Sau trăm ngàn ý niệm kỳ quái trong đầu, Sở Nam quay trở lại với hình ảnh lúc ban đầu.
Đó là hình ảnh: mầm lửa từ trên bầu trời, từ trên hư không rơi xuống
- Hàn Ngọc Lam Viêm Vương từ trên trời rơi xuống, vậy hắn tới từ nơi nào? Thuộc Thiên Vũ Đại Lục không?
Sở Nam không thể tìm ra câu trả lời.
Sở Nam có thể cảm nhận thấy những hình ảnh đó, hiển nhiên là do Hàn Ngọc Lam Viêm Vương đã quy phục dưới chân Sở Nam, loại dị hỏa này không giống con người, phản phúc khó lường, một giây trước còn thần phục trước mặt ngươi, một giây sau đã vì lợi ích giương đao đâm thẳng vào ngươi.
Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thần phục là thực sự thần phục, vĩnh viễn không phản bội.
Mà cho dù Hàn Ngọc Lam Viêm Vương có muốn phản bội thì cũng không có bất cứ cơ hội nào, đại bộ phận năng lượng đã dung nhập vào trong thân thể Sở Nam, lại còn có ngũ sắc quang mang ở bên cạnh, tất cả mọi thứ của hắn đều đã nằm trong tay của Sở Nam.
Hàn Ngọc Lam Viêm Vương nếu muốn phản bội, Sở Nam có thể hủy diệt hắn bất cứ lúc nào.
Đối diện với sự nghi hoặc của Sở Nam, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương cũng không thể có câu trả lời, hắn có chút ấn tượng mơ hồ, phảng phất có thể nhớ ra điều gì đó, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì lại không có gì cả.
Có trăm ngàn câu hỏi vì sao, nhưng lại không có được một câu trả lời chuẩn xác.
Nhưng Sở Nam không chút thất vọng.
Thu phục được Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, lại còn đạt được Tiểu Lam cùng một đàn Ngọc Chi San Hô Trùng, Sở Nam có thể thất vọng được sao.
Chuyến đi tới Băng Viêm Đảo lần này, cho dù không đoạt được Thủy nguyên bản tinh thì thu hoạch cũng tuyệt đối rất lớn.
Nhưng Thủy nguyên bản tinh cũng không thể bỏ qua, không chỉ Thủy nguyên bản tinh mà con San Hô Huyền Lam Kình ở dưới thân hắn nữa, da của nó có thể luyện hộ y pháp bảo cho Tử Mộng Nhân, còn có huyết nhục, xương cốt cũng nhất định đều rất quý giá, còn có hạch của nó....
Khi Sở Nam định luyện chế hộ y pháp bảo cho Tử Mộng Nhân, trong đầu còn xuất hiện một hình bóng xinh đẹp khác nữa.
Sau khi khẽ thở dài, Sở Nam lại nghĩ tới “Ngọc” ở trong biển lửa:
- Đám Hàn Ngọc đó cũng không thể bỏ qua.
Nghĩ xong những thứ này, Sở Nam khẽ miết nhẹ nay, một ngọn lửa màu xanh từ ngón trỏ của hắn dâng lên, lặng lẽ bốc cháy, Sở Nam vẻ mặt tươi cười, Hàn Ngọc Lam Viêm hiện tại vô cùng yên tĩnh, nhưng chỉ cần hắn dùng nó để công kích người khác, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương sẽ không còn yên tĩnh như vậy nữa, mà sẽ trở nên vô cùng sắc bén.
Thu phục được loại vương hỏa như vậy, lợi ích tuyệt đối khó mà có thể tưởng tượng được, đặc biệt là đối với những người phải cần dựa vào rèn luyện để tấn thăng như hắn, sau này gặp phải lửa hắn sẽ có thêm một phần cơ hội sóng sót. Hơn nữa, khi sử dụng Tụ Hỏa Trận, lửa của hắn có thể đột phá Tịch Diệt Chi Hoa, đạt tới sơ cấp Phần Thiên Chi Hỏa.
