Đối diện với ngọn lửa màu tím đang bao trùm lấy thân thể, Đoạn Vũ cũng không coi ra gì, ngay cả việc Sở Nam có thể dễ dàng phá giải chín đạo kiếm mang của hắn, Đoạn Vũ cũng chỉ khẽ nhếch môi, nói:
- Đây chỉ là cung thứ nhất cũng Cửu Cung Vô Lượng.
Nói xong, Đoạn Vũ lại giương kiếm cong lên, kiếm thân vũ động, không còn là kim mang mà là dòng nước xanh biếc, thủy nguyên lực bao trùm lấy ngọn lửa màu tím, ngọn lửa màu tím liền rung động kịch liệt, tựa hồ sắp tắt.
- Thủy khắc Hỏa, Cực Dương Chân Hỏa sẽ bị dập tắt.
Đệ tử của Thiên Nhất Tông lại hô lớn, nhưng vẻ mặt Đoạn Vũ lại có chút ngưng trọng, thông thường, Cực Âm Chi Thủy của hắn mà thi triển ra, Cực Dương Chân Hỏa sẽ lập tức bị tắt, nhưng hiện tại, Cực Dương Chi Hỏa vẫn còn tiếp tục duy trì.
Đoạn Vũ đành phải tiếp tục tăng thủy nguyên lực, muốn dập tắt hoàn toàn Cực Dương Chân Hỏa.
Còn Sở Nam, lại vũ động trọng kiếm, nhưng không còn là sóng lửa phừng phừng mà là thổ thế thao thiên, thức thứ chín của Liệt Thiên Thập Bát Thức.
- Thổ khắc thủy! Dập đi, dập đi, không còn nước, xem ngươi dập thế nào!
Đệ tử của Thần Khí Phái đã kìm nén rất lâu, đồng loạt bộc phát ra, bọn chúng đã sớm biết Sở Nam đồng thời có kim hỏa thổ ba hệ nguyên lực.
Nhìn thấy vậy, toàn thân Đoạn Vũ chợt chấn động mạnh, thanh quang bao trùm toàn thân, hiển nhiên là thôi động mộc nguyên lực.
Đoạn Vũ dùng Kim nguyên lực, Sở Nam dùng Hỏa khắc Kim, Đoạn Vũ lại dùng thủy khắc Hỏa, Sở Nam dùng Thổ khắc thủy, Đoạn Vũ là thiên tài của Thiên Nhất Tông, được các trưởng lão của Thiên Nhất Tông vô cùng coi trọng quả nhiên không đơn giản, cũng là ba thuộc tính thể chất.
Đoạn Vũ thôi động Mộc nguyên lực, định dùng Mộc khắc Thổ.
Sở Nam tay nắm trọng kiếm, vốn dĩ là Thổ hệ vũ kỹ Liệt Địa thức thứ chín, nhưng khi Đoạn Vũ thôi động Mộc nguyên lực liền lập tức biến thành Khai Thiên thức thứ chín.
Kim lại khắc Mộc.
Đoạn Vũ không thể hóa Mộc thành Hỏa để tương khắc, nhưng cũng không hoảng loạn, tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn, chỉ thấy Mộc nguyên lực xoay chuyển, Kim quang lại bao trùm, Đoạn Vũ hô lớn:
- Để ta xem Kim nguyên lực của ai lợi hại hơn, tiếp cung thứ hai của Cửu Cung Vô Lượng của ta!
Cung thứ hai, tuy chỉ có tám đạo kiếm mang, nhưng uy lực còn cường hãn hơn so với chín đạo vừa rồi, hơn nữa vị trí kiếm mang đánh tới cũng vô cùng tinh diệu.
Tử Mộng Nhân ở bên cạnh nhìn vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Kiếm mang tạo thành bát quái trận hình.
