[Dịch] Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 376 : Ngũ hành phù




Nhưng cũng chính vì vậy mà Sở Nam trong tầng phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ bị đánh cho khí huyết nhộn nhạo một hồi, xen lẫn vào đó còn có chút đau đớn lan tràn khắp nơi trên người hắn.

- Cái này... là vật gì mà uy lực lớn như vậy! Thậm chí còn có ngũ hành nguyên lực dao động, cái này...

Sở Nam kinh ngạc, may mắn là hắn kịp kích phát phòng ngự, mà ngay cả lão giả cũng khiếp sợ trong lòng, bởi vì kiện đồ vật hắn tế ra cư nhiên dưới một kích này của Sở Nam đã ầm ầm vỡ vụn.

Mà quyền đầu của Sở Nam vẫn không vì vậy mà dừng lại, vẫn còn tiếp tục tiến tới.

Cuối cùng, quyền đầu liền đánh lên trên ngực lão, lúc này lão bị đánh bay ngoài hơn trăm mét xa nhưng mà cũng không tạo ra thương tổn gì nặng nề cho lão. Một là do Sở Nam cũng không muốn biến tên thủ hạ sắp thu của mình thành kẻ không có sức chiến đấu, hai là kiện pháp bảo quỷ dị kia đã triệt tiêu không ít lực đạo.

Mặc dù vậy cũng khiến tất cả mọi người chứng kiến đều kinh ngạc.

Cái miệng lão giả lôi thôi lúc này đã há to tới nỗi gần như là nhét vừa quả trứng, thân thể không những nện mạnh lên trên mặt đất thành cái hố to mà còn sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm về phía Sở Nam.

Về phần đại đương gia, ngay lúc gặp phải ánh mắt của Sở Nam, tư tưởng hắn liền rơi vào tranh đấu kịch liệt, muốn liều mạng đem Tử Mộng Nhân bắt lại thì bị tiếng nổ kịch liệt kia hấp dẫn, sau đó thấy Sở Nam vẫn đứng tại chỗ cũ mà lão giả Hải Lang đoàn trưởng lão cao cao tại thượng kia lại bị nện sang một phía.

Thoáng cái, đầu óc hắn liền nghệch ra, ý đồ trong đầu lập tức bốc hơi không còn bóng dáng.

Hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc, người ta có thể đem một sơ giai Vũ Vương đánh bay sang một bên tự nhiên không cần phải nói tới hắn, một cao giai Võ Quân rồi.

"Điều này sao có thể? Điều này sao có thể? Rõ ràng chỉ là một gã Võ Tướng, thực lực so với sơ giai Vũ Vương còn cường hãn hơn, hơn nữa chỉ là một quyền..."

Lão giả thầm nhủ, nhảy từ trong hố ra, hướng Sở Nam đi tới vừa đi vừa thầm nghĩ:

"Pháp bảo của hắn phẩm giai ra sao? Ta luyện chế Ngũ Hành phù vậy mà không tác dụng gì! Điều này sao có thể, uy lực có thể lật tung một ngọn núi mà không làm được gì hắn..."

- Ngươi...

- Ngươi...

Sở Nam cùng đồng thanh với lão, sau đó Sở Nam liền cười cười, nói:

- Ngươi nói trước đi.

Lão giả lôi thôi không chút khách khí, nói thẳng:

- Ngươi thực sự chỉ là một tên sơ giai Võ Tướng nho nhỏ?

- Ngươi nói đi.

- Ta xem không như vậy, ngươi có thể tránh khỏi tra xét của ta nhưng khí tức của ngươi đích xác là Võ Tướng tu vi a!

- Ha ha...

Sở Nam chỉ cười, không nói.

- Còn có, pháp bảo của ngươi, rốt cục phẩm giai là gì?

- Ngươi nói xem.

- Ít nhất cũng là thượng phẩm linh khí, mà càng có khả năng là tông khí phẩm giai a!

Sau khi nói xong, lão giả cứ như vậy mà đánh giá Sở Nam, Sở Nam nói:

- Đến phiên ta hỏi.

- Hỏi đi.

- Thứ ngươi vừa ném ra, là vật gì?

- Khống phải là thứ gì!

- Cái đó đúng...

Lão giả lôi thôi trên mặt hiện thần thái, nói:

- Đó là phù!

- Phù? Là cái gì?

- Đó là danh tự chính ta đặt lấy, ta họ Phù, cho nên thứ ta luyện chế ra liền gọi là Phù, dùng làm kỷ niệm.

- Phù là ngươi luyện chế ra sao?

- Không tệ!

Lão giả vừa tự hào vừa nói, biệt khuất vừa rồi do Sở Nam đánh hắn cũng quét sạch không còn một mống, nói tiếp:

- Mấy trương phù kia, có hoả phù, thuỷ phù, kim phù, hợp lại liền gọi là Ngũ Hành phù.