Ngoài ra, sau này Sở Nam luyện khí luyện đan cũng đều rất có tác dụng; trong khi giao đấu cùng kẻ khác lại càng khó đề phòng.
Nhưng sự nguy hiểm Sở Nam gặp phải khi thu phục Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, đến bây giờ Sở Nam vẫn còn chút sợ hãi, chỉ có chút bất cẩn thì kết cục sẽ là thân thể bốc cháy mà chết.
Sau một phen cảm khái, suy nghĩ của Sở Nam tạm rời khỏi Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, nhìn ra xung quanh, lúc này mới nhìn thấy Vô Không Lão Tổ, nhìn thấy Phù Chấn, nhìn thấy Lữ Dương Minh, Diệu Âm...., nhìn thấy mình đang ở trên lưng của San Hô Huyền Lam Kình, nhìn thấy Thủy nguyên bản tinh bay lượn khắp bốn phía, mỗi khi tới trước mặt một người San Hô Huyền Lam Kình đều tiêu diệt một người.
Nhìn thấy những Võ Vương kia bị San Hô Huyền Lam Kình va vào đã nát vụn như vậy, hắn không khỏi cười khổ, dùng thần niệm liên lạc với Tiểu Lam, thanh âm của Tiểu Lam vô cùng hưng phấn, máu của San Hô Huyền Lam Kình thực sự đại bổ.
Nhận được tin tức truyền lại, Sở Nam không biết nói gì, nhìn thấy Thủy nguyên bản tinh lại bay tới trước mặt Diệu Âm, ngay cả Thượng Thanh Đông và lão nhân gày gò đều không chịu được một cú va chạm của San Hô Huyền Lam Kình chứ đừng nói tới Diệu Âm.
- Diệu trưởng lão, mau đánh bay Thủy nguyên bản tinh đi.
Lữ Dương Minh nhắc nhở.
Diệu Âm nét mặt băng lãnh, lạnh lùng nói:
- Vô dụng thôi, cho dù không có Thủy nguyên bản tinh, con hung thú này cũng không tha cho chúng ta. Lữ trưởng lão, ngươi mau lui đi, ta còn có thể ngăn được trong chốc lát.
- Diệu trưởng lão....
Lữ Dương Minh kinh ngạc, sau đó liền nói:
- Ta không đi, chúng ta là đồng minh.
Diệu Âm quay đầu lại nhìn Lữ Dương Minh, cũng không nói gì thêm, bảo kiếm tuốt ra, huy vũ ngày càng nhanh, trước mặt Diệu Âm cũng đã xuất hiện một tảng băng, tảng băng ngày càng lớn, ngày càng dầy, ngày càng giống một núi băng.
San Hô Huyền Lam Kình nhìn biểu hiện của Diệu Âm, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Sở Nam nhìn thấy tất thảy những việc này, trong lòng lập tức có quyết định, Diệu Âm biết Hỗn Nguyên Bản Chỉ của hắn, hơn nữa còn vì hắn mà dám mạo hiểm giết gã Võ Vương của Thiên Nhất Tông.
- Diệu trưởng lão nhất định biết sư phụ, ta nhất định phải cứu bà ta.
Sở Nam đã có chủ ý, sử dụng Thần Hành Bách Biến khôi phục trở lại bộ dạng lúc trước Diệu trưởng lão đã nhìn thấy hắn, tu vi cũng biến thành sơ cấp Võ Quân, còn lau vệt máu đen ở trên mặt đi. Lúc này hắn không sợ bị bại lộ, bởi những người có mặt ở đây, ngoài người của hắn ra, những người khác không thể sống sót rời khỏi Băng Viêm Đảo, bọn chúng chỉ có thể có một kết cục, thân tử hồn diệt, nguyên hạch bị lấy mất.
