[Dịch] Võng Du Chi Phong Lưu Kị Sĩ

Chương 302 : TÌNH Ý MỘNG YÊN




Lgày hôm sau, Liễu Mộng Yên đã sớm tỉnh lại, còn Lâm Phong còn đang thoải mái ngủ say.

Nhìn Lâm Phong đang ngủ say, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, so với lúc trước càng thêm chững chạc, Liễu Mộng Yên không khỏi si mê.

"Oan gia, rốt cục vẫn trốn không thoát khỏi lưới tình của chàng."

Càng nghĩ càng thấy bất đắc dĩ, nam nhân nàng ghét nhất, nam nhân nàng hận nhất, chính là nam nhân ở trước mặt này, cũng không ngờ là nam nhân nàng yêu nhất. Trước kia vẫn một mực trốn tránh tình cảm này, nhưng hôm qua lại bị hắn khi dễ, trong lòng lại không muốn phản kháng, ngoại trừ tâm trạng thẹn thùng ra, còn lại là cam tâm tình nguyện cùng hạnh phúc.

Nghĩ giờ đã trở thành nữ nhân của hắn, hơn nữa hắn đối với nàng si mê và yêu thương như vậy, giờ phút này, nằm trong sự ôm ấp của hắn, cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể hắn, Liễu Mộng Yên đã ngập tràn an tâm và hạnh phúc, nhịn không được hôn trộm một cái trên môi.

"A!"

Cảm giác được hàng lông mày của Lâm Phong nhẹ nhàng giật giật, hai mắt có chút muốn mở ra, Liễu Mộng Yên như một con thỏ bị kinh hãi, trong lòng thầm hô một tiếng, sợ bị Lâm Phong phát hiện nàng hôn trộm, gấp gáp nhắm mắt lại, giả bộ ngủ,

Ôm và tiếp xúc thân mật như vậy, vẫn làm cho Liễu Mộng Yên có chút thẹn thùng.

Lâm Phong vừa tỉnh lại, mông lung mở hai mắt, lại nhìn thấy mỹ nhân trong lòng, biểu tình đang ngủ nhưng 2 má đỏ bừng, quyến rũ làm Lâm Phong không khỏi động lòng, không hổ là siêu cấp mỹ nhân, có thế dễ dàng câu dẫn tình dục của mình, hơn nữa, buổi sáng lại là thời điểm nam nhân dễ dàng hưng phấn nhất.

Nhìn mỹ nhân đang ngủ say, Lâm Phong gấp rút khắc chế dục hỏa, vẫn nằm yên không nhúc nhích, muốn cho mỹ nhân tiếp tục nghỉ ngơi. Nhưng đột nhiên phát hiện, ngọc diện mỹ nhân ửng đỏ bất thường, đôi bàn chân mềm nhẵn cùng Lâm Phong tiếp xúc lại nhẹ nhàng run rẩy.

Hảo, cũng dám giả bộ ngủ!

Không cần nhiều lời, dục hỏa của Lâm Phong vừa khắc chế lại bùng lên, lập tức hướng về đôi môi anh đào kiều diễm ướt át kia hôn tới.

"Lâm phong, không..."

Tức khắc, mỹ nhân bừng tỉnh, nhưng mỹ nhân duyên dáng gọi to rất nhanh biến thành nỉ non, trầm mê bên trong nụ hôn nồng nhiệt của Lâm Phong, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy lưng của Lâm Phong cùng hắn dây dưa một chỗ.

"Còn nghịch ngợm phải không, cũng dám giả bộ ngủ."

Sau nụ hôn nồng nhiệt, Lâm Phong ôm mỹ nhân vào lòng, nhẹ nhàng nói những lời tâm tình. Nếu không phải thương tiếc nàng, sợ nàng chưa hồi phục, thật muốn đem nàng dâm loạn một phen, cùng nàng tình dục giao hòa, theo đuổi khoái cảm.

"Lâm phong, chàng cùng Tuyết Nhi..."