Tuy kinh ngạc, Tử Mộng Nhân vẫn không chút lo lắng, thực lực của Tên ngốc, nàng biết rõ, Đoạn Vũ này Tên ngốc có thể dùng một chiêu để tiêu diệt, sở dĩ kéo dài như vậy là bởi Tên ngốc không muốn bộc lộ quá nhiều mà thôi.
Tử Mộng Nhân không lo lắng, nhưng Nam Cung Linh Vân lại vô cùng lo lắng, nàng đương nhiên không hiểu vì sao lại lo lắng, lo lắng cho kẻ lẽ ra nàng phải hận thấu xương; còn Tần Dũng ở bên cạnh nàng thì vẻ mặt đắc thắng:
- Linh Vân, nàng dám đánh cược với ta không? Thế này đi, nếu ta thắng, nàng phải chấp nhận một điều kiện, nếu nàng thua, ta sẽ mời nàng ăn cơm, thế nào?
Nam Cung Linh Vân không thèm để ý, ánh mắt vô cùng khó khăn rời khỏi Sở Nam, nhìn lên tầng không, nhưng khóe mắt vẫn không khỏi nhìn về phía lôi đài.
Sở Nam cũng cảm nhận thấy tám đạo kiếm mang này có chút cổ quái, nhưng hắn không chút sợ hãi, Khai Thiên vũ kỹ có thể Khai Thiên, lẽ nào còn sợ tám đạo kiếm mang này? Mặc kệ trong đó tinh diệu thế nào, trọng kiếm cũng sẽ phá hết, mở hết.
Khai Thiên thức thứ chín va mạnh vào bát quái trận hình kiếm mang, đột nhiên lôi đài như có bão táp quét qua, Sở Nam chỉ cảm thấy tất cả uy lực của Khai Thiên thức thứ chín bị bát quái kiếm mang vây khốn, không thể tiến lên được, xung quanh như có một bức tường vô cùng chắc chắn vây chặt Kim nguyên lực kiếm mang vô cùng sắc bén kia lại.
- Đoạn Vũ này quả là thiên tài, lực khống chế tinh chuẩn như vậy, kiếm mang như khóa....
Sở Nam vừa nghĩ, vừa tiếp tục không ngừng điên cuồng truyền Kim nguyên lực vào, uy lực của Khai Thiên vũ kỹ như nước lũ mãnh thú thoát vây mà lao ra.
Đoạn Vũ tưởng chừng ở thế thượng phong, nhưng thực ra vô cùng vất vả, nhưng người xung quanh khó mà hiểu được. Trong khi Sở Nam đang ngợi khen Đoạn Vũ thì đoạn vũ cũng đang kinh ngạc Sở Nam danh bất hư truyền, bát quái kiếm mang tạo thành bát quái trận hình, dung “trận” vào trong kiếm, vũ kỹ tinh diệu như vậy đã được cả Võ Hoàng khen ngợi, nhưng không ngờ lại không thể vây chặt được kiếm chiêu của Sở Nam, hơn nữa kiếm chiêu đó còn có xu thế phá vây thoát ra.
Bởi vậy, Đoạn Vũ cũng đành phải không ngừng tuôn Kim nguyên lực vào.
Cho tới lúc này, hai người bắt đầu đấu nguyên lực, nguyên lực của ai hùng hậu hơn, ai có thể kiên trì tới cuối cùng, người đó sẽ thắng được cuộc tỉ thí này.
Tất cả, im lặng như tờ.
Đấu nguyên lực, Đoạn Vũ chỉ có tu vi trung cấp Võ Quân, sao có thể là đối thủ của Sở Nam vốn có thể tiêu diệt được trung cấp Võ Vương cơ chứ.
Tới sau đó, Đoạn Vũ cũng cảm nhận thấy không ổn, nếu hắn tiếp tục đấu, hậu quả vô cùng thê thảm, nhưng nếu hắn không đấu nguyên lực mà biến chiêu thì e rằng sẽ bị thương rất nặng.
