Lúc này Lãng Phiên Phiên thật buồn bực. Quả thật, hắn quá nóng lòng cầu thành nên đã hoàn toàn không lo lắng đến vấn đề thực lực của đối thủ. Những người trước mặt hắn bây giờ ăn mặc nhân khuông nhân dạng, gặp chuyện lại không có một ai tỏ ra sợ hãi, hẳn phải là một đám cao thủ mới đúng, làm sao mà hắn không có cân nhắc kỹ càng đã đâm đầu vào họng súng như thế này đâu?
Cân nhắc lại một phen, Lãng Phiên Phiên kinh hãi không thôi. Nhìn xem bên phía mình, hơn 20 người đã tiêu một nửa, một tên bị hồ ly chụp chết, thậm chí bên kia còn có hai người căn bản không hề động thủ, mà người động thủ cũng chẳng cần dùng đến bao nhiêu sức lực, đây không phải là thua hoàn toàn thì là gì? Trong lúc nhất thời Lãng Phiên Phiên không dám lại mạo muội hành động, hắn kêu mấy tên tiểu đệ trở về rồi cả đám cứ đứng tại chỗ bất động giằng co với bọn người Bất Khí.
Tịch Thành liếc hắn một cái rồi không để ý đến nữa, thu hồi Tuyết Hồ về Di Tinh Cốc.
Nói thật ra thì phải đến mấy hôm trước Tịch Thành mới biết được, thì ra Tuyết Hồ căn bản không cần ngốc ở trong không gian sủng vật. Bởi vì Tuyết Hồ là nguyên trụ dân ở Di Tinh Cốc, mà Tịch Thành lại là cốc chủ, cho nên Tuyết Hồ bình thường chỉ cần ở trong cốc như trước đây là được. Nếu Tịch Thành cần, cô hoàn toàn có thể triệu hồi nó từ trong cốc đến bên người mình, mà sau đó cũng có thể thu hồi về lại Di Tinh Cốc. Đây coi như là một trong những ưu việt khi mua lại sơn cốc đi.
Lúc này, một tiểu đệ của tên Lãng Phiên Phiên lại đứng không yên, hắn kêu gào yêu cầu lão đại thay bọn họ báo thù, hiển nhiên là một tên hoàn toàn không có nhãn lực. Nhưng là Lãng Phiên Phiên đã phát hiện, những người hắn đang đối mặt ai cũng không dễ chọc, cho nên hắn cũng không muốn có thêm thương vong vô ích. Giờ đây thủ hạ xúi giục, chính hắn lại không muốn tỏ ra yếu thế, tình thế này làm khó hắn đến phát điên.
Tên tiểu đệ kia của hắn cũng là một người nóng nảy, thấy lão đại nhà hắn chậm chạp không chịu đưa ra quyết định nên hô to: “Lão đại, sợ gì chứ! Phải biết rằng mềm sợ cứng, cứng rắn sợ không muốn sống, không muốn sống sợ đồ điên, chúng ta biến thành đồ điên thì bọn họ còn có thể làm gì chúng ta được chứ?”
Lãng Phiên Phiên bắt đầu suy tính những lời tên tiểu đệ vừa nói. Nhất thời thật đúng là vô pháp ra quyết định.
Tịch Thành nhìn hắn một chút rồi tiến lên phía trước. Cô mỉm cười nói với tên tiểu đệ: “Ngươi nói không sai, mềm sợ cứng, cứng rắn sợ không muốn sống, không muốn sống sợ đồ điên. Nhưng là, ngươi có biết đồ điên sợ cái gì không?”
Tiểu đệ không hiểu, hai tay vò đầu.
Tịch Thành vẫn mỉm cười như trước: “Đồ điên sợ bác sĩ tâm thần.” Sau đó tay chỉ về phía Tô Túy: “Tô Túy, đi lên giúp ta giáo dục hắn một chút!”
Tô Túy tiếp lệnh, mặt thì mang biều cảm ‘gian kế đạt được’ tiến lên kéo tên tiểu đệ sang một bên nói thầm cái gì đó, nói một lần lại gần nửa giờ!
Tô Túy thật dong dài, điểm này Tịch Thành có thể nhận ra được thông qua những hiểu biết gần đây nhất về hắn, nhưng mà cô thật không ngờ đến, Tô Túy cường hãn đến mức nói thôi cũng khiến đối phương phát khóc! Không phải thuyết giáo, cũng không phải giảng cái đạo lý gì lớn lao, nhưng hắn lại khiến cho một tên già đầu rồi mà phải khóc rống bên đường, vừa khóc vừa nói: “Đại ca, van cầu ngài, buông tha cho tôi đi! Tôi biết tôi sai lầm rồi! Là tôi không nên, là tôi đáng chết, xin ngài hãy cho tôi chết thống khoái đi!”
Đám đông ồ lên…
Tô Túy này thật sự là rất mãnh! Quả thực có thể sánh với nước ép rau của Tịch Thành!
Vì thế Tịch Thành có nhận thức mới về Tô Túy – hắn không phải họ nhà quỷ, mà hắn chính là QUỶ!
Lãng Phiên Phiên hoàn toàn phát điên, đây là cái tình huống quái quỷ gì chứ? Mình làm sao lại đi đến bước này! Cho nên, hắn bất chấp tất cả rút đao chỉ vào Tịch Thành: “Lão tử không đếm xỉa đến! Ta đếm đến ba, nếu ngươi vẫn không giao nó ra đây thì cũng đừng trách ta không khách khí!”
Tịch Thành vẫn không hề động, