[Dịch] Võng Du Chi Phong Lưu Kỵ Kĩ

Quyển 3 - Lần Đầu - LV20-Chương 34 : Lửa Cháy Trong Phòng Bếp (1)




Lúc đầu tiểu muội không muốn để ý tới ta, mà trực tiếp đi theo Lý Đồng vào phòng bếp, thế nhưng tiểu muội đi được vài bước đột nhiên dừng bước, chờ sau khi Lý Đồng đi vào phòng bếp, lại đi về phía ta.

"Ôi chao! Tiểu muội, ngươi làm cái gì vậy."

Tiểu muội đi đến bên cạnh ta liền vặn lỗ tai của ta, hung tợn nói: "Thối lão ca, ta chế tạo cơ hội tốt cho ngươi như vậy, ngươi cũng không nắm được, lại để cho Đồng tỷ tỷ đau lòng rồi. Vốn đang cho rằng lần này trở về có thể thấy ngươi tiến bộ một chút, kết quả vẫn là để cho người ta thất vọng vạn phần như vậy."

"Đau không? Ta xoa xoa cho ngươi."

Tiểu muội nói xong đột nhiên không kéo lỗ tai ta nữa, mà là dùng tay ngọc mềm mại của nàng dịu dàng vuốt vuốt lỗ tai của ta.

Không phải chứ, thật sự là thoáng cái ở Địa Ngục, thoáng cái lên Thiên Đường, tiểu muội bị làm sao vậy nhỉ, chẳng qua được cái tay nhỏ này vuốt ve thật đúng là dễ chịu.

"Lão ca, ngươi bảo ta đi mua đồ ăn, là chuẩn bị chế tạo thế giới của hai người đúng không. Coi như ngươi còn có chút lương tâm, đầu óc thông suốt. Được rồi, tiểu muội ta vì thành toàn cho ngươi, chỉ đành uỷ khuất mình một chút, vậy thì ta đi mua đồ ăn vậy."

"Còn đau không?" Tiểu muội vừa xoa lỗ tai cho ta, vừa thân thiết hỏi.

Cái gì vậy, ta cũng không có suy nghĩ phong phú như tiểu muội nha, cái gì mà thế giới hai người chứ, ta chỉ là vì không muốn cho tiểu muội xuống bếp, chẳng qua ta tự nhiên không dám nói ra ý nghĩ trong lòng của mình rồi, bằng không lỗ tai của ta sẽ phải xong đời mất.

"Ừm, ừm." Ta chỉ có thể trả lời qua loa.

"Lão ca, ngươi thật sự là quá kém cỏi rồi. Lý Đồng tỷ tỷ yêu mến ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không động lòng sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bỏ lỡ cơ hội này. Ngươi biết không? Lần này ta đi đến trong nhà Lý Đồng tỷ tỷ, bạn học nam tìm đến Lý Đồng tỷ tỷ một người tiếp một người, hoa tươi Đồng tỷ tỷ nhận được đều có thể mở tiệm hoa luôn đó, phiền đều phiền chết."

"Được rồi, ca, ta cũng không nói thêm cái gì. Ta biết tình cảm của ngươi đối với Vương Mộng Tuyết tỷ tỷ, thế nhưng là sự tình đã đến tình trạng này rồi, việc cũng đã xảy ra, ngươi nên cân nhắc về sau đi, đừng lại nghĩ đến trước kia. Hiện tại vì hối hận với Vương Mộng Tuyết, bởi vậy mà bỏ qua Lý Đồng tỷ tỷ, về sau lại hối hận đối với Lý Đồng tỷ tỷ cho xem."

"Cái quái gì chứ, không hiểu thì đừng nên nói lung tung." Thật sự là mất hết mặt mũi rồi, lại bị tiểu muội dạy dỗ.

"Tốt, ta không nói nữa, lão ca, cố gắng lên. Tuyệt đối đừng làm cho Lý Đồng tỷ tỷ thất vọng nữa, nếu không lúc trở về ta khẳng định sẽ thu thập ngươi." Tiểu muội nói đến đây, đột nhiên ôm lên cổ của ta, hôn một cái thân thiết trên mặt của ta rồi chạy ra ngoài.