Tuy trong số những ngươi ở đây có hơn chục Võ Vương, trong đó còn có cao cấp Võ Vương, nhưng bọn chúng đều đã bị San Hô Huyền Lam Kình va cho sắp chết, còn thực lực của hắn thì lại tăng lên, ngoài ra còn có Vô Không Lão Tổ và Phù Chấn, còn có một đàn Ngọc Chi San Hô Trùng, đánh bại bọn chúng tuyệt đối không phải vấn đề.
San Hô Huyền Lam Kình cách Diệu Âm ngày càng gần, Sở Nam cũng không hàm hồ, rút Long Nha ra, chạy điên cuồng trên lưng San Hô Huyền Lam Kình, chạy về phía đầu của San Hô Huyền Lam Kình. Khi Sở Nam rút Long Nha ra, San Hô Huyền Lam Kình cảm thấy vô cùng đau đớn.
Lúc trước lo sợ Thủy nguyên bản tinh chạy đi nơi khác, sau đó thấy Thủy nguyên bản tinh không thể chạy đi đâu được, chắc chắn sẽ phải nằm trong bụng nó, San Hô Huyền Lam Kình liền vô cùng vui mừng, bởi vậy cũng quên luôn sự đau đớn trong cơ thể.
Bởi vậy, do cơn đau này khiến San Hô Huyền Lam Kình nhớ lại trên người nó còn cắm một thanh Long Nha, nghĩ tới đàn Ngọc Chi San Hô Trùng đó, San Hô Huyền Lam Kình cũng có không ít nghi hoặc:
- Tiểu tử đó bắt được U U Chi Hỏa tại sao vẫn chưa chết? Sao còn có thể sống được. Còn nữa, đám Ngọc Chi San Hô Trùng kia đã đi đâu rồi?
Đột nhiên, San Hô Huyền Lam Kình kinh ngạc phát hiện ra, trong cơ thể có hàng vạn nơi truyền tới cảm giác đau đớn, hơn nữa đau đớn ngày càng kịch liệt, đặc biệt là có một chỗ dường như sắp cắn thủng thân thể nó, cắn vào trong tận bụng của nó.
Cảm giác đó khiến San Hô Huyền Lam Kình kinh hãi, lại càng tức giận.
Thân thể khổng lồ xoay chuyển trên không trung, Sở Nam đang chạy điên cuồng, trong nháy mắt cảm nhận thấy sự thay đổi, không chút do dự đâm Long Nha vào trong thân thể San Hô Huyền Lam Kình, sau đó bám chặt vào Long Nha, nằm sát lên thân thể San Hô Huyền Lam Kình.
San Hô Huyền Lam Kình càng giãy giụa, Tiểu Lam ở trong thân thể nó càng cắn nuốt ghê gớm hơn, thân thể của Ngọc Chi San Hô Trùng nhỏ như vậy, nhưng lượng máu tươi bọn chúng thôn phệ từ dưới đáy biển cho tới không trung đã bằng một chiếc ao nhỏ, thực sự khiến cho người ta khó mà có thể tưởng tượng được, bao nhiêu máu tươi như vậy rốt cuộc đã đi đâu.
Diệu Âm đang chuẩn bị toàn lực đánh ra một đòn, đột nhiên phát hiện hung thú trước mặt như phát điên, không tấn công về phía bà ta nữa, khiến bà ta cũng không thể hiểu nổi, nhưng cũng không dám sơ ý, vẫn tiếp tục tích tự núi băng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào San Hô Huyền Lam Kình, xem xem rốt cuộc nó muốn làm gì.
San Hô Huyền Lam Kình làm đủ mọi cách, nhưng bất luận nó làm cách nào đều không thể thoát khỏi sự đau đớn đó, đám Tiểu Lam trong cơ thể thì không cần nói, trừ khi San Hô Huyền Lam Kình cắt bỏ những bộ phận đó đi, nếu không tuyệt đối không thể khiến Tiểu Lam ra được; thêm nữa là Sở Nam ở trên lưng nó cũng không thể thoát ra được.