Một hồi tình thoại qua đi, Lâm Phong cùng nàng hòa thuận vui vẻ, nhưng là nàng lại nói tới Tuyết Nhi, đó thật sự là chuyện tình làm Lâm Phong hổ thẹn.

"Mộng yên, ta sẽ xử lý tốt chuyện này, nàng yên tâm."

Lâm Phong e ngại nhất là chuyện này, vội vàng ngắt lời nàng, sáng sớm cảnh xuân tươi đẹp như thế, thực sự là thời điểm biện hộ cho lời nói về sau.

"Ân, Lâm Phong, vậy chàng phải nhanh lên, Tuyết Nhi đã phải thương tâm rất lâu, không có chàng thật sự nàng rất đau khổ."

Lâm phong có chút giật mình, Liễu Mộng Yên so với ngày hôm qua thật không giống nhau, chẳng những không hoài nghi, ngược lại còn nhìn Lâm Phong mỉm cười, tràn ngập tín nhiệm đối với hắn.

"Lâm phong, ta tin tưởng chàng."

Nằm trong lòng hắn, Liễu Mộng Yên thấy Lâm Phong nghi hoặc nhìn nàng, hai tay cầm lấy bàn tay to của hắn, nhẹ nhàng nói, cho Lâm Phong sự cổ vũ lớn nhất.

Chuyện này là sao!

Lâm Phong lắp bắp kinh hãi!

Liễu Mộng Yên không chút nghi ngờ tin tưởng hắn, càng làm cho Lâm Phong giật mình, chính là, nằm trong lòng ngực của hắn, lại còn vì Tuyết Nhi suy nghĩ, cũng không phản đối chuyện giữa hắn và Tuyết Nhi… Việc này làm cho Lâm Phong không dám tin tưởng, dù sao nàng hiện tại cũng là nữ nhân của hắn.

"Mộng yên..."

Lâm Phong cảm động không thôi, nhẹ nhàng đem mỹ nhân ôm chặt. Vừa muốn nói chuyện, mỹ nhân lại nhẹ nhàng hỏi.

"Phong, có phải người trong nhà Tuyết Nhi phản đối 2 người, muốn chàng cùng Tuyết Nhi chia tay."

"Nàng làm sao biết?"

Lâm Phong giật mình vô cùng, căn bản Lâm Phong không có nói cho Liễu Mộng Yên nguyên nhân hắn cùng Tuyết Nhi chia tay, nàng làm sao biết được, nếu nàng đã biết, vì sao còn tìm đến hắn hỏi tội, không biết nàng có đem nguyên nhân này nói cho Tuyết Nhi hay không.

Thấy Lâm Phong hỏi vậy, nhất thời Liễu Mộng Yên có chút u oán cùng thương tâm.

"Mộng Yên, lại sao vậy?"

Nhìn thấy Liễu Mộng Yên biểu tình thương tâm, lòng Lâm Phong đau đớn không thôi, nhưng lại không rõ xảy ra chuyện gì.

"Lâm phong."

Liễu Mộng Yên nhẹ nhàng nói.

"Phụ thân và mẫu thân ta quen nhau trong lúc học đại học, chính là bởi vì gia cảnh mẫu thân ngày càng xuống dốc, trong nhà phụ thân cho rằng mẫu thân không xứng với phụ thân, cực lực phản đối. Mà phụ thân, lại nghe theo sự phân phó trong nhà vứt bỏ mẫu thân và ta, cưới một cô gái nhà giàu khác làm vợ."

Liễu Mộng Yên nói tới đây, hai tròng mắt lấp lánh ánh lệ.

"Mẫu thân ta bởi vì chuyện này, tâm tình chán nản, buồn bực không vui, cuối cùng vì bệnh nặng qua đời."

"Mộng Yên…"

Hóa ra Mộng Yên còn có hoàn cảnh như vậy, trách không được vì sao nàng đối với nam nhân phi thường chán ghét, nhưng không ngờ lại động tình vì hắn, làm cho Lâm Phong càng thêm cảm động, Lâm Phong thầm thề tuyệt đối không thể cô phụ mỹ nhân trong lòng.