Không kịp suy nghĩ lâu, Đoạn Vũ kiên quyết biến chiêu, chấp nhận phản phệ, lại chịu đòn tấn công của Khai Thiên thức thứ chín, toàn thân chấn động, lui lại nửa bước, miệng phun máu tươi, nhưng vẫn hô lớn một tiếng:
- Cung thứ ba, Thất Tinh Sát!
Đoạn Vũ không vây khốn nữa, mà ra chiêu sát thủ!
Đồng thời, Sở Nam cũng hô lớn:
- Loạn Phong Cương Trảm, thức thứ hai!
Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai này của Sở Nam ngay từ khi còn ở trong lòng của Băng Viêm Đảo đã được nâng cấp, uy lực đại tăng, năm trăm mười hai kiếm trong nháy mắt che kín tầng không, Kim quang vũ động khiến người khác hoa mắt chóng mặt, cảm giác có hàng ngàn đạo quang mang không ngừng tấn công về phía Đoạn Vũ.
Hai cỗ Kim nguyên lực va chạm mạnh vào nhau, cả lôi đài bằng tinh huyền thiết thạch ngàn năm, trong mấy trận tỉ thí trước đều chưa từng bị hủy hoại thì lúc này đã nứt vỡ, thiết thạch tung bay, nhưng người xem chiến đấu ở xung quanh vội nhanh chóng lui lại.
Đoạn Vũ lại một lần nữa chấn kinh, năng lực tình báo cường đại của Thiên Nhất Tông đã sớm nắm rõ tất cả những vũ kỹ cường đại của Sở Nam trong mấy trận chiến nổi tiếng trước đó, Đoạn Vũ cũng đã nghiên cứu tỉ mỉ, kết luận của hắn là chiêu vũ kỹ này tuyệt đối không thể ngăn được Thất Tinh Sát của hắn, nhưng khi hắn nghiên cứu thì vũ kỹ này chỉ có một trăm linh tám kiếm, nhưng hiện tại đã là hơn năm trăm kiếm, kết luận của hắn đã đổi ngược lại, là Thất Tinh Sát của hắn không thể ngăn nổi Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai.
Không có cách nào khác, Đoạn Vũ lại đành biến chiêu, cung thứ tư của Cửu Cung Vô Lượng, Lục Hợp Diệt!
Chiêu này cũng là cực hạn sáng tạo của Đoạn Vũ, chiêu thức tiếp theo hắn vẫn chưa sáng tạo ra, sáu đạo kiếm mang giống như kiếm xà, giữa từng tầng kiếm ảnh nhanh chóng uốn lượn, tấn công về phía Sở Nam.
Sở Nam không đổi chiêu mới, hắn muốn che giấu những quân bài bí mật của hắn, chỉ có những quân bài bí mật chưa ai từng biết mới có thể gọi là sát chiêu, nếu tất cả đều bộc lộ ra thì hiệu quả sẽ không còn nữa.
Còn có một mục đích nữa, Sở Nam rất có hứng thú với vũ kỹ Đoạn Vũ thi triển ra, hắn muốn đích thân trải nghiệm, cảm nhận một chút, xem có chút gợi ý gì không.
Bởi vậy, Sở Nam vẫn tiếp tục thi triển Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai tấn công tới.
Trong ánh sáng rực rỡ, tiếng nổ ngày càng kịch liệt, lực xung kích lan mạnh ra bốn phía, lôi đài chấn động kịch liệt, Đoạn Vũ thấy Sở Nam cương ngạnh đối đầu, trong lòng thầm yên tâm, hắn vô cùng tự tin với Lục Hợp Diệt của hắn.
Rồi một giây sau, kiếm ảnh dày đặc trút xuống người Đoạn Vũ, y phục bên ngoài của Đoạn Vũ rơi lả tả, nhưng hắn lại bị thương không nặng lắm, bởi trên người hắn còn có phòng ngự pháp bảo, hơn nữa còn là một kiện thượng phẩm linh khí.
Thiên Nhất Tông quả thực lắm tiền nhiều của, một gã Võ Quân đã có thể có được thượng phẩm linh khí phòng ngự pháp bảo.
