[Dịch] Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 200 : Đánh ta một quyền




Tính cách của Tử Mộng Nhân không kìm nén nổi lời nói, đang định hỏi Sở Nam nguyên nhân.

Sở Nam dừng chân lại, Tử Mộng Nhân nhìn theo ánh mắt của Sở Nam liền nhìn thấy một lão nhân đang đi về phía họ.

Trong tay lão nhân đang cầm một tượng người đất.

Tử Mộng Nhân nhìn tượng người đất đó, miệng há hốc.

Bởi bộ dạng của tượng người đất đó, chính là Tử Mộng Nhân.

Không chỉ nặn giống như thật, ngay cả thái độ, khí chất, thần thái đều giống tới cực điểm.

Tử Mộng Nhân có chút hoài nghi, bên trong tượng người đất đó phải chăng đã chứa đựng cả linh hồn của hắn.

Lão nhân đi tới trước mặt Sở Nam, cười nói:

- Tượng người đất này, các ngươi có muốn không?

- Có!

Sở Nam và Tử Mộng Nhân cùng đáp, sau đó Sở Nam lại nói:

- Lão bá, cần bao nhiêu kim tệ?

- Không cần kim tệ.

- Vậy cần bao nhiêu tử tinh tệ?

- Cũng không cần tử tinh tệ!

- Vậy cần nguyên thạch sao?

Sở Nam vô cùng nhẫn nại, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tượng đất đó hắn đã cảm thấy lão giả này và năm vị sư phụ của hắn cùng thuộc một loại người.

- Cũng không cần nguyên thạch.

- Vậy lão bá, ngươi nói xem ngươi cần gì?

Sở Nam vừa nói, Tử Mộng Nhân đã nói:

- Tên ngốc, đi thôi, ta không cần nữa.

Tử Mộng Nhân trong lòng lo lắng, bởi nàng lo lão nhân này sẽ yêu cầu điều kiện gì đó, mà điều kiện đó vô cùng nguy hiểm, hơn nữa, Tử Mộng Nhân biết rất rõ, Sở Nam là ngươi nói là làm, chỉ cần hứa thì cho dù nguy hiểm thế nào cũng đều sẽ liều mạng đi làm; ngoài ra, trên người Sở Nam còn có một bí mật.

Sở Nam kiên quyết nói:

- Mộng Nhi, ta muốn.

Sau đó quay đầu lại nói với lão nhân:

- Lão bá, ngươi cứ nói.

Lão nhân cười nói:

- Dùng lực lượng mạnh nhất của ngươi, đánh ta một quyền.

- Hả?

Sở Nam và Tử Mộng Nhân, còn có cả những người xung quanh đều vô cùng nghi hoặc, lão nhân này sao lại đưa ra một điều kiện như vậy? Bán một tượng đất, đòi thù lao lại là yêu cầu người ta đánh mình một quyền.

Tuy có chút hồ nghi, Sở Nam vẫn không hỏi gì thêm, nhưng trong ánh mắt hắn lại sáng rực như ánh sao, từ khi hắn rời Bạch Gia Thôn tới nay, những quái nhân hắn gặp cũng rất nhiều, hắn chỉ nắm chặt nắm đấm, nói:

- Lão bá, lực lượng của ta rất lớn.

Lão nhân vẫn cười nói:

- Nhớ kỹ, dùng lực lượng cường đại nhất của ngươi.

Sở Nam gật đầu, nâng quyền, nén lực lượng, lực lượng xoay tròn, đưa tất cả mọi lực lượng tập trung tại nắm đấm.

Đột nhiên, xương kêu răng rắc, nắm đấm to ra.

Tiếp đó, một quyền đánh về phía lão nhân.

Vốn dĩ, lão nhân vẻ mặt vô cùng thản nhiên, nhưng khi Sở Nam xuất quyền, trong không trung xuất hiện tiếng nổ thì thần tình của lão nhân lại vô cùng ngưng trọng, song quyền nắm chặt, hiển nhiên cũng đang tích lực trong cơ thể.

- Ầm!

Nắm đấm của Sở Nam đánh lên trên ngực của lão nhân.

Tiếp đó, vẻ mặt lão nhân trở nên vô cùng khó coi, nhưng trong giây lát đã trở lại bình thường, nhưng vẻ chấn kinh trong mắt thì lại nồng đậm tới cực điểm.

Sở Nam cũng vô cùng kinh ngạc.

Sở Nam biết rất rõ, lực lượng trong một quyền của hắn cường đại tới mức nào.

Một quyền vừa rồi nếu đánh lên người Thiết Thương Hùng đã biến thân, đủ để khiến Thiết Thương Hùng như bịch cát bị đánh bay đi xa cả trăm mét.

Bởi, sau khi đột phá tại khe núi Tử Kinh, lực lượng của Sở Nam lại đề thăng không ít, một quyền tích tụ lực lượng toàn thân này của hắn, đủ nặng tới một vặn năm ngàn cân.