"Lâm Phong, chàng và Tuyết Nhi gia cảnh chênh lệch lớn như vậy, quan hệ của 2 người luôn làm ta có điểm lo lắng, sợ người trong nhà Tuyết Nhi phản đối, dù sao những gia tộc quyền thế rất cao ngạo, rất khinh người…. Bất quá, ta thấy chàng và Tuyết Nhi cảm tình tốt như vậy, còn tưởng rằng có ca ca Tuyết Nhi hỗ trợ, 2người hẳn là không có vấn đề, ta mới không có phản đối."

"Lâm phong, ta đương nhiên biết tình cảm của chàng cùng Tuyết Nhi là thâm trọng cỡ nào…."

"Vậy mà, một thời gian trước nghe tin chàng và Tuyết Nhi chia tay, cùng ca ca nàng ấy quyết liệt, ta thầm khẳng định là gia đình Tuyết Nhi tạo áp lực cho chàng, buộc chàng phải rời xa Tuyết Nhi, những gia tộc quyền thế này thực rất đê tiện…."

Liễu Mộng Yên tức giận bất bình nói.

Quả là thong minh, nàng không cần hỏi, nhưng đối với chuyện của Lâm Phong và Tuyết Nhi lại như hiểu rõ ràng, mỹ nhân nói tới đây, ngọc diện khó tránh khỏi một mảnh đỏ sẫm, thẹn thùng vô cùng.

Một năm trước, trong mắt của Lâm Phong chỉ có Tuyết Nhi, những mỹ nữ khác đều không thể lọt vào ánh mắt của hắn, tuyệt thế vũ mị vưu vật như Liễu Mộng Yên cũng không ngoại lệ, vì trốn tránh đoạn tình cảm này, muốn làm phai nhạt tình cảm đơn phương, Liễu Mộng Yên quyết định đi Anh quốc du học, hy vọng dùng thời gian xóa nhòa vết thương.

Thế nhưng, khoảng cách lại sinh ra tưởng niệm!

Anh quốc xa xôi, chẳng những không làm cho tình yêu trở thành nhạt nhẽo và yếu đi, ngược lại làm cho Liễu Mộng Yên khắc cốt minh tâm nghĩ về hắn, sau khi về nước biết được Lâm Phong cùng Tuyết Nhi chia tay, Liễu Mộng Yên liền mượn cớ đến chất vấn Lâm Phong, mục đích thật sự là vì muốn gặp mặt hắn.

"Mộng yên, ta có phải là vô dụng hay không?"

Nghĩ đến việc bị phụ thân Tuyết Nhi áp chế, Lâm Phong cũng rất buồn bực, chậm rãi đem tình huống lúc đó kể rõ một lần cho Liễu Mộng Yên, chuyện mẫu thân bệnh tình nguy kịch, dưới tình huống gặp phải tai ương, Lâm Phong vô sức, ngoại trừ tiếp nhận giao dịch thì không còn cách nào khác.

"Phong…"

Liễu Mộng Yên ấm áp nhìn hắn, nắm chặt tay của hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.

"Phong, chuyện này không trách được chàng, cho dù chàng có năng lực cường thịnh, nhưng không có trụ cột, bối cảnh nhất định, căn bản không thể cùng một đại gia tộc như vậy đối kháng, mặc kệ là ai, chỉ sợ đều không thể tránh được kết cục như vậy."

"Nhưng mà, còn chuyện cũng phải trách chàng, chàng vì cái gì không nói cho Tuyết Nhi mà chỉ 1 mình 1 thân gánh vác, làm cho cả hai đều đau khổ như vậy."

"Mộng Yên."

Lâm Phong trong lòng cảm động, không ai có thể thông minh linh tuệ so với Liễu Mộng Yên, hơn nữa lại thêm ôn nhu nhẹ nhàng.

"Phong, nhất định phải đem Tuyết Nhi đoạt trở về."

Liễu Mộng Yên kiên định nói

"Được."

Đây là việc không cần nghi ngờ, Lâm Phong kiên định nói, cũng ôm chặt lấy mỹ nhân trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.