[Dịch]Võng Du Chi Lão Tử Là Genji

Chương 2 : Trợ năng Diệu Linh, Khách hàng #888888




Cùng lúc trên toàn thế giới sôi sục vì “Second world” thì ở một nơi nào đó trên đất nước Việt Nam, tại một tòa nhà hội nghị cấp cao, đang tổ chức một buổi thảo luận tương quan, mà mục đích chính là vì “Second World”.

Hơn một trăm nhà ngoại giao, các nhà nghiên cứu cùng nhà chức trách đến dự buổi hội nghị này, tiếng nói chuyện xì xào miên man không dứt, mỗi người đều tụ thành nhóm nhỏ bàn chuyện với nhau. Đúng lúc này, ở trên đài diễn thuyết, một người nam tử đi ra, người nam tử này trông rất phong độ trưởng thành, ông ấy đập đập chiếc mic trước mặt, tiếng đập tạo nên những âm thanh “bộp bộp”, làm mọi người lặng im quay lại nhìn rồi mỗi người tìm về chỗ ngồi của mình. Lúc này nam tử mới mở miệng nói:

“Xin chào mọi người, các nhà chức trách, bộ trưởng cùng với toàn thể nhân viên, xin giới thiệu một chút, tôi là Phạm Long, người viết ra chương trình cũng như chịu trách nhiệm về dự án trò chơi “Second World”, hôm nay chúng ta có mặt ở đây, đoàn đại diện đến từ hơn 20 quốc gia cùng với các nhà nghiên cứu, để thảo luận về trò chơi này.”

Phạm Long nhẹ nhàng đứng ra một bên, trên màn hình hiển thị hình ảnh chữ “Second World - Begin Story” rồi khi dòng chữ biến mất, thay vào đó là hình ảnh cùng thông tin của cuộc thảo luận. Phạm Long mới bắt đầu nói tiếp:

“Như chúng ta đã biết, trò chơi này hiện nay lưu thông tại hơn 20 quốc gia, vài trăm triệu người chơi cùng lúc, độ tự do của nó là 100%, ở đây chúng ta thảo luận vấn đề đầu tiên là Luật của chính nó!”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người ngay lập tức lộn xộn lên thảo luận với nhau, tiếng ồn ào không dứt, Phạm Long nhẹ nhàng giơ bàn tay, ra hiệu mọi người không nói nữa rồi nhẹ nhàng đưa tay chỉ về màn hình:

“Trò chơi mang hơi hướng cổ đại, cho nên tôi đề nghị là Luật không có nhiều, chỉ là vì đây là chân thực tính, tôi vẫn đề nghị chúng ta áp dụng luật nhân quyền trong đây, là điều cơ bản. Điều này cũng đã đc áp dụng trong trò chơi, tiếp đó là các hành vi giao tiếp xã hội cộng đồng. Trong trò chơi có rất nhiều tính năng, kết hôn sinh con không phải là điều không thể. Thế nên tôi sẽ nới lỏng luật ra một chút, mọi người đồng ý sao? Ai đồng ý giơ tay về phía trước, hơn 50% người đồng ý sẽ thông qua!”

Cùng một lúc các nước giơ tay lên, dù sao thì luật nới lỏng hay không cũng không quan trọng, dù sao luật đối với trò chơi mà nói là một loại ràng buộc tính, chỉ là không cho người chơi làm những hành động quá khích quá phạm nhân đạo mà thôi.

Phạm Long nhìn rồi gật đầu, giơ tay ra hiệu để màn ảnh sang bên kế tiếp, tư liệu lại một lần nữa được đổi mới.

Mọi người trong phòng nhìn ồ lên một cái, ngạc nhiên tới tận cùng. Phạm Long rất hài lòng phản ứng này, ông cười nhẹ một cái rồi hẵng giọng nói:

“Như chúng ta đã biết, não bộ của chúng ta rất mở, rất rộng, và tiếp thu ký ức rất nhanh, các hành động chân tay của chúng ta cũng do não bộ gửi lệnh đến. Điều này ai cũng biết, và một khi làm nhiều cũng sẽ thành quen thuộc lên, vậy tôi chỉ muốn nói, nếu như thế, tại sao chơi VRM cũng là từ não bộ phát động, trong trò chơi hoạt động tính cũng từ não bộ. Thế nên trong trò chơi chúng ta học được gì, bài hát, hay học võ, ngoài đời chúng ta cũng sẽ làm được thế! Đây là một cải cách, và tất nhiên điều tới mới là thứ quan trọng tôi cần nói.”

