[Dịch]Vú Em Là Thú Nhân

Chương 14 : Chương 14




Khi Nguyễn Nhu trở về hang động, Nhất Nhị Tam vẫn còn đang ngủ say.

Cô tăng thêm can đảm bước vào trong vỏ trứng, ghé sát vào bụng hắn, nhịn không được mà vươn tay vạch lớp lông ở hạ thân hắn ra, muốn xem xem nơi đó có giống của lông đốm không.

Nhưng kế hoạch còn chưa thực hiện, tay cô mới đặt lên lớp lông mao của hắn, Nhất Nhị Tam liền tỉnh giấc. Nguyễn Nhu sợ tới mức lăn lông lốc như quả bóng ra khỏi giường vỏ trứng. Phải biết rằng vỏ trứng chính là bảo bối của hắn, ngoại trừ hắn thì không ai được bước vào.

Nhất Nhị Tam vừa tỉnh nên ý thức có chút mơ hồ, bởi vậy cũng không so đo với Nguyễn Nhu, chỉ oa hu vài tiếng rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ. Nguyễn Nhu nhanh chóng giữ chặt hắn, nói: "Ngoan nào, ăn vỏ cây xong rồi ngủ nha."

Nhất Nhị Tam quay đầu nhìn miếng vỏ cây. Trước đó Nguyễn Nhu đã tỉ mỉ dùng dao gọt vỏ cây thành hình con trùng nhỏ, là loài côn trùng Nhất Nhị Tam thích. Hắn nhìn thoáng qua rồi không nói lời nào mà ăn hết sạch.

Lúc này Nguyễn Nhu mới để hắn đi ngủ.

Đến tối thì bệnh tình của Nhất Nhị Tam cũng chuyển biến tốt đẹp. Hôm nay hắn không đi săn, vì vậy theo lệ không được phép tham gia buổi chiến đấu tranh đoạt thức ăn.

Đồ ăn trong động cũng ăn hết rồi. Trong khi Nguyễn Nhu đang định lấy đồ ăn vặt trong ba lô ra để lấp đầy bụng thì đột nhiên Nhất Nhị Tam nhét cô vào túi rồi leo ra ngoài động.

Nguyễn Nhu kinh ngạc nhìn hắn, trễ như vậy còn muốn ra ngoài săn thú sao?

Nhất Nhị Tam không đi săn thú, hắn mang theo Nguyễn Nhu dừng chân trước một bãi đất trống, ngồi xuống, bắt đầu lấy quả dại và nấm bày trên mặt đất. Quả lớn nhiều thịt thì để một bên, quả nhỏ khô quắt thì để chỗ khác, nhìn giống như bán hàng.

Không lâu sau, có một tam trường thú khác cầm theo con mồi đi tới. Hắn chìa con thỏ trong tay cho Nhất Nhị Tam xem, sau đó chỉ chỉ nấm trên mặt đất.

Nhất Nhị Tam đánh giá con thỏ hoang một chút, tựa hồ nhìn thấy con mồi béo tốt nên đồng ý, lại lấy ra mười lăm cái nấm đưa cho tam trường thú đó.

Tam trường thú kia còn chưa thỏa mãn, muốn thêm hai cái nữa. Nhất Nhị Tam không đồng ý, lấy hết nấm lại. Tam trường thú kia cầm thỏ bỏ đi, Nhất Nhị Tam đành phải đáp ứng.

Nguyễn Nhu nhìn phương thức trao đổi của bọn họ cảm thấy rất buồn cười. Tam trường thú kia giống như khách hàng trả giá, mà Nhất Nhị Tam lại giống như chủ tiệm bị khách nắm mũi.

Sau đó Nhất Nhị Tam cũng dùng phương thức này đổi được một con gà rừng và một con vịt hoang, mãi cho đến khuya hắn mới "dẹp tiệm", dù sao thì không khí bên ngoài cũng thoáng đãng hơn trong động rất nhiều.

Lúc này cũng có chút chuyện đùa. Nguyễn Nhu ngồi xếp bằng, khoanh hai chân lại giống Quan Âm. Nhất Nhị Tam chưa từng thấy qua dáng ngồi này, cảm thấy mới mẻ vì vậy cũng bắt chước theo. Khổ nổi chân hắn ngắn, xương cốt lại cứng, khoanh thế nào cũng không được, thử mấy lần không được đành bỏ cuộc, ngồi xoạc rộng hai chân như trước.

Nguyễn Nhu không khỏi nổi lên máu đùa dai, muốn xem xét chỗ giữa hai chân hắn. Nhất Nhị Tam phát hiện ý đồ của cô liền vươn một cái đuôi phết vào mông cô thật mạnh.

Nguyễn Nhu ăn đau đành ngồi dậy, không dám lộn xộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.