[Dịch]Vú Em Là Thú Nhân

Chương 7 : Chương 7




Nguyễn Nhu muốn xuống đất đi bộ, Nhất Nhị Tam cũng không cự tuyệt, nó chỉ dùng một cái đuôi dài quấn lấy tay cô như sợ cô trốn đi.

Nhất Nhị Tam cũng không bận rộn việc đi săn, nó thích chạy tới chạy lui đùa giỡn trong rừng. Có đôi khi sẽ leo lên những cây to và nhìn xuống, khi thì lăn lộn trong những vũng bùn, ngẫu nhiên nhìn thấy con vật nhỏ cũng chỉ chạy tới dọa chúng nó, cũng không thật sự bắt giữ.

Nguyễn Nhu cũng biết đại khái nó nhàn nhã không lo ăn uống là vì, nó không kiếm đồ ăn qua việc săn bắt, mà là thông qua việc đánh bại cái tam trường thú khác trong chiến đấu buổi tối để kiếm đủ đồ ăn.

Hèn gì nó không lo không sầu, cứ thế mà tha hồ vui chơi.

Nguyễn Nhu nhìn thấy ở bên cạnh một cây đại thụ bên cạnh có một loại thực vật lớn màu trắng, hình cầu hơi giống đầu nấm nhưng lớn hơn nhiều so với nấm bình thường, cao tầm sáu mươi phân, động vào thấy mềm mềm.

Nguyễn Nhu đoán có lẽ nó nó là nấm trứng, thuộc loại nấm. Sau khi ngắt lấy có thể bảo tồn một tuần, cho dù là chưng nấu, nướng hay chiên đều vô cùng ngon.

Nguyễn Nhu muốn hái vài cái về nhà, cũng không phải để ăn mà để ghép mấy cái lại làm giường ngủ thật lớn, trước khi Nhất Nhị Tam cho phép cô ngủ chung giường với nó, cô cần phải dùng đến thứ này.

Không nghĩ đến cây nấm trứng này lớn hơn mà cũng "cứng đầu" hơn bình thường, Nguyễn Nhu thật cố gắng mà vẫn không nhổ được. Nhất Nhị Tam thấy cô muốn cái tròn tròn lớn màu trắng kia liền từ trên cây nhảy xuống, giúp cô nhổ nấm trứng.

Sức của Nhất Nhị Tam rất lớn, rút lên cũng không cần phải cố sức.

Bọn họ nhổ được tổng cộng năm cái nấm trứng rất lớn, cũng đủ để Nguyễn Nhu làm một cái giường mềm mại. Còn về việc khuân vác nấm trứng, trong lòng Nguyễn Nhu ôm một cái nấm trứng là hết tay rồi, vì thế ba cái đuôi của Nhất Nhị Tam phân ra cuốn lấy ba cái nấm trứng, một tay cầm cái nấm trứng còn lại, thế là xong.

Chẳng qua là như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc rong chơi của Nhất Nhị Tam. Thật ra, nó rất không muốn giúp Nguyễn Nhu khuân vác mấy cái quả cầu trắng này, vừa nãy nó giúp cô nhổ vì nhất thời cảm thấy chơi vui thôi.

Nguyễn Nhu bó tay hết cách, đành phải giấu năm cái nấm trứng đi, đợi đến tối khi quay về nơi tụ tập sẽ mang về.

Nhất Nhị Tam tiếp tục mang theo Nguyễn Nhu chơi đùa và hái quả dại trong rừng. Nó rất sạch sẽ, cũng rất để ý cặp cánh màu vàng kia của mình. Nếu bị lấm bẩn nó sẽ lao vào hồ nước ngâm một lát, sau khi tẩy rửa sạch sẽ mới bước lên bờ, rung người thật mạnh khiến những hạt nước văng khắp nơi, bộ lông cũng vì thế mà khô rất nhanh.

Nguyễn Nhu cũng biết Nhất Nhị Tam không biết bay, đôi cánh chim màu vàng cũng để trang trí mà thôi, cũng không có tác dụng gì nhiều. Có lẽ từ khi còn bé nó đã tách cha mẹ, cho nên cũng chưa trải qua quá trình tập bay và quen với việc đi bộ bằng hai chân hơn. Thật là lãng phí cho một đôi cánh đẹp mắt.

Từ sáng đến trưa Nhất Nhị Tam đều chơi đùa, giữa trưa bọn họ ăn một ít quả dại, sau khi điền đầy bụng, Nhất Nhị Tam bắt đầu thật sự đi săn.

Từ khi đi bộ đến mệt thì Nguyễn Nhu đã quay trở về túi của Nhất Nhị Tam rồi, bây giờ cô cũng ngồi im trong túi, thò đầu ra ngoài.

Nhất Nhị Tam rất thông minh, khả năng bắt chước ngôn ngữ của nó rất tốt, đây cũng là một trong những kĩ xảo đi săn của nó.