Phạm Long tiếp tục phất tay để màn ảnh đổi mới tư liệu, lần này tư liệu không có gì chỉ có mấy chữ rất lớn và đơn giản “3 ngày trong trò chơi = 1 ngày ngoài đời thực”.

Rất đơn giản, rất trực tiếp, khiến mọi người ngạc nhiên, tin tức này quá kình bạo, mọi người tiếp tục xôn xao lên châu đầu ghé tai nói, Phạm Long tiếp tục phát biểu:

“Đúng, 3 ngày trong trò chơi, ta làm được rất nhiều thứ, thời gian là tất cả với chúng ta, 3 ngày chúng ta biết được rất nhiều thứ, học được rất nhiều. Tôi không nói mọi người cũng biết điều này nghĩa là gì rồi chứ?”

“Tiếp đó chúng ta…”

Cuộc thảo luận đã bắt đầu nóng lên, dần dần…

Quay trở lại nhân vật chính của chúng ta.

Buổi sáng ngày hôm sau, Phạm Huy nằm trên chiếc giường ấm êm thân yêu bao năm không xa cách của mình, rồi tiếng gõ cửa bộp bộp chợt vang lên, khiến hắn rùng mình tỉnh giật bật dậy, xoa xoa đôi mắt kèm nhèm díu hết cả vào của mình, hắn mới giơ chân xuống giường, đi ra phía cửa vừa đi vừa ngáp. Tay cầm mở cửa, trước mắt hắn là một người chuyển phát nhanh, tay cầm một hộp bưu kiện, cười nói

“Xin chào, Phạm Huy tiên sinh? Tôi là người cửa công ty phát hành game Second World, đây là bưu kiện ngài đặt mua thiết bị trò chơi chiều qua.”

Phạm Huy mở mắt nhìn rồi gật gật đầu, quay lại lấy trong tủ mình tiền ra để thanh toán, người phát thanh viên nhận tiền giao hàng rồi cúi người nói tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đi xuống lầu tiếp tục đi giao hàng.

Phạm Huy cầm bưu kiện vào phòng rồi đóng cửa lại, tay cầm cái kéo mở rạch hộp ra, bên trong chứa một cái mũ thiết bị cùng tờ hướng dẫn sử dụng. Phạm Huy cầm lên đọc đọc qua loa rồi vứt vô thùng, tay nhấc mũ thiết bị xách lên để bên trên bàn, rồi lọ mọ đi sang đường dây mạng của mình để cắm dây vào thiết bị. Làm xong những thứ này, hắn mới lết mình vô phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.

Đi ra nhìn đồng hồ đã điểm 10h30 sáng, hắn ngáp dài ngáp ngắn, lại bật máy tính của mình lên, tìm điểm chơi cho đỡ nhàm chán. Hơn 30 phút sau, điện thoại hắn rung rung lên, hắn đưa tay cầm lấy điện thoại, nhìn “Mập mạp đần độn” đang gọi cho mình, hắn điểm kích tay nhận, bên kia đầu dây vang lên

“Huy lão đại, ngươi mua thiết bị chưa có, thiết bị của ta vừa chuyển đến xong, ta nhưng phải gọi điện thông báo, vào game báo tên danh họ cho anh em để đến lúc đó liên lạc cho dễ, ta tên là Trư Bàn Phú, sao tên khí phách không, hay không? Xời, anh em, ta nói cho ngươi nghe, tên này đọc ra sẽ hù chết vạn mỹ nhân đó!”

Phạm Huy ngửa đầu ngồi nghe con hàng này léo nhéo bên trong cả ngày, lấy ngón tay út móc móc tai của mình tiện thể nói một câu rất đả kích người:

“Ừm, ừm, hù chết vạn mỹ nhân, Trư mỹ nhân?”

