Tử Mộng Nhân với tu vi Đại Võ Sư trung cấp, lại có thể khiến Hắc lão tam Võ Tướng cao cấp bị trúng một kích nặng nề.
Ngoại trừ Tử Mộng Nhân xuất kỳ bất ý tấn công và Hắc lão tam khinh thường ra, còn có nguyên nhân nữa là Tử Mộng Nhân không muốn làm liên lụy Sở Nam, nên vẫn tích cực khắc khổ tu luyện, vì thế cho nên tu vi cũng tinh tiến không ít.
Nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất chính là…. Ly Hỏa Kiếm.
Ly Hỏa Kiếm, hạ phẩm Linh Khí, vì luyện nó mà Lữ Dương Minh còn tự mình bế quan.
Thần Khí Phái nổi danh luyện khí, luyện khí thì hỏa là quan trọng nhất, võ quyết mà Tử Mộng Nhân tu luyện là Địa cấp hạ phẩm.
Cho nên lúc Tử Mộng Nhân đạt đến tu vi Đại Võ Sư sơ cấp đã có thể tu luyện thành Tam Vị Chân Hỏa.
Tam Vị Chân Hỏa này lại được Ly Hỏa Kiếm khuếch trương, tăng cường, chạm đến cánh cửa Cực Dương Chân Hỏa.
Bởi vậy, một chiêu vừa rồi của Tử Mộng Nhân mới có uy lực như thế.
Mặc dù Ly Hỏa Kiếm lợi hại, nhưng đối với Hắc lão tam mà nói, tu vi của Tử Mộng Nhân quá thấp, không thể xuất uy lực chân chính của Ly Hỏa Kiếm, cũng không thể tạo thành một kích trí mạng đối với Hắc lão tam.
Tình huống lúc này không khác gì Tử Mộng Nhân là một tiểu hài tử còn Hắc lão tam là người trưởng thành, cho dù trong tay tiểu hài tử có vũ khí sắc bén thì cũng không thể đánh lại người trưởng thành được.
Đây cũng là lý do mà Hắc lão tam tràn đầy tự tin, không chút sợ hãi hay lo lắng nào.
Chỉ có điều Tử Mộng Nhân lại không phải tiểu hài tử bình thường, không phải không có lực hoàn thủ, nếu khinh địch thì sẽ nuốt phải quả đắng, quan trọng nhất là Tử Mộng Nhân rất kiên trì, nàng muốn Sở Nam được an toàn, cho dù có phải bỏ mạng.
Nghe thấy lời này của Hắc lão tam, Tử Mộng Nhân cười lạnh nói:
- Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn cướp Ly Hỏa Kiếm, quả đúng là si tâm vọng tưởng.
Cùng lúc nói, Ly Hỏa Kiếm lại lần nữa chém ra.
Hắc lão tam đã có phòng bị, lập tức vận lực ngăn cản.
Nhưng lần này, Ly Hỏa Kiếm không còn phát ra hỏa hồng sắc nữa, trái lại là màu xanh lá.
Mộc nguyên lực, đại biểu cho sinh mệnh lực, Mộc hệ vũ kỹ, phá thổ mà xuất.
Hắc lão tam nhìn thấy quang mang lục sắc thì trong lòng nhất thời kinh hãi, vội vàng tránh người qua một bên, đáng tiếc là vẫn chậm một bước, Ly Hỏa Kiếm đã chém trúng lưng Hắc lão tam.
Nhất thời liền phát ra âm thanh xương cốt nứt gãy răng rắc.
Sau khi Tử Mộng Nhân thi triển ra hai chiêu vũ kỹ có uy lực lớn nhất mà nàng có thể thi triển, nguyên lực trong cơ thể đã tiêu hao gần như sạch sẽ, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Hắc lão quang xoay người lại, trong ánh mắt đều là hung quang, nhìn Tử Mộng Nhân, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thể chất Hỏa Mộc song thuộc tính, là một thiên tài, đáng tiếc các ngươi hôm nay phải chết không thể nghi ngờ, hai chiều vừa rồi là vũ kỹ mạnh nhất mà ngươi có thể thi triển ra đúng không, ta xem xem ngươi đến cùng có chiêu chức gì có thể làm ta bị thương nữa….
- Chỉ cần ta còn chưa chết thì ngươi đừng mong làm hại tên ngốc!
Vẻ mặt Tử Mộng Nhân ánh lên sự kiên quyết đáp trả.
- Vậy được, ta lập tức giết ngươi trước.
Hắc lão tam lúc này đã không còn thương hương tiếc ngọc nữa, âm thanh trầm xuống, trực tiếp nện ra hai quyền, Tử Mộng Nhân vung kiếm chém, thế nhưng Hắc lão tam nửa đường đổi chiều, “phịch” một tiếng, một quyền đánh trúng Tử Mộng Nhân.
Tử Mộng Nhân lập tức phun ra máu tươi, còn muốn phun lên mặt Hắc lão tam, đồng thời vung xéo Ly Hỏa Kiếm.