- Ngũ Hành phù? Uy lực rất lớn!

- Đương nhiên rất lớn.

Lão giả ngang nhiên nói, sau lại nghĩ tới người ta còn bình an vô sự mà đứng chỗ này, còn chính mình ngược lại thổ huyết bay trăm mét, không cần suy nghĩ, nói ngay:

- Nhưng mà, đối với ngươi cũng vô dụng thôi...

Sở Nam cảm thấy lão giả này rất có ý tứ, lão tiếp tục nói:

- Bất quá, mấy cái phù vừa rồi đều là cấp thấp nhất, nếu ta có thể luyện ra phù cao cấp hơn một chút, tuyệt đối có thể oanh ngươi thành thịt vụn!

- Ngươi không có cơ hội!

Sở Nam cười, nói.

Lão giả họ Phù kia kinh ngạc hỏi:

- Vì cái gì?

- Giờ khắc này trở đi, ngươi chính là thủ hạ của ta a!

- Bằng...

Phù lão chưa kịp nói xong liền nhịn xuống, hung ác nói thêm:

- Nếu như ta liều mạng, ngươi cũng đánh không thắng ta...

Sở Nam lại lắc đầu, nói:

- Ta biết ngươi còn có hậu chiêu, mà ta đồng dạng cũng có hậu chiêu, nhưng ta dám cam đoan, hậu chiêu của ta tuyệt đối mạnh hơn so với của ngươi nhiều, thậm chí có thể khắc chế hậu thủ của ngươi nữa...

Phù lão mở to mắt nhìn hắn, hắn cực không tin những gì hắn nói nhưng trong tiềm thức lại nói cho hắn biết:

"Người này nói thật sự! Hậu thủ thật sự so với chính mình còn muốn lợi hại hơn."

Sở Nam mặc kệ trong lòng hắn như thế nào, hắn chỉ tiếp tục nói:

- Cho dù ngươi tự bạo, không được ta cho phép ngươi cũng tự bạo không được!

- Không có khả năng!

- Vậy ngươi nguyện ý thử xem sao?

Sở Nam một chút tức giận cũng không, một mực cười cười nói nói.

Phù lão không biết có nên tin những gì hắn nói hay không, Vũ Vương tự bạo không phải là Võ Quân, Võ Tướng tự bạo so sánh được, hắn rất muốn nói ra một câu:

- Thử thì cứ thử đi.

Nhưng hắn, không có phách lực lớn như vậy.

Thử rồi, thất bại thì hắn coi như xong rồi, hắn chết thì không có gì đáng nói nhưng mà nghiên cứu của hắn, lý tưởng của hắn còn chưa có thực hiện xong, hắn liều mạng tu luyện tới sơ giai Vũ Vương là vì cái gì? Không phải vì trường sinh, không phải vì khoe khoang, không phải vì để làm một cường giả mà hắn chỉ muốn mình sống lâu thêm chút nữa, để cho hắn có đủ thời gian để nghiên cứu phù.

Phù so với tính mạng của hắn còn trọng yếu hơn!

Ngay khi Phù lão trầm mặc, Sở Nam liền móc ra một thứ, hỏi:

- Ngươi biết đây là cái gì không?

- Nguyên hạch!

Phù lão kinh hãi, nói.

- Đúng vậy, là nguyên hạch, là Vũ Vương trở lên mới có!

Sở Nam vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, nguyên hạch trong tay hắn chính là khoả nguyên hạch Vô Không lão tổ miểu sát lão giả cường tráng kia lấy được!

- Làm sao có thể?

Phù lão chưa kịp từ trong khiếp sợ lúc trước phục hồi lại thì bị nối tiếp khiếp sợ.

- Không có gì là không có khả năng, ta có thể lấy ra nguyên hạch của kẻ khác, dĩ nhiên cũng có thể lấy ra của ngươi!

Sở Nam nghiêm túc nói:

- Ngươi muốn, cứ như vậy chết đi sao?

- Ta...

Sở Nam cắt ngang lời hắn, nói tiếp:

- Ta không biết "phù" cụ thể là vật gì, nhưng ta minh bạch đây là một phát kiến tiên phong vĩ đại, thậm chí so với một môn Thiên giai bí quyết càng giá trị hơn, mà hết thảy đều là ngươi sáng tạo ra...

- Không phải như thế, ta luyện chế phù cũng do một phen kỳ ngộ, ngẫu nhiên lấy được một tàn bản, lúc đấy ta mới bắt đầu tham ngộ, chỉ tiếc là thiên tư ta quá mức ngu dốt, mất hai trăm năm rồi mới nghiên cứu ra được chút đồ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.