Sụt, Mập mạp bên kia nghe vậy, lại bị thương tổn một vạn điểm thương tổn bạo kích đỏ thẫm nhảy trên đầu. Quá đả kích người đi ca, ta chỉ là một thân cường tráng bắp thịt săn chắc thôi mà, đúng, nhất định là hắn đang ghen tị với ta có thịt hơn hắn! Tên khốn kiếp này!

“Uy uy, ngươi đây là đang ghen tị, đây là đang…”

“Tút tút…”

Phập, lại một kích nữa, Mập mạp đơ mặt ra nhìn điện thoại của mình, khóc không ra nước mắt, hắn không cho ta một lời giải thích, ác ôn, đồ ác ôn!! Huynh đệ ta coi như nhìn lầm ngươi!! Hắn gào thét lên trong vô vọng, rồi bấm nhanh nhắn một tin cho Phạm Huy

Phạm Huy cúp máy về sau, cười khà khà một cái, mập mạp a mập mạp, ai bảo ngươi tối qua dám rót say lão tử xong vẽ nhọ lên mặt lão tử, lão tử động thủ không lại thì động khẩu, hù chết ngươi! Điện thoại Phạm Huy rung một cái, hắn nhìn cũng không nhìn, trực tiếp bấm khóa màn hình rồi bỏ lên trên bàn tiếp tục trò chơi của mình.

Gần 12 giờ, hắn mới dừng lại trò chơi của mình, thở phù một cái thật dài hơi. Đi ra cầm lấy chiếc mũ thiết bị rồi đi lại bên giường, đưa lên trên đầu đội lên xong nằm xuống giường. Đúng 12 giờ, hắn ấn nút “Start” trên mũ, nhắm mắt lại…

Một không gian tối tăm, rồi bỗng dưng cảm giác bị hút vào trong một hố đen, vô số tia ánh sáng kéo dài đi ngang qua, cuối cùng dừng tại một điểm, chữ “Second World - Begin Story” hiện lên, hắn ngơ ngác cúi đầu nhìn lại hai tay của mình, rồi bỗng dưng bên tai bị một người nào đó thổi phù một cái, hắn giật mình quay người lại. Nhìn trước mắt, một tinh linh, tiên nữ với đôi tai nhọn, đằng sau có cặp cánh tiên lung linh bảy sắc rất đẹp, khuôn mặt tinh mỹ, mặc một chiếc váy màu hồng phấn trắng tà buông xuống nhìn rất thanh tịnh, rất thuần khiết. Đôi mắt đẹp to, sâu nhìn lấy hắn, đôi môi hồng hào tươi sắc mọng mỉm cười rồi tiếp đó nàng giơ tay chào một cái Phạm Huy nói:

“Xin chào, xin chào, thành viên #888888, ta là người hướng dẫn cậu đến thế giới Second World đầy thần bí, đầy vẻ huyền huyễn, mộng ảo. Mang mã hiệu #190398, tên là Diệu Linh, từ này đến mãi sau, ta là AI trợ năng của cậu, rất vui mừng được gặp cậu.”

Phạm Huy không nói gì, ngơ ngác nhìn lấy trước mắt mỹ tinh linh, Diệu Linh thấy hắn không nói gì chỉ ngơ ngác nhìn mình, tiến tới lại gần, đưa tay vẫy vẫy hắn, không thấy hắn phản ứng gì, mới tiến đến bên tai hắn, cong môi lên thổi phù nhẹ một cái. Lúc này, Phạm Huy giật mình tỉnh lại, lùi đi lại một bước, lúng túng giơ tay chào lại

“Chào ngươi…”

Tiểu tinh linh mỉm cười duyên dáng với hắn, mắt chăm chăm nhìn đến Phạm Huy phát ngại ngùng, rồi quay người bay vòng quanh Phạm Huy, nói tiếp

“Ya, bắt đầu, để đăng nhập vào trò chơi, xin chọn kiểu dáng ngoại hình nhân vật, vũ khí tân thủ sử dụng, cùng với tên.”