Nó rất ít chủ động tập kích, bình thường đều là tìm chỗ ẩn nấp, sau đó bắt chước tiếng kêu của các loại động vật khác nhau, chỉ chốc lát sau sẽ có động vật khác bị âm thanh đó dẫn dụ tới gần. Khi Nhất Nhị Tam tìm thời cơ cùng phương vị tốt liền bổ nhào về phía trước, áp ngã con mồi xuống đất. Cái đuôi tráng kiện nhanh chóng cuốn lấy thân thể con mồi, ranh nanh sắc bén nhanh chóng cắn phập vào yết hầu, thẳng đến khi con mồi hít thở không thông mới buông lỏng ra.

Hôm nay Nhất Nhị Tam săn được một con vật giống như gấu trúc. Trên người là hai loại lông trắng và đen, quanh mắt có một vòng lông màu đen như bị thâm quầng, thân thể to lớn cồng kềnh, nhưng chạy trốn lại nhanh hơn gấu trúc nhiều.

Nhất Nhị Tam cắn nát cổ họng nó, xém chút nữa Nguyễn Nhu đã thốt lên : "Đừng giết nó !", bởi vì bộ dạng nó thật sự rất giống quốc bảo. (#mèo: Gấu trúc chính là quốc bảo của Trung Quốc)

Sau đó Nhất Nhị Tam ăn thịt con gấu trúc ngay trước mặt Nguyễn Nhu khiến cô vô cùng kinh ngạc -- Không phải đến tối sau khi tranh đoạt con mồi nó mới ăn hay sao? Sao bây giờ đã ăn rồi?

Sau này Nguyễn Nhu mới biết đây chỉ là một chút đồ ăn vặt của nó, chỉ đủ nhét kẽ răng thôi.

Khi Nhất Nhị Tam ăn con "ngụy" gấu trúc thì Nguyễn Nhu chật vật bò từ trong túi ra, muốn đi lại hoạt động gân cốt một chút. Nhất Nhị Tam lại nghĩ rằng cô cũng muốn ăn vặt giống nó, vì vậy liền xé một miếng thịt đưa cho cô.

Nguyễn Nhu vội che miệng lại chạy trốn, ăn thịt quốc bảo chính là tội ác, cô không thể tiếp thụ được. Nhất Nhị Tam cũng không ép cô... nó lấy lại miếng thịt nhét vào miệng mình ăn ngon lành.

Tựa hồ biết Nguyễn Nhu sẽ không chạy trốn, vì vậy Nhất Nhị Tam cũng dần dần không để ý đến cô, cũng không dùng đuôi quấn quanh eo cô nữa. Trong khi Nhất Nhị Tam ăn "ngụy" gấu trúc, Nguyễn Nhu liền đi dạo xung quanh.

Các loại kì hoa dị thảo trong rừng này có sức hấp dẫn rất lớn đối với cô. Dọc theo đường đi, Nguyễn Nhu nhìn thấy được rất nhiều loại thực vật mà trước kia cô chỉ từng được nhìn thấy trong sách vở. Tuy nhiên bởi vì Nhất Nhị Tam không có hứng thú với mấy loại hoa cỏ đó, nên Nguyễn Nhu cũng không tiện dừng lại nghiên cứu kĩ.

Vì muốn chắc chắn rằng Nguyễn Nhu bình an vô sự, Nhất Nhị Tam vẫn tách một cái đuôi ra đi theo cô.

Nguyễn Nhu đi xa mười mét, cái đuôi này vẫn như cũ không rời cô một tấc. Nguyễn Nhu nhìn lại, chủ nhân của cái đuôi - Nhất Nhị Tam vẫn ngồi im một chỗ ăn thịt "ngụy" gấu trúc, không nghiêng đầu, cũng không có ý muốn đứng dậy.

Nguyễn Nhu không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ... Cái đuôi của nó có thể dài được đến bao xa đây ? Sao nhìn có vẻ như không dễ đứt vậy nhể.

Hơn nữa rõ ràng Nhất Nhị Tam quay lưng về phía cô, trên đuôi của nó cũng không có mắt, vì sao có thể luôn luôn theo cô chính xác như vậy?

Nguyễn Nhu đem thắc mắc hóa thành hành động, cô muốn làm một thí nghiệm nho nhỏ. Khi đi ngang qua một cái cây đại thụ, vốn là đi thẳng, khi cách cái cây còn ba mươi cm thì cô ngội thụp xuống, cái đuôi phía sau nhất thời không phản ứng kịp mà đụng mạnh vào thân cây, phát ra một tiếng vang nặng nề trầm đục.