Nhưng Đoạn Vũ vẫn thầm chấn kinh, thứ nhất bởi phòng ngự pháp bảo trên người hắn đã có vết kiếm, Đoạn Vũ rất khó tưởng tượng nổi, kiếm ảnh có thể lưu lại vết kiếm trên thượng phẩm linh khí phòng ngự pháp bảo, nếu trút thẳng xuống nhục thân của hắn thì thân thể của hắn chẳng phải sẽ bị chém nát hay sao?
Thứ hai là bởi Lục Hợp Diệt của hắn, sáu đạo kiếm mang đó không thể giết nổi Sở Nam, chỉ lưu lại sáu vết thương trên người Sở Nam, khiến Sở Nam thối lui năm bước, khiến Sở Nam Thổ huyết mà thôi.
- Ta có thượng phẩm linh khí phòng ngự pháp bảo, còn Lâm Vân thì sao? Lẽ nào hắn cũng có pháp bảo lợi hại?
Đoạn Vũ thầm nghĩ trong lòng, hắn không hề biết rằng, sáu đạo kiếm mang của hắn căn bản không thể gây ra chút thương tổn nào cho Sở Nam, sáu vết thương đó đều do Sở Nam tự tạo ra mà thôi.
Đúng lúc Sở Nam Thổ ra một ngụm huyết lớn, La trưởng lão dẫn đội của Vân La Môn nhìn thấy ngụm máu tươi đó, mũi khẽ động đậy, ánh mắt đột nhiên sáng rực, tràn đầy khát vọng muốn chiếm lấy cho mình.
Khoảng cách từ La trưởng lão tới lôi đài chưa tới hai mươi mét, bởi vậy, hành động của La trưởng lão đã lọt hết vào tầm mắt của Sở Nam, Sở Nam bắt đầu nghi hoặc, sau đó nghĩ tới Lãnh Diện sư phụ, lập tức hiểu ra. Sở Nam cũng không quay đầu lại nhìn La trưởng lão mà chỉ cười lạnh, rồi chăm chú cảm nhận nguyên lý của Lục Hợp Diệt, nhưng vẫn chưa hiểu ra được nguyên lý, không giống như ba tầng Hỏa vân, vừa xem xét đã hiểu ra.
Ở phía bên kia, La trưởng lão không hề biết Sở Nam có thần niệm, cũng không biết ý đồ của hắn đã bị bại lộ.
Ánh mắt Đoạn Vũ lóe lên tinh quang, hắn nhất định phải đánh bại Sở Nam, nếu không tôn nghiêm của Thiên Nhất Tông sẽ bị tổn thất, hắn chưa hề xuất trận, nếu như vừa xuất trận đã thua thì mặt mũi của hắn biết nhét vào đâu?
- Ta đã có thể cho ngươi thổ một ngụm huyết, thì cũng có thể cho ngươi tiếp tục thổ huyết, ta sẽ giẫm lên thi thể ngươi để bước lên tầng cao hơn.
Đoạn Vũ thầm nghĩ, Lục Hợp Diệt lại đánh ra, sáu đạo kiếm mang lao nhanh đi, Sở Nam vẫn dùng Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai để chống đỡ, vẫn không hề tiến hành phòng ngự, để cho sáu đạo kiếm mang đánh thẳng lên thân thể mình.
Đoạn Vũ không ngừng thi triển Lục Hợp Diệt ra, bộ dạng của Sở Nam đã vô cùng chật vật, đệ tử Thần Khí Phái trong lòng vô cùng lo lắng, đệ tử Thiên Nhất Tông hò reo không ngừng, ai ai cũng đang hô lớn:
- Thiên tài thế nào, ở Thiên Nhất Tông đều chỉ có kết cục thất bại.
Đệ tử Thần Khí Phái phản bác:
- Chưa tới kết thúc, ai sống ai chết, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.