Lúc này trước mặt Phạm Huy hiện lên ba cái bảng, phân biệt là Bảng Kiểu dáng ngoại hình, bảng thông số, bảng danh sách vũ khí tân thủ.

Hắn trước tiên nhìn lấy bên kiểu dáng ngoại hình cũng chỉ có các tộc như tinh linh, thú nhân, ma linh, nhân loại, ma tộc, quỷ tộc, các kiểu vô hình vạn trạng đều có. Hắn nhìn cũng không nhìn trực tiếp chọn nhân loại, chọn về sau dáng vẻ nhìn trước (review) hiện lên, hắn thấy một mỹ nam tuấn tú ở trước, đôi mắt sâu sắc màu nâu, lông mày nhọn kết hợp cùng khuôn mặt góc cạnh, chiếc mũi cao tạo lên một vẻ đẹp tuyệt vời. Mái tóc dài màu đen, hắn nhìn cũng chướng mắt, trực tiếp chọn kiểu tóc ngắn, tông hai bên mai, vuốt ra đằng sau búi lên như ngoài đời của hắn. Màu mắt hắn chỉnh lại chọn một màu đỏ thẫm. Diệu Linh nhìn lấy hắn, ồ lên một cái, ngạc nhiên khoa trương nói

“Oa, không ngờ rằng chủ nhân của ta cũng là một mỹ nam nha, rất soái, rất hợp với bổn tiểu tinh linh.”

Phạm Huy phát ngại ngùng, cười cười cho qua với nàng một cái, rồi điểm kích chọn dòng “Tăng 20% vẻ đẹp lên”

Lúc này nam tử trước mắt đã biến đổi, đã soái càng thêm soái, càng thêm có vẻ yêu mị lạnh lùng.

Phạm Huy chọn xong, nhìn sang bảng danh sách vũ khí, hắn lướt lướt qua mấy cái, cuối cùng chọn cho mình một thanh kiếm Katana dài 78 phân, cầm lên tay rất phù hợp nhẹ nhàng, không nặng cũng không nhẹ, chắc tay thỏa đáng.

Còn đến tên, hắn ngược lại ngẫm nghĩ một cái. Diệu Linh nhìn hắn cũng thay hắn ngẫm nghĩ, nàng hai mắt bỗng tinh tinh sáng một cái gọi là mù mắt hoàng kim lên nói:

“Hay gọi là Diệu Linh Lão Công? Ta cảm thấy tên này phù hợp mà có khí độ!”

Phạm Huy rùng mình, quay ngoắt sang nhìn Diệu Linh, chằm chằm, nhìn chằm chằm không rời, rồi soi từ trên xuống dưới, Diệu Linh bị hắn nhìn chằm chằm, xấu hổ xấu hổ đỏ ửng mặt, dùng hai cánh che che lại trước mặt mình. Phạm Huy giờ mới biết, cái này trợ năng của mình có vẻ không ổn rồi.

Cuối cùng hắn vẫn lấy tên của hắn đặt cho nhân vật của mình, hắn nghĩ, làm nam nhân ngay cả khí độ đặt tên thật còn không có thì lấy gì làm nam nhân? Nghĩ vậy, hắn cũng gật gù bảo hay một cái.

Cuối cùng, chọn xong tên, Diệu Linh nhẹ nhàng đi ra trước mặt hắn, nhẹ nhàng một cái, giơ tay nắm lấy tay Phạm Huy

“Tốt, chúng ta bắt đầu cuộc hành trình thôi, Chủ nhân!”

Diệu linh vừa nói xong, bỗng nàng úc một tiếng, quay sang nhìn Phạm Huy nói

“Chủ nhân, vì ngài là là khách hàng #888888 may mắn, nên sẽ được thưởng một hạng thiên phú, hạng thiên phú này sẽ theo ngài suốt cả trò chơi nha! Có phải rất tốt không?”

Vun vút, cùng lúc đó Phạm Huy chưa kịp phản ứng gì lại có cảm giác như mình lại bị hút lại, rồi đen thui cảm giác lại đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.