Nhưng càng không thể thoát khỏi thì càng điên cuồng, càng điên cuồng thì càng đau đớn.
Ngồi trên lưng San Hô Huyền Lam Kình, Sở Nam cũng thầm nghĩ:
- Như vậy cũng không được, ta vẫn không thể lấy tính mạng của nó, phải nhanh chóng nghĩ cách giết San Hô Huyền Lam Kình mới được, nhưng phải làm thế nào đây? Nếu có thêm một kiện pháp bảo có thể phá vỡ phòng ngự của San Hô Huyền Lam Kình, ta có thể tới được đầu của nó....
Đang nghĩ như vậy, Thủy nguyên bản tinh vụt qua trước mặt Sở Nam, Sở Nam nhìn thấy Thủy nguyên bản tinh, trong đầu chợt lóe lên, lập tức dùng thần niệm liên lạc với Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, hỏi hắn có thể khống chế Thủy nguyên bản tinh làm chút việc hay không....
Lập tức, Sở Nam nhận được một tin tức: có thể.
Sở Nam lập tức cho Hàn Ngọc Lam Viêm Vương khống chế Thủy nguyên bản tinh bay ra phía xa, lôi kéo sự chú ý của San Hô Huyền Lam Kình để tiện hành sự.
Thần niệm vừa truyền đi, Thủy nguyên bản tinh vẫn đang bay về phía Diệu Âm đột nhiên tăng tốc, bắn lên trên không, sau đó rơi về phía nơi xa, San Hô Huyền Lam Kình đang phát điên bỗng sững lại, rồi đột ngột tăng tốc, không giãy giụa điên cuồng nữa mà lao thẳng về phía Thủy nguyên bản tinh, định nuốt Thủy nguyên bản tinh vào bụng xong rồi dần dần tìm cách thu thập người và đám côn trùng đã mang tới sự đau đớn cho nó.
San Hô Huyền Lam Kình bay rất nhanh, người thường ở trên lưng nó nhất định đứng cũng sẽ đứng không vững, nhưng Sở Nam thi triển “Thương Sơn Quyết”, mấy vạn cân lực áp xuống, thêm vào áp lực ở dưới đáy biển lửa đã tôi luyện bao nhiêu ngày, do vậy Sở Nam vẫn vững vàng tiến lên phía trước.
Vèo!
San Hô Huyền Lam Kình xẹt qua trước mặt Diệu Âm, kéo theo một trận lãnh phong, tựa nhát đao sắc lạnh để lại những vết cắt rất sâu trên núi băng mà Diệu Âm hình thành. Diệu Âm trong lòng kinh hãi, chỉ là gió xẹt qua đã có uy thế như vậy, nếu San Hô Huyền Lam Kình mà va vào thì e rằng núi băng lúc này đã không nhỏ cũng không có tư cách đỡ một đòn của nó.
Đúng lúc Diệu Âm vẫn còn chưa hết kinh hãi, Diệu Âm đột nhiên miệng há lớn, hai mắt mở tròn nhìn trừng trừng.
Bởi Diệu Âm nhìn thấy Sở Nam đang lao đi điên cuồng trên lưng San Hô Huyền Lam Kình, nhìn thấy khuôn mặt ghi nhớ vô cùng sâu sắc đó.
- Hắn.... là hắn......
Diệu Âm lẩm bẩm mấy tiếng, không chút do dự, không để ý vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều nguyên lực, đạp không lao đi, bay về phía Sở Nam, muốn giải cứu cho Sở Nam.
Còn Sở Nam cách đầu của San Hô Huyền Lam Kình không tới trăm mét.