Vậy mà, lực lượng cường đại như vậy chỉ khiến lão nhân thấp bé tướng mạo bình thường này chỉ biến sắc một chút, ngay cả nửa bước cũng không hề lui lại, sao khiến Sở Nam không khỏi kinh ngạc chứ.

Những người xung quanh cũng kinh hô, lão nhân nặn tượng đất này đã ở Sơn Hải Thành một thời gian rất dài rồi, bình thường cũng không thấy hắn có hành động gì kinh người, cho dù là nặn tượng quả thực rất đẹp, nhưng không ngờ lại còn có công phu tốt như vậy.

Đương nhiên, bọn họ kinh ngạc nhưng vẫn chưa ghê gớm lắm, bởi bọn họ căn bản không biết một quyền của Sở Nam rốt cuộc có uy lực ghê gớm đến mức nào.

Lão nhân lên tiếng nói:

- Mãng sơn chi lực, ngươi đã tu luyện “Mãng Sơn Quyết” tới tầng thứ chín rồi?

- Đúng vậy.

Sở Nam thẳng thắn nói, đứng trước cao nhân như vậy, che giấu cũng vô dụng.

Ánh mắt lão nhân lộ vẻ nghi hoặc, lại nói:

- Không tồi, không tồi, ở trên mãng sơn còn có thương sơn.

Tiếp đó, lão nhân đưa tượng người đất đặt vào tay Sở Nam, để lại một câu nói:

- Người trẻ tuổi, chúng ta sau này còn có cơ hội gặp mặt.

Sau đó, quay người bước đi, nhưng còn nhìn thấy rõ ràng, khi lão nhân bước tới bước thứ ba, thân ảnh liền giống như hư ảnh, tựa như đang cách xa ngàn dặm.

Sở Nam nhìn tượng đất giống Tử Mộng Nhân như đúc, miệng thầm lẩm bẩm:

- Trên mãng sơn còn có thương sơn? Thương sơn là núi như thế nào? Lẽ nào là Thương Sơn Quyết? Lão nhân này vì sao không cổ quái hơn một chút nữa, giống như trong truyền thuyết, để lại một quyển võ quyết tặng cho người có duyên.

Tự chế giễu một hồi, Sở Nam lại càng khẳng định “Mãng Sơn Quyết” tầng thứ chín chưa phải là điểm cuối.

Sở Nam kìm nén ý nghĩ trong lòng, đưa tượng người đất cho Tử Mộng Nhân, dịu dàng nói:

- Mộng Nhi, ta tặng ngươi.

Tử Mộng Nhân cầm lấy tượng người đất, trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng lại đưa tượng người đất cho Sở Nam, Sở Nam nghi hoặc, Tử Mộng Nhân cười nói:

- Tên ngốc, ngươi phải bảo quản cẩn thận, nếu có chút hư hại gì, ta sẽ không tha cho ngươi.

- Ừ!

Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam nhận lấy tượng người đất, để trong trữ vật giới chỉ, trong lòng có chút đắc ý:

- Chỉ cần ngươi cầm tượng đất đó, ngươi sẽ không thể quên được ta.

Hai người lại đi về phía cửa hàng khăn che mặt.

Ở phía bên kia, quả nhiên đúng như Tiểu Mạc đã nghĩ, hộ vệ của Tứ Hải Thương Đội rất nhanh đã tới, vẫn do Nhị Chưởng Quỹ dẫn đầu, Nhị Chưởng Quỹ sai đưa Vu Kiếm về, rồi hỏi Tiểu Mạc:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lâm công tử đâu?

- Nhị bá bá, chúng ta mau tới cửa hàng khăn che mặt.

- Tiểu Mạc, ngươi nói thật xem, không được giấu giếm gì hết, nói thật hết mọi việc cho ta.

Nhị Chưởng Quỹ hiểu rất rõ Tiểu Mạc, nghiêm nghị nói, Tiểu Mạc nghĩ một lát, rồi nói hết mọi sự tình ra, nhưng hắn không nói ra những ý tứ trong lòng của hắn, hắn chỉ thuật lại những việc bề ngoài, những việc mà xem ra có vẻ rất hợp lý.

- Hồ đồ!

Nghe xong, Nhị Chưởng Quỹ quát một tiếng, đem theo người dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía trước.

Đúng lúc đó, phía sau bọn chúng có tiếng bước chân chỉnh tề truyền tới, Nhị Chưởng Quỹ nhìn lại thì là binh sỹ của Sơn Hải Thành, cũng có thể nói là binh sỹ của Nam Cung gia tộc, bộ dạng vũ trang đầy đủ.

Bọn chúng chia thành hai đội, một đội vây chặt lấy đám người Nhị Chưởng Quỹ, còn một đội chạy lên phía trước, chạy thẳng tới cửa hàng khăn che mặt, bao vây cả cửa hàng lại.

Sở Nam vẫn còn ở trong chọn khăn che mặt cho Tử Mộng Nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.