[Dịch] Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 154 : Lệnh bài, Hắc Đản




Sở Nam một đường chạy gấp về chỗ ẩn thân của đám người Tử Mộng Nhân, chuyện bi kịch không hề xuất hiện, không có ai biến mất, Thiết Thương Hùng cũng ở bên cạnh, thế nhưng trong đôi mắt gấu lại tràn ngập nghi hoặc.

Không quan tâm đến nghi vấn của bọn họ, Sở Nam dẫn bọn họ nhanh chóng bỏ chạy, rời khỏi hạp cốc này.

Bên trong hạp cốc, máu chảy lênh láng.

Lúc bị đám Ma thú cấp thấp vây quanh, người của Bắc Thần Cung mất đi một Võ Tướng, Khổ Na cũng khiến cho thôn nữ kia bị trọng thương.

Hết lần này đến lần khác, Bắc Thần Cung vẫn chiếm thượng phong.

Khổ Na như cũ độc đấu với hai Võ Quân, quả có chút quá sức, một sơ cấp Võ Quân của Bắc Thần Cung đột nhiên bị hai tên Võ Quân hợp công, tên sơ cấp Võ Quân này biết chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, sau khi nghĩ thông suốt điều này hắn lập tức tự bạo.

Uy lực của một gã sơ cấp Võ Quân tự bạo hiển nhiên không cần phải bàn cãi, hai tên trung cấp Võ Quân thấy tình thế không ổn, lập tức thi triển tất cả thủ đoạn phòng ngự, thế nhưng vẫn không tránh khỏi trọng thương.

Cứ như vậy, năm tên Võ Quân có ba người trọng thương, chỉ còn hai người, căn bản không phải đối thủ của Bắc Thần Cung.

Thế nhưng muốn bọn hắn cứ như vậy mà từ bỏ bảo vật thì hiển nhiên là chuyện không thể.

Vì thế, hai tên bị thương không quá nghiêm trọng liền liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên xoay người phóng về phía trên vách đá, dường như cái liếc mắt vừa rồi của hai người đã đạt thành hiệp nghị gì đó vậy.

Mà ba tên Võ Quân bị trọng thương kia, mặc dù còn cách một khoảng, tuy nhiên cũng không hề từ bỏ, hiển nhiên trong lòng vẫn còn chút hi vọng, không muốn để bảo vật vuột khỏi tay mình.

Khổ Na nhìn thấy hai tên Võ Quân bỏ chạy thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cây cung, kim sắc vừa lóe lên thì trên dây đã xuất hiện hai mũi tên.

Sau khi nhắm chuẩn hai đạo thân ảnh đang chạy, Khổ Na lập tức buông dây.

Vèo vèo….

Hai âm thanh phóng tên vang lên, hai mũi kim tiễn giống như lưu tinh bắn đi, phát ra hào quang rực rỡ.

Hai tên Võ Quân cảm thấy nguy hiểm, vừa nhìn lại lập tức kinh hãi, vội vàng né tránh.

Nào ngờ, mũi tên đột nhiên chuyển hướng, vẫn nhắm chuẩn hai người.

Hai tên Võ Quân hoảng hốt, sau khi lách tránh mấy lượt thì hai mũi tên đã bắn trúng lưng bọn hắn, một mũi tên xuyên thủng ngực một tên Võ Quân, còn mũi tên còn lại thì lại bị chấn rơi xuống đất, rõ ràng trên người gã kia có pháp bảo phòng ngự phẩm cấp không thấp, thế nhưng bản thân hắn cũng không nhịn được thổ ra mấy ngụm máu tươi, không dám lưu lại hạp cốc nữa, vội vàng đào tẩu.

Khổ Na vừa ra tay lập tức đem mọi người ở đây chấn trụ, hắn quay người nhìn ba tên Võ Quân bị trọng thương, hành động này khiến ba tên Võ Quân giống như chim sợ cành cong, vội vàng bỏ trốn mất dạng.

- Sư thúc thật lợi hại.

Một gã đệ tử Bắc Thần Cung lập tức nhân cơ hội vỗ mông ngựa, Khổ Na nhìn tên đệ tử tự bạo, cảm thấy có chút ảm đạm, nhưng cũng nhanh chóng hồi phục tinh thần, trầm giọng nói:

- Bắc Thần Cung có thể đoạt được những bảo vật này, xem như các ngươi đã chết có ý nghĩa.

Nói xong, Khổ Na lập tức vung tay lên quát:

- Đi, chúng ta đến xem có những bảo vật gì!

Chỉ còn lại bốn tên đệ tử Bắc Thần Cung, không kẻ nào dám làm loạn, nhẹ nhàng bước qua vách đá dính đầy máu tươi, đi vào trong động.

Khuôn mặt rạng ngời của Khổ Na lập tức trở nên âm trầm vô cùng.

Trong động ngoại trừ một con nhện quái thú ra thì còn có một mảnh y phục màu đen, không còn sót lại gì khác.

Không có dấu vết bảo kiếm, không có dấu vết pháp bảo.

- Ai? Là kẻ nào đã lấy đi bảo vật?

Khổ Na nổi giận hét lên như điên dại.

Một tên đệ tử Bắc Thần Cung nhặt miếng vải đen lên nói:

- Sư thúc, ta dường như cảm thấy có bàn tay của Ác Nhân cốc nhúng vào.