Cảm giác đau đớn tức khắc truyền đến trên người Nhất Nhị Tam cách đó năm mươi mét. Nó đau đớn gào lên một tiếng, rốt cục cũng quay đầu nhìn lại, cũng vừa vặn nhìn thấy nụ cười xán lạn trên môi Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu ôm cái đuôi đang đau đớn kia vào lòng xoa xoa, sau lại thổi thổi lên đó mấy hơi. Cái đuôi cũng thuận thế cuốn quanh eo cô, "vèo" một tiếng kéo cô trở về.

Tính tình của Nhất Nhị Tam cũng tốt, hình như cũng biết đó chỉ là trò đùa của Nguyễn Nhu nên cũng không thực sự tức giận, chẳng qua chỉ trừng phạt nhẹ, nhấc cái đuôi khác khẽ phết vào mông cô một cái, hơn nữa lực đánh cũng nhẹ hều chứ không mạnh như tối hôm qua.

Sau đó Nhất Nhị Tam lại đưa thịt gấu trúc cho Nguyễn Nhu, Nguyễn Nhu lắc lắc đầu, nói cô không đói bụng liền đẩy thịt trở về.

Lúc này Nhất Nhị Tam vừa mới ăn xong nửa con gấu trúc, lông xung quanh miệng còn dính máu đỏ tươi, đối lập hoàn toàn với bộ lông màu vàng. Nguyễn Nhu nhìn thấy chối mắt, vì vậy liền kéo nó đến bên hồ rửa rấy một chút.

Nhất Nhị Tam thế nhưng lại rất nguyện ý bị cô kéo đi, khi đến bên hồ cũng không cần cô phải nói thêm tiếng nào liền ụp cả bản mặt vào trong hồ nước, vừa rửa miệng vừa phun bong bóng.

Nguyễn Nhu cũng ngồi xổm xuống bên hồ tát nước rửa mặt. Nhất Nhị Tam thấy vậy liền nghịch ngợm lấy mông ủn cô văng xuống hồ.

Nguyễn Nhu không nghĩ tới nó đột nhiên làm như vậy, không kịp đề phòng liền "ùm" một phát uống liền mấy ngụm nước, bị sặc đến nỗi ho sù sụ. Cô nhìn lên bờ, thấy Nhất Nhị Tam đang xoắn hai lỗ tai lại thành hình xoắn ốc, không biết là đang vui vẻ hay là cao hứng, nhưng dù là gì đi nữa thì chắc chắn nó đang sung sướng khi người gặp họa.

Nguyễn Nhu vừa bò lên bờ vừa cảm khái trong lòng.

Trước kia khi cô muốn thân cận một con tinh tinh đen cũng chịu không ít khổ cực như vầy, chuyện bị đá xuống hồ nước là thường như cơm bữa. Con tinh tinh đó rất thích chọc ghẹo cô, gây sự với cô, hơn nữa cách thức chọc ghẹo lại biến hóa đa dạng không ngừng, khiến cô không ít lần xấu mặt trước mặt đồng nghiệp. Sau này khi tiếp xúc một thời gian dài, nó cũng không nghịch ngợm như vậy nữa, cũng biết phối hợp với động tác của Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu cảm thấy Nhất Nhị Tam này cũng không ngu như con tinh tinh đen đó, hơn nữa lại hoạt bát nghịch ngợm hơn.

Đối với loại động vật có tính trẻ con này, khi kết giao với nó tuyệt đối không thể cứng rắn, càng không thể dùng roi để bắt nó phục tùng. Phải dùng thời gian để cọ sát, khiến bọn nó dần dần hiểu được cô là người bạn tốt.

Nguyễn Nhu thật vất vả mới lê một thân ướt sũng lên bờ được. Gió vừa thổi qua liền khiến cô lạnh run, da gà da vịt gì đều nổi lên hết. Việc quan trọng bây giờ chính là phải thay một bộ quần áo, nếu không sẽ dễ dàng cảm lạnh.

May mà khi Nguyễn Nhu xuyên không có cả xe tải chuyển nhà xuyên cùng. Chiếc xe tải đó cách chỗ tụ tập không xa, trong đó có cái tủ quần áo sạch của Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu đang muốn lôi kéo Nhất Nhị Tam tìm chỗ xe tải, không ngờ lúc này phía chân trời truyền đến một tiếng rống xa xăm "Hú----" len lỏi trong không khí truyền tới nơi này.

Nguyễn Nhu biết, bọn họ phải nhanh chóng chạy về điểm tụ hợp.

Nấm trứng : Nấm trứng được tìm thấy ở châu Phi, châu Âu, Trung Mỹ và Bắc Mỹ. Loài nấm này có kích thước tương đối nhỏ với đường kính chỉ 2,5cm, được bao quanh trong các gai nhỏ. Nấm có thể ăn được khi chúng còn non, có màu trắng và chắc. Một số thí nghiệm cho thấy loài nấu này có thể ngăn chặn sự phát triển của một số loại vi khuẩn gây bệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.