- Ngươi tên là gì?
Sở Nam ngữ khí băng lãnh.
Ngũ thiếu gia thấy Sở Nam chỉ dùng nắm đấm đã có thể đánh bay cường giả lợi hại nhất bên cạnh hắn, hơn nữa thanh bảo kiếm kia cũng đã bị vỡ vụn, đương nhiên biết người này không tầm thường.
Nhưng, Ngũ công tử vẫn hống hách nói:
- Sao, bây giờ mới nhớ ra hỏi câu này sao? Ta mà nói ra, e rằng ngươi sẽ sợ chết khiếp. Nói cho ngươi biết, kẻ dám đánh bổn thiếu gia ta còn chưa từng xuất hiện, ta sẽ không để ngươi yên đâu, ta....
Một tiếng “bốp” vang lên, thanh âm của Ngũ công tử cũng im bặt.
Lần này, mặt bên phải của Ngũ công tử sưng vù lên, hai bên mặt lúc này đã sưng đều như nhau.
Sở Nam lại như không có chuyện gì xảy ra, thái độ cũng không có gì thay đổi, giống như một cái tát vừa rồi không phải do hắn ra tay vậy. Hắn vẫn dùng thanh âm lạnh lẽo hỏi lại:
- Ngươi tên là gì?
Ngũ công tử lại định lên tiếng chửi, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như băng, tràn đầy sát khí của Sở Nam, vội nuốt ngay vào những lời hống hách, nhưng vẫn rất cuồng ngạo nói:
- Thiếu gia ta tên là Nam Cung Chân Minh.
- Là người của Nam Cung gia tộc?
- Đúng thế. Ngũ thiếu gia của Nam Cung gia, gia chủ của Nam Cung gia tộc, Nam Cung Thuận Thiên chính là gia gia của ta, ta là cháu được cưng chiều nhất của gia gia ta.
Nam Cung Chân Minh rất đắc ý nói, liếc mắt nhìn Sở Nam, vô cùng coi thường nói:
- Thế nào, sợ rồi hả?
Sau khi xác nhận Ngũ thiếu gia chính là người của Nam Cung gia tộc, Sở Nam không thèm nghe những lời nói phía sau của hắn, chỉ thầm nghĩ trong lòng:
- Đúng là người nhà của nàng ta. Người nhà của nàng ta đều như vậy hay sao? Quan hệ của nàng ta và Nam Cung Chân Minh có tốt hay không? Nàng ta...
Trong khi Sở Nam vẫn còn đang mãi suy nghĩ, thái độ của mọi ngươi tại đây lại vô cùng khác nhau.
Bề ngoài, Nam Cung Chân Minh cố tỏ ra vẻ đắc ý, hoàn toàn là bộ dạng công tử chơi bời dùng quyền thế của gia tộc đè nén thành công đối phương, nhưng trong lòng hắn lại không nghĩ như vậy.
Tiểu Mạc ở bên cạnh, khi Sở Nam ra tay thì thở phào một cái, nếu không, hắn quả thực không biết phải làm thế nào. Hắn quả thực cũng vừa đánh liều. Tiểu Mạc cho rằng Sở Nam ra tay, những việc tiếp theo sẽ giống hệt như những gì hắn dự tính, nhưng không ngờ Sở Nam lại hỏi tên của Ngũ thiếu gia, Tiểu Mạc trong lòng cảm thấy có chút bất ổn.
Tử Mộng Nhân cũng khẽ nhíu mày, Tiểu Mạc ở bên cạnh liền nói:
- Tỷ tỷ, ca ca không có chuyện gì chứ, Nam Cung gia tộc là một đại gia tộc đấy.
- Tiểu Mạc đừng lo, Nam Cung gia tộc thì đã là cái gì.
Tử Mộng Nhân thản nhiên nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thái độ bất thường của Sở Nam, nhưng lại không ngờ ánh mắt của Tiểu Mạc đang có chút biến đổi.
Sở Nam đã kiềm chế được ý nghĩ trong lòng, nói với Nam Cung Chân Minh:
- Cút đi, lần này ta tha cho ngươi, lần sau còn gặp mặt đừng trách ta không khách khí.
Ánh mắt Nam Cung Chân Minh khẽ lóe lên một tia sáng, nhưng vẫn cuồng ngạo nói:
- Ngươi là cái thứ gì, thiếu gia ta....
Sở Nam trong lòng đã vô cùng buồn bực, nếu tên thiếu gia trước mặt này không phải là người của Nam Cung gia tộc thì Sở Nam rất có thể đã trực tiếp ra tay kết liễu hắn, Sở Nam cũng không thèm để ý hắn thuộc gia tộc nào, dù sao, Thần Khí Phái ở phía sau hắn không phải thứ những gia tộc kia có thể đối đầu nổi, nhưng lúc này Nam Cung Chân Minh vẫn không ngừng lên tiếng cuồng ngạo, khiến hắn không thể chịu nổi.
Một cước đá thẳng vào bụng Nam Cung Chân Minh, thân thể Nam Cung Chân Minh lại biến thành bịch cát bay về phía xa, rồi rơi bịch xuống đất.