Trong nháy mắt, mắt của Hắc lão tam bị máu tươi che mờ liền có chút bối rối, Ly Hỏa Kiếm kéo một vệt dài trên ngực hắn, chỉ có điều vết thương không quá sâu, bởi vì nguyên lực của Tử Mộng Nhân đã bị hao tổn rất nhiều, thể lực lại càng không mạnh, cho nên vết thương này được như vậy cũng là nhờ sự sắc bén của Ly Hỏa Kiếm rồi.
- Lão tử muốn bắt sống ngươi, bắt ngươi về tra tấn, chà đạp một phen!
- Cho dù ta chết cũng không để ngươi thực hiện được!
Tử Mộng Nhân phẫn nộ mắng:
- Ta chết rồi, tất cả những kẻ ở đây chắc chắn phải chết, bất luận các ngươi có trốn đi đâu, cho dù là chân trời góc biển cũng sẽ có người lấy mạng ngươi! Hơn nữa, ta cam đoan rằng các ngươi sẽ chết còn thảm hơn ta gấp trăm lần!
Hắc lão tam nghe xong thì mí mắt co giật mãnh liệt, trong lòng cũng sinh ra ý sợ, nghĩ đến một Đại Võ Sư có hạ phẩm Linh Khí, chắc chắn không phải người bình thường, thế nhưng sợ thì sợ, tham lam vẫn chiếm lấy phần hơn, Hắc lão tam rống lớn một tiếng:
- Bớt hù dọa lão tử đi, lão tử không phải dễ bị dọa nạt, hôm nay giết sạch các ngươi, ai biết là do ta làm….
Nói đến đây, Hắc lão tam không đợi Tử Mộng Nhân nói tiếp, hắn không muốn nghe Tử Mộng Nhân nói nữa, hắn sợ rằng Tử Mộng Nhân sẽ nói ra những lời khiến bản thân sợ hãi, vì thế nên hắn liền phất tay hô:
- Các huynh đệ, nhanh giết chúng đi, bọn chúng không làm gì được nữa đâu.
Mà lúc Hắc lão tam hét lớn, Tử Mộng Nhân lại tấn công hắn tiếp.
Ở phía khác, trong lòng Nhị chưởng quỹ vốn kinh ngạc lại càng kinh ngạc hơn, tất nhiên là bởi vì Tử Mộng Nhân, thầm nghĩ:
- Hỏa Mộc song thuộc tính, bảo kiếm hạ phẩm Linh Khí, tư chất tốt như vậy, nàng ta cũng không thể xảy ra chuyện được….
Nhị chưởng quỹ tin những lời Tử Mộng Nhân nói vừa rồi, tin rằng nếu thế lực phía sau của nàng ra tay, những người tại khe núi Tử Kinh hôm nay tuyệt đối không có một ai may mắn thoát khỏi, đáng tiếc là hắn không thể phân thân, bọn cường đạo thì lại không ngừng công kích Sở Nam, Nhị chưởng quỹ vì muốn Sở Nam thuận lợi đột phá, không bị tẩu hỏa nhập ma cho nên đã dùng hết cái mạng già, không biết chịu bao nhiêu thương tổn mới có thể cản được những sát chiêu vừa rồi.
Hắn thật sự không còn thừa chút khí lực nào để giúp Tử Mộng Nhân.
Mà vẻ thống khổ trên mặt Sở Nam càng lúc càng nặng nề.
Thế nhưng trong lòng Sở Nam lại rất vui sướng, bởi vì hắn đã tìm ra phương pháp phá tan rào cản, đó chính là dĩ kim ngự lực.
Sở Nam không tiếp tục dùng Ngũ Hành nguyên lực để trùng kích nữa, trái lại điều động Kim nguyên lực, Kim nguyên lực dung hợp với lực lượng bên trong thân thể, ùn ùn tràn về phía rào cản.
Sau khi dung hợp Kim nguyên lực với lực lượng, lúc vừa mới chạm vào tầng rào cản, Sở Nam liền cảm thấy tầng rào cản không chịu nổi công kích này cho nên bắt đầu vỡ tan.
Đầu tiên là vỡ tan một điểm, tiếp đó là phản ứng dây chuyền, mỗi một điểm trên tầng rào cản đều bắt đầu vỡ tan, sau đó sụp đổ.
Lúc rào cản bị trùng phá, tứ chi vốn vô lực đau nhức kịch liệt và tinh thần ý thức suy yếu vô cùng từ từ biến mất, tiếp đó là một cỗ cảm giác tươi mát dị thường, tinh thần ý thức trở nên cường đại, cảm giác lực càng mạnh hơn, lực lượng thân thể mạnh hơn, ngay cả hô hấp cũng khác biệt so với lúc trước….
Sở Nam cũng không lập tức tỉnh lại, hắn còn đang đắm chìm trong trạng thái đột phá, chỉ có điều, công đoạn đột phá đã sắp hoàn thành.
Mà ở phía xa, âm thanh rầm rập vang lên không ngừng, càng lúc càng đến gần khe núi Tử Kinh….