Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Nhu kéo Nhất Nhị Tam vào rừng tìm chiếc xe tải.
Quần áo phơi tối hôm qua tới giờ vẫn chưa khô, nếu mặc ở trên người sẽ dính dính rất khó chịu. Vì vậy Nguyễn Nhu cứ thế "thả rông" thân thể mà tránh trong túi của Nhất Nhị Tam, để nó mang cô đi. Dù sao thì xung quanh đây cũng không có con người, hơn nữa cái túi của Nhất Nhị Tam cũng rất to, có thể che khuất từ xương quai xanh trở xuống.
Đường rừng rất khó nhớ, vì vậy phải mất một lúc lâu Nguyễn Nhu mới tìm được vị trí mình xuyên đến, cũng chính là nơi chiếc xe tải cùng xuyên với cô.
Nguyễn Nhu cảm thấy thật may mắn, hôm trước khi chuyển nhà cô lại nằm ngủ trong xe tải, vì vậy mới xuyên cả người cả xe qua. Chứ nếu chọn ngay thời điểm cô đang đi toilet mà xuyên qua thì ngoài con người này cô cũng có gì rồi.
Cho nên cô mới nói mình thật may mắn.
Nguyễn Nhu nhảy từ trong bụng Nhất Nhị Tam xuống, nhảy lên xe, sau đó bắt đầu tìm kiếm quần áo trong đống lộn xộn đó.
Nhất Nhị Tam có chút sợ hải với cái hòm sắt xa lạ này, bởi vậy vẫn chưa nhảy tới với Nguyễn Nhu. Nó vẫn đứng bên ngoài xe tải, nhìn chằm chằm cái mông tròn đang nhếch lên của Nguyễn Nhu mà ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì. (#mèo: Chết nhà ngươi rồi =)))
Khi Nguyễn Nhu từ trên xe nhảy xuống thì trên người cô đã mặc một cái T-shirt cùng với quần đùi, trong lòng còn ôm linh tinh đủ thứ đồ ăn vặt nữa.
Cô kéo Nhất Nhị Tam ngồi xuống dưới đất, sau đó lấy một miếng Dove chocolate ra, xé gói bao ra rồi đưa đến bên miệng nó: "Mày thử đi, cái này ăn ngon lắm á."
Chocolate đã hơi chảy ra rồi, Nhất Nhị Tam há miệng một phát đớp cả miếng chocolate, rất biết hưởng thụ mà nhai hai ba cái, sau khi ăn xong lại duỗi móng vuốt về phía Nguyễn Nhu đòi nữa.
Chocolate là một loại có thể kích thích đầu óc, là loại đồ ăn khiến người ta cảm thấy hạnh phúc vui vẻ khi ăn. Khi Nhất Nhị Tam ăn chocolate, hai cái lỗ tai lại xoắn xuýt vào nhau, biểu hiện nó rất thích loại đồ ăn này.
Nguyễn Nhu lại đưa một miếng nữa cho nó, giống lần trước, nó lại nhai hai ba cái rồi nuốt trọng, sau đó lại vươn móng vuốt xin thêm.
Nguyễn Nhu không khỏi nghi hoặc, thằng nhãi này khi ăn cũng quá nhanh đi? ... Không nhai mà nuốt luôn à ?
Cô nói Nhất Nhị Tam há miệng cho cô xem, kết quả phát hiện trên răng nó dính rất nhiều chocolate chưa nhai, đen sì sì bám vào răng cứ như mấy cụ già Đài Loan vậy.
"Liếm hết trên răng mày đi!" Nguyễn Nhu liếc xéo Nhất Nhị Tam.
Ăn chocolate xong, Nguyễn Nhu lại lấy mấy hũ sữa chua ra uống. Những thứ này đều là đồ ăn dễ hư hỏng, vì vậy nên ăn ngay và luôn cho đỡ phí.
Nhất Nhị Tam tất nhiên sẽ không đưa lên miệng uống, nó chỉ có thể vươn đầu lưỡi ra liếm như gió thổi mây trôi, tốc độ còn nhanh hơn so với Nguyễn Nhu đang hút bằng ống hút. Mấy con thú cưng trong nhà cô cũng rất thích uống sữa chua, không ngờ Nhất Nhị Tam cũng vậy.
Khi ăn nó rất không chú ý đến hình tượng, sau khi liếm xong hai hũ sữa chua thì hai bên miệng dính nhoe nhoét sữa chua, còn nhểu mấy giọt xuống đất, nhìn bẩn không chịu nổi.
Nguyễn Nhu thấy nó thích ăn sữa chua như vậy liền cầm mấy hũ bỏ vào trong túi của nó.
Ngài ra chính cô cũng đeo một chiếc ba lô, ba lô rất lớn, chính là loại leo núi chuyên dụng. Bên trong chính là đồ ăn vặt và mấy đồ dùng hàng ngày, còn có đồ dùng năng lượng mặt trời.
Bởi vì tất cả đồ dùng quý giá đều đã chuyển đi trước rồi, vì vậy trong xe tải chỉ toàn mấy đồ tào lao mà thôi.