệt độ cả căn phòng đều đột ngột hạ thấp, cho dù là Tịch Diệt Chi Hỏa cũng như vậy.
- Lửa màu xanh, đây là lửa gì? Không phải nhiệt hỏa mà là hàn hỏa, hàn hỏa, màu xanh, lẽ nào....
La trưởng lão nghĩ ra điều gì đó, nhưng không dám khẳng định, loại hàn hỏa này là thiên địa hàn hỏa, bình thường võ giả không thể tu luyện được, đều phải cần thu phục hỏa chủng mới có thể có được.
Tới lúc này, La trưởng lão cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Sở Nam lại trấn tĩnh đến như vậy, hiểu ra tại sao lại khiến hắn phải thi triển ra chiêu thức có uy lực mạnh nhất, hiểu ra kẻ đang làm trò cười không phải người ta, mà chính là hắn.
Trong nháy mắt, trong đầu La trưởng lão xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, không chút chậm trễ, hắn lôi pháp bảo từ trong trữ vật giới chỉ ra, hắn có đủ tự tin, cho dù tên Lâm Vân này có được thiên địa dị hỏa thì cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng khi La trưởng lão vừa có động tĩnh, cánh tay Sở Nam đã nâng lên, ngũ chỉ giương ra, Hàn Ngọc Lan Viêm như cuồng long bay lượn về phía La trưởng lão:
- Cơ hội chỉ có một, vừa rồi ta đã cho ngươi, nhưng ngươi từ chối, bây giờ hối hận đã muộn rồi.
- Hừ!
Tới lúc này, La trưởng lão vẫn có đủ tự tin:
- Với tu vi sơ cấp Võ Quân của ngươi, nhất định không thể khống chế dị hỏa trong thời gian dài, chỉ cần ta kiên trì, ngươi nhất định sẽ rơi vào tay ta.
- Chỉ e ngươi sẽ phải thất vọng.
Thanh âm vừa vang lên, Hàn Ngọc Lan Viêm như mãnh long bao trùm từ đầu tới chân của La trưởng lão, La trưởng lão tuy trong lòng có chút hoảng loạn nhưng vẫn cố sức thi triển Tịch Diệt Chi Hỏa, hi vọng có thể chống lại được Hàn Ngọc Lan Viêm.
Trong một đám lửa xanh xuất hiện một đám lửa màu đen.
Đám lửa màu đen ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ, La trưởng lão trong lòng kinh hãi:
- Đây là dị hỏa gì, tiểu tử này sao có thể khống chế lâu như vậy? Không được, Tịch Diệt Chi Hỏa không phải là đối thủ của dị hỏa, cứ như vậy ta lành ít dữ nhiều, phải liều thôi.
La trưởng lão nghiến răng, định liều mạng.
Đúng lúc đó, năm ngón tay Sở Nam đột nhiên nắm lại, miệng hô lạnh:
- Ngưng!
Trong chớp mắt liền nghe thấy trong ngọn lửa màu xanh có tiếng tách tách truyền ra, đợi tới khi thanh âm ngừng lại, ngọn lửa biến mất, trước mặt Sở Nam đã xuất hiện một cỗ tượng băng.
Tượng băng toàn thân màu xanh, khuôn mặt sinh động như thật, dáng vẻ vô cùng kinh hãi, động tác nghiến răng, vừa lôi từ trong trữ vật giới chỉ ra một kiện vũ khí màu vàng kim, còn có một đám lửa nhỏ màu đen, tất cả đều đã bị đông cứng lại.
Ngay cả không khí trong căn phòng cũng như bị đông cứng lại.
Sở Nam tay cầm Long Nha, đâm vào trong bức tượng băng, La trưởng lão nhìn thấy nhưng không có cách nào cả, ngay cả chớp mắt cũng không được, tư duy cũng như bị đông cứng lại. Sở Nam nói:
- Ngươi đã không đồng ý tự động giao tinh huyết ra, thì ta tự ra tay vậy.