Nghe thấy vậy, chân mày Khổ Na nhíu chặt, lẩm bẩm:

- Không trách được không nhìn thấy bóng dáng đám người Ác Nhân cốc đâu, thì ra bọn chúng âm thầm ở trong tối ra tay, đám Ma thú lúc trước đến rất kỳ quái, khẳng định lúc chúng ta chém giết với đám Ma thú, bọn người Ác Nhân cốc đã xông vào cướp đi bảo vật.

- Ác Nhân cốc, ta với các ngươi không đội trời chung!

Khổ Na cảm thấy cực kỳ bi thương, chết nhiều đệ tử như vậy mà cuối cùng lại không thu được gì, bảo hắn trở về làm sao giao phó đây?

o0o

Trong lúc Khổ Na đang tức giận, cũng cùng lúc đó, trong Bách Uyên Tùng Lâm, một Hắc y nhân khác cũng đang tức giận mắng chửi:

- Quá thời gian ước định nửa canh giờ rồi, tại sao vẫn chưa có ai đến? Chẳng lẽ hắn cầm bảo vật chạy rồi?

Lại nửa canh giờ sau, Hắc y nhân này rốt cuộc cũng tin rằng đồng bọn cầm bảo vật bỏ chạy, trong mắt bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo, khẽ lẩm bẩm:

- Dám phản bội tổ chức, chờ sự đuổi giết của tổ chức đi!

Hắc y nhân gánh tội thay cho Sở Nam, cho dù hắn đã bị hóa thành tro tàn vẫn bị tổ chức kia đuổi giết, nhưng tổ chức kia khẳng định không thể truy sát Hắc y nhân đó nữa rồi.

Mà tên ngư ông chân chính lúc này đã rời khỏi hạp cốc một khoảng cách rất xa rồi.

o0o

Đợi Sở Nam nói dừng lại nghỉ ngơi, Tử Mộng Nhân vội hỏi:

- Đồ ngốc, là bảo vật gì vậy?

Sở Nam lắc đầu không đáp.

- Đồ ngốc, chẳng lẽ không có bảo vật?

Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam lắc đầu, lập tức liên tưởng đến chuyện khác:

- Chúng ta tốn bao nhiêu sức lực như vậy mà không được gì, thật đúng là phí công mà.

- Không phải, ngay cả ta cũng không biết là bảo vật gì, ta vẫn chưa xem qua.

Sở Nam đáp, cũng không vội vàng xem bảo vật, trái lại nhìn Thiết Thương Hùng hỏi:

- Gấu, những Ma thú kia không phải do ngươi đuổi đến?

Thiết Thương Hùng gật đầu, hai cái chân gấu còn không ngừng vung vẩy.

- Ngươi nói lúc ngươi đi thì những Ma thú kia cũng xông ra, vì thế ngươi lập tức ẩn thân rồi trở về?

Sở Nam thử hỏi.

Thiết Thương Hùng gật đầu, còn phát ra những âm thanh “ậm ừ”.

Sở Nam nhíu chặt lông mày, đột nhiên hỏi Thu Tiểu Mạch:

- Tiểu Mạch, lần này trở về tộc, ngươi phải cẩn thận một chút, tốt nhất đừng quang minh chính đại trở về mà hãy lén trở về.

Thu Tiểu Mạch cũng biết chuyện tình nghiêm trọng nên vội vàng đồng ý.

Lúc này Sở Nam mới lấy nhẫn trữ vật của Hắc y nhân ra, đem mọi thứ bên trong đổ ra mặt đất.

Trên mặt đất có không ít nguyên thạch, cũng có trung phẩm nguyên thạch và một số đan dược, ngoài ra, còn có một tấm lệnh bài và một khối đá đen thui, nhìn giống quả trứng.

- Đây là lệnh bài gì?

Tử Mộng Nhân cầm lấy tấm lệnh bài, cẩn thận quan sát, khẽ lẩm bẩm:

- Lệnh bài có hình vẽ, không giống Ma thú, không giống thực vật, cũng không giống người, đây rốt cuộc là hình vè gĩ.

Sở Nam cầm lấy cái lệnh bài nhìn một hồi cũng không tìm ra manh mối gì, thuận miệng nói:

- Có lẽ tấm lệnh bài này không chỉ có một cái, trái lại còn có rất nhiều mảnh, đợi khi gom đủ sẽ hiểu rõ là cái gì.

Mọi người cũng không quá chú ý đến tấm lệnh bài này, ngược lại đều đem lực chú ý chuyển đến khối Hắc Đản so với bàn chân của Thiết Thương Hùng còn lớn hơn.

- Đây là cái gì?

Tử Mộng Nhân nhíu mày nói:

- Còn tưởng là bảo vật gì, kết quả lại chỉ là một cái lệnh bài nát và một quả trứng đen sì.

Thu Tiểu Mạch cũng thầm tán thành, Tử Mộng Nhân lấy tay khẽ gõ quả trứng đen.

Quả trứng đen không chút phản ứng, còn khiến ngón tay của nàng có chút đau đớn.

- Ồ…. Quả trứng đen này có chút kỳ quái.

Tử Mộng Nhân lấy Ly Hỏa Kiếm ra, chém xuống một kiếm, Ly Hỏa Kiếm bắn ngược lại, còn quả trứng đen không chút suy suyễn.

- Ồ? Cứng vậy sao? Ngay cả hạ phẩm Linh Khí Ly Hỏa Kiếm của ta cũng không thể chém xuyên nó.

Vẻ mặt Tử Mộng Nhân trở nên kinh ngạc, sau khi chém liên tục vài cái, kết cục vẫn như vậy liền quay sang nói với Sở Nam:

- Đồ ngốc, ngươi thử dùng trọng kiếm chém nó thử xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.