- Có gì mà chưa biết được, xem tên Lâm Vân đó, bây giờ chỉ còn biết chống đỡ, không thể phản kích nổi, không, ngay cả lực chống đỡ cũng không còn, có lẽ một chiêu tiếp theo, hắn sẽ nổ tung mà chết.
Đệ tử Thần Khí Phái chỉ có thể giận dữ đứng nhìn, không thể phản bác nổi, trong lòng lại không ngừng cổ vũ cho Sở Nam, hi vọng Sở Nam phản bại thành thắng, tất cả đều có dáng vẻ vô cùng lo lắng, chỉ có Tử Mộng Nhân là vẫn bình thản như thường.
Đệ tử Thiên Nhất Tông vô cùng tự đắc, nhưng không biết vết kiếm trên người Đoạn Vũ ngày càng nghiêm trọng, Đoạn Vũ thực sự có chút lo lắng, lần sau thượng phẩm linh khí phòng ngự pháp bảo của hắn sẽ bị hủy. Mỗi lần hắn thi triển Lục Hợp Diệt, sáu đạo kiếm mang đều chém xuống cùng một vị trí, còn kiếm ảnh của Sở Nam cũng chém xuống cùng một vị trí trên phòng ngự pháp bảo của hắn.
Ánh mắt Đoạn Vũ vừa oán hận vừa ngoan lệ, lại tiếp tục thi triển Lục Hợp Diệt ra, trên thanh kiếm cong bất ngờ xuất hiện quang mang hai màu Kim thủy, hai loại nguyên lực đan xen vào nhau.
- Lâm Vân, tiếp một chiêu của ta.
Đột nhiên, tiếng xuy xuy khẽ vang lên, ngân quang vũ động thấu lạnh tâm can.
Chỉ thấy trong lớp Kim quang sáng lòa, hàng ngàn tia nước đan xen xông tới, quấn lấy Sở Nam, hơn nữa Kim quang, tia nước không ngừng biến đổi, khiến người ta không thể nhìn rõ đó là Kim quang hay là tia nước.
Ở xa, Tần Dũng nhìn thấy cảnh này, cười nói:
- Linh Vân, nàng thua rồi, một chiêu này của Đoạn Vũ xuất ra, gã Lâm Vân đó nhất định không còn một miếng thịt vụn. Gã Lâm Vân này sẽ hồn bay phách tán....
- A!
Nghe thấy vậy, Nam Cung Linh Vân không khỏi cất tiếng kinh hô, trong tiếng kinh hô tràn ngập sự lo lắng.
Sở Nam đang dùng trọng kiếm định chém đứt Kim quang, nghe thấy rõ ràng tiếng kêu lo lắng đó.
Đột ngột quay đầu lại.
Nhìn về nơi phát ra tiếng kêu đó.
Hoàn toàn quên đi hắn vẫn đang trên lôi đài, hoàn toàn quên đi Đoạn Vũ đang đằng đằng sát khí xông tới.
Trong khu vực tỉ thí này, hàng vạn người đều im lặng ngước nhìn, ngước nhìn cuộc chiến giữa Lâm Vân danh tiếng lẫy lừng và thiên tài Đoạn Vũ của Thiên Nhất Tông, xem xem cuối cùng ai thắng ai thua, ai là vua, ai là giặc.
Lúc này, chém giết đã tới thời khắc quyết định, thắng thua chỉ trong tích tắc là sẽ được quyết định.
Nhưng, trong thời khắc quyết định như vậy, Lâm Vân, theo biểu hiện hiện tại thì đang ở thế hạ phong lại phạm phải một sai lầm chết người.
Hắn không những không dùng toàn lực đối phó với sát chiêu tuyệt mệnh của Đoạn Vũ, ngược lại còn như kẻ ngây kẻ ngốc, quay người nhìn về một nơi nào đó trong đám đông, để sát chiêu sau lưng như nước vỡ bờ, ào ào kéo tới.
Đúng vậy, Sở Nam ngây ngốc, Sở Nam si ngốc.