Long Nha không phải để đoạt nguyên hạch mà để đoạt tinh huyết:
- Không biết La trưởng lão có giống như người tối hôm qua sẽ tự phát nổ? Có lẽ sẽ không, La trưởng lão tới tìm ta là vì máu của ta, nếu đã tới có mục đích thì sẽ dễ xử lý hơn nhiều. La trưởng lão đã tới, không biết Nghê trưởng lão lúc nào sẽ tới?
Nghĩ như vậy, Sở Nam đã lấy tinh huyết ra, thi triển Sinh Tử Quyết.
Mấy phút sau, trong đầu của La trưởng lão đang bị đóng băng đã xuất hiện một dấu ấn, Sở Nam vung tay lên, tượng băng tan đi, La trưởng lão được giải thoát, nhưng lại vô cùng khiếp sợ, gào lên:
- Ngươi đã làm gì ta?
- Ngươi chắc tự hiểu rõ!
- Không thể nào, không thể nào, sao ngươi có thể khống chế ta được? Không thể nào....
La trưởng lão hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này được, điên cuồng kêu gào, Sở Nam cũng không có thời gian khuyên nhủ, tâm niệm vừa động, La trưởng lão đã ôm đầu kêu rên đau đớn, sau đó, lại không ngừng đập lên ngực mình....
Một lúc sau, Sở Nam mới dừng lại, hỏi:
- Có còn không tin không?
La trưởng lão nằm trên đất, vẻ uy nghiêm hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ khổ sở, miệng lẩm bẩm:
- Sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?
Lẩm bẩm liên tục mấy lần, trong kế hoạch của hắn, khâu quan trọng nhất là Nhị trưởng lão của Thần Khí Phái, còn tất cả hắn đều không sợ, mà Nhị trưởng lão đã bị hắn điều đi nơi khác, vốn dĩ đã thành công, nhưng không ngờ hắn lại thất bại trong tay của Lâm Vân mà hắn vốn không hề coi trọng.
- Ngươi tới là vì máu của ta có phải không?
Sở Nam nói, dù sao sinh tử của La trưởng lão đã nằm trong tay hắn, hắn cũng không có gì phải sợ, La trưởng lão đang lẩm bẩm nói, nghe thấy Sở Nam hỏi như vậy liền sững người, rồi giật mình hỏi:
- Tại sao ngươi biết?
- Hãy ngoan ngoãn làm việc cho ta....
- Không thể...
La trưởng lão còn chưa kịp nói “nào” thì đã đau đớn lăn lộn trên đất:
- Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình hiện tại.
Sở Nam tiếp tục hành hạ, La trưởng lão đau đớn không thể chịu nổi, sau mấy giây liền kêu lên:
- Ta phục rồi, ta phục rồi, ta không dám nữa, ta biết rồi, ngươi nói gì thì sẽ như vậy, ta biết rồi....
- Thật sự biết rồi?
Sở Nam lạnh lùng hỏi, vẫn chưa dừng lại.
- Thật sự biết rồi, từ này về sau ngươi là tôn chủ của ta, ta là nô bộc của ngươi...
La trưởng lão quả thực không thể chịu đưng được nỗi đau thấu tâm can đó, không chỉ đau đớn trong thân thể mà còn đau đớn trong tâm thần, đau đớn trong thần niệm....
Lúc này Sở Nam mới dừng tay:
- Hãy làm cho tốt, ta cho thể cho ngươi máu của ta.
La trưởng lão đau đớn tới mức ngũ quan vẫn chưa khôi phục lại hình dáng như cũ, nghe thấy những lời đó thì lập tức vô cùng vui mừng, mục đích tối nay của hắn chính là để đoạt được máu tươi của Sở Nam, liền buột miệng hỏi:
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật, nhưng phải xem biểu hiện của ngươi thế nào.
- Tôn chủ yên tâm, ta biết sống chết chỉ trong một ý nghĩ của tôn chủ, bất luận là chân trời góc bể, chỉ cần tôn chủ muốn ta chết, ta nhất định phải chết. Ta nhất định sẽ làm tốt, nhất định.
La trưởng lão còn thực tế hơn cả Vô Không Lão Tổ.