Diệu Âm biết, ở trước mặt San Hô Huyền Lam Kình, tu vi trung cấp Võ Vương của bà ta căn bản không đáng nhắc tới, nhưng khi bà ta nhìn thấy Sở Nam thì không còn suy nghĩ gì khác, chỉ muốn tìm mọi cách cứu Sở Nam ra, nàng tuyệt đối không thể để Sở Nam bị chết, nàng còn muốn biết tại sao hắn lại có Hỗn Nguyên Bản Chỉ.....
Một kiếm hóa băng, núi băng trong nháy mắt đã dày vạn trượng, đánh mạnh về phía mắt của San Hô Huyền Lam Kình.
Diệu Âm đã chú ý rất lâu, trước đó công kích cường hãn như vậy của lão giả gầy gõ có tu vi cao cấp Võ Vương cũng không thể lưu lại chút thương tổn nào đối với San Hô Huyền Lam Kình, liền biết phòng ngự của nó vô cùng cường hãn, do vậy, tất cả mọi công kích của Diệu Âm đều nhằm chuẩn vào đôi mắt là nơi yếu nhất.
San Hô Huyền Lam Kình nhìn thấy công kích của Diệu Âm, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường, miệng ngậm chặt, bụng truyền ra tiếng ục ục, tiếp đó liền biến thành tiếng nổ ầm ầm, lúc này, San Hô Huyền Lam Kình lại mở rộng miệng, thở ra một ngụm khí, đột nhiên cuồng phong quét tới.
Ngọn băng phong có gai bỗng nhiên lại lao về phía Diệu Âm.
Một ngụm khí này không ngờ có uy thế như vậy, dùng gậy ông để đập lưng ông.
Diệu Âm sắc mặt đại biến, băng phong do nàng biến ra lúc này lại không thể khống chế được nữa, băng phong bao vây lấy nàng, Diệu Âm vội múa kiếm chém băng phong, Lữ Dương Minh không biết Diệu Âm đã nhìn thấy gì, không ngờ lại liều mạng công kích về phía San Hô Huyền Lam Kình, nhưng hắn cũng ra tay, hỏa kiếm bừng bừng làm tan chảy băng phong.
San Hô Huyền Lam Kình tiếp tục đuổi theo Thủy nguyên bổn tinh, Thủy nguyên bổn tinh lúc cao lúc thấp, lúc lại bay vòng quanh, nhưng lại không bay đi xa, khiến San Hô Huyền Lam Kình luôn cảm thấy chỉ cố gắng thêm một chút là sẽ bắt được.
Như vậy khiến cho San Hô Huyền Lam Kình không thể phân tâm, toàn tâm toàn ý đuổi bắt được Thủy nguyên bổn tinh rồi tính sau.
Nhân cơ hội đó, Sở Nam cách đầu của San Hô Huyền Lam Kình, từ một trăm mét xuống năm mươi mét, ba mười mét, mười mét, năm mét, ba mét.....
Một mét cuối cùng.
Sở Nam giơ cao Long Nha, tung mình lên không trung, chém mạnh xuống.
- A.....a.......a!
Long Nha vừa đâm vào, ba tiếng gào thảm thiết vang lên khắp không trung, những người cách San Hô Huyền Lam Kình không xa bị tiếng gào thảm thiết này làm cho toàn thân run rẩy, nguyên lực thất tán, Sở Nam cách San Hô Huyền Lam Kình gần nhất, bị tổn thương lớn nhất, nhưng may mà Sở Nam không phải người bình thường.
Nhưng đầu cũng bị chấn cho choáng váng mặt mày.
Cùng lúc đó, San Hô Huyền Lam Kình đau đớn lăn lộn trên không trung, lúc vọt lên không trung, lúc lại rơi nhanh xuống, rơi thẳng xuống biển lửa của Hàn Ngọc Lam Viêm.
Liên tục lên xuống khiến Sở Nam cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng đã sắp tan rã đến nơi, đau đớn vô cùng, nhưng lúc này hắn đã “cưỡi kình khó xuống”.