Một cước này của Sở Nam đương nhiên là đã khống chế lực lượng, nếu không Nam Cung Chân Minh sao còn mạng được, ngay cả Giang Thủy lúc trước Sở Nam cũng đã hạ thủ lưu tình, đó là bởi hắn đã nhìn thấy sự chán ghét của Giang Thủy đối với Nam Cung Chân Minh, trước đó cũng không ra tay tàn độc với Vu Kiếm, nếu không Giang Thủy đã thành một cái xác chết.
Sau khi đá bay Nam Cung Chân Minh đi, Sở Nam không thèm để ý tới tiếng kinh hô của những người xung quanh, cầm tay Tử Mộng Nhân đi.
Giang Thủy nhịn đau đỡ Nam Cung Chân Minh dậy, nhưng Nam Cung Chân Minh vẫn gào lên:
- Tên họ Lâm kia, kẻ dám trêu chọc ta tuyệt đối không có kết cục tốt, có gan thì để lại tên hiệu, hôm nay ngươi đá ta hai cước, tát ta hai cái, ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần, khiến ngươi sống không bằng chết.
- Lâm Vân!
Sở Nam đi giữa con đường do đám đông tự động nhường ra, đáp lại hai tiếng.
- Lâm Vân?
Nam Cung Chân Minh thầm lẩm bẩm mấy lần hai tiếng này.
Tiểu Mạc nói:
- Ca ca, đa tạ ngươi đã cứu mạng ta, tới nhà ta trước đã, Nam Cung Chân Minh là một tên ác bá, hắn nói được làm được, thành chủ Sơn Hải Thành, Nam Cung Hạo, là tam thúc của hắn, hắn nhất định sẽ đi tìm tam thúc của hắn để đối phó với ca ca.
- Hộ vệ của ngươi vì ngươi mà bị trọng thương, ngươi không quan tâm hay sao?
Sở Nam không đáp mà hỏi một câu, khiến Tiểu Mạc sững người, sắc mặt càng đỏ hơn, nhưng cũng vội nói:
- Tỷ tỷ ca ca, vậy các ngươi đợi ta một lát, ta lập tức quay lại.
Sở Nam nhìn Tiểu Mạc một cái, hỏi:
- Cửa hàng khăn che mặt ở đâu?
Tiểu Mạc do dự một lát, đáp:
- Ở ngã tư trước mặt, rẽ phải, đi không xa liền tới cửa hàng khăn che mặt. Ca ca, ngươi đừng coi thường Nam Cung gia tộc, lực lượng của bọn chúng rất lớn, gia tộc của ta tuy vẫn không đấu được với Nam Cung gia tộc, nhưng chúng ta bọn chúng cũng không dám tùy tiện đồng tới chúng ta.
- Bảo người nhà ngươi chuẩn bị sẵn tiền thù lao, lát nữa ta tới lấy.
Sở Nam nói xong, không để ý tới vẻ nghi vấn trên mặt Tử Mộng Nhân, nắm lấy tay nàng đi thẳng.
Còn những người đứng xem xung quanh vẫn chưa rời đi mà lại đi theo sau Sở Nam, theo tính cách của Ngũ thiếu gia thì nhất định sẽ báo thù, bọn họ đợi xem màn kịch tiếp theo, xem xem nam nhân dám đánh cả Nam Cung Chân Minh này sẽ ứng phó thế nào với người của Nam Cung gia.
Ở phía sau, Tiểu Mạc lại ngơ ngác, tuy tiếng khen ngợi của những người xung quanh vẫn không ngừng vang lên, nhưng hắn luôn cảm thấy sự tình có chút bất thường, Lâm Vân tại sao lại có thể dễ dàng để Nam Cung Chân Minh đi như vậy được? ở trong khe núi Tử Kinh, gã hán tử dám nói ra những lời như vậy với tỷ tỷ đã phải chết rất thê thảm, nhưng ở đây....
- Tiểu thiếu gia, ngươi không bị thương chứ?
Thanh âm của Vu Kiếm vang lên, hắn lần thứ hai bị đá sang một bên, tuy không chết nhưng năm ba năm tuyệt đối không thể khôi phục tu vi như cũ được.
Ánh mắt Tiểu Mạc lóe lên một tia âm lệ tuyệt đối không thể có ở một đứa trẻ, tiếp đó liền nói:
- Kiếm thúc, ta không sao, ngươi thế nào?
- Ta vẫn tốt, thiếu gia không sao là tốt rồi.
Vu Kiếm vội nói:
- Tiểu thiếu gia, ngươi không cần lo cho ta, mau quay về nhà, ta thấy vừa rồi Nam Cung Chân Minh thực sự muốn giết người, chưa biết chừng hắn còn có thể giở trò nữa...
- Kiếm thúc, chúng ta tốt nhất vẫn cứ ở đây, gia gia lúc này nhất định đã nhận được tin, rất nhanh sẽ có người tới.
Tiểu Mạc nhìn về hướng Sở Nam rời đi, người đó tiếp theo làm gì mới là thứ hắn quan tâm nhất.
Lúc này, một lão nhân đang đi về phía Sở Nam.