Choáng, tiểu muội đều là người trưởng thành 18 tuổi rồi, còn giống như là một cô gái nhỏ vậy.

Thế nhưng mà nói thật, nhìn biểu lộ ngây thơ của tiểu muội, ta không khỏi mỉm cười, trong mắt của ta tiểu muội chính là một cô gái nhỏ.

Nói đến tiểu muội, thật đúng là bảo bối của ta.

Tiểu muội Lâm Ngọc Hân nhỏ hơn ta sáu tuổi, từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân hoạt bát hiếu động, ngây thơ thông tuệ, bởi vậy đặc biệt được mọi người yêu thương, mà xem như đại ca duy nhất của nàng, ta tận mắt thấy tiểu muội từ nhỏ lớn lên, càng vô cùng che chở cùng yêu mến nàng.

Tiểu muội cũng vô cùng kính yêu người huynh trưởng như ta đây, từ nhỏ đi theo ta, giống một cây củ cải đỏ cuộn chặt lấy ta không thả, cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau bị mẫu thân đánh đòn, cùng nhau đi tới công ty của phụ thân, bởi vậy quan hệ vô cùng thân thiết.

Tiểu muội năm nay vừa tròn 18 tuổi, thi đậu học viện quản lý của đại học Hoa Hạ, là một người trưởng thành, thế nhưng là ở trong mắt ca ca lớn hơn nàng sáu tuổi như ta đây, nàng vẫn là một cái cô gái nhỏ không có lớn lên, còn là bảo bối của ta, cũng là một tiểu ma nữ làm cho ta nhức đầu.

Thế nhưng là bỗng nhiên, đột nhiên nhớ tới người ngọc của tiểu muội ở trong ngực ta, càng thêm thon dài lả lướt, một mùi thơm sâu kín dần dần phát ra, đồng thời toát ra một hơi thở nồng đậm của thanh xuân, phảng phất như một nụ hoa chớm nở, đang yên lặng nở ra, làm cho người ta tràn đầy chờ đợi.

Chính là ứng câu kia: Nhà có mỹ nữ sắp trưởng thành.

Tiểu muội đã lớn lên, ta đột nhiên có một loại cảm khái, không biết cậu bé nào có thể may mắn đi vào tầm mắt của tiểu muội, trong lòng của ta đột nhiên dâng lên một cỗ vị chua.

Cái gì vậy chứ, ta đang nghĩ cái quái gì vậy, ta vội vàng lắc đầu, suy nghĩ quay về tới trên người Lý Đông đang bận rộn trong phòng bếp.

Lý Đồng là bạn học cùng lớp đại học với ta, tốt nghiệp ở học viện thiết kế, chuyên ngành thiết kế và quảng cáo của đại học Hoa Hạ.

Ta nhớ được thời điểm ngày đầu tiên đi học, thậm chí có may mắn ngồi cùng một chỗ với một mỹ nữ tuyệt thế, cái mỹ nữ này chính là Lý Đồng, một trong bốn hoa hậu giảng đường của đại học Hoa Hạ, từ ngày đó trở đi, ta trở thành bạn bè vô cùng tốt với Lý Đồng.

Lúc học đại học năm thứ hai, ngay trước mặt vài bằng hữu, ta hôn Vương Mộng Tuyết, công bố Vương Mộng Tuyết là bạn gái của ta, tất cả mọi người chúc phúc cùng reo hò.

Thế nhưng Lý Đồng luôn làm cho người ta cảm thấy kiên cường, luôn mỉm cười tràn đầy nhu hoà mà ấm áp, lại đột nhiên không chịu được rơi nước mắt trước mặt mọi người, đồng thời chạy khỏi chỗ đó, tất cả mọi người vô cùng giật mình, không biết nguyên nhân gì.

Thông qua bạn cùng phòng với nàng, ta mới biết được, Lý Đồng vẫn luôn thích ta, thế nhưng là một cô gái rụt rè, nàng không cách nào thổ lộ với ta, cuối cùng lại có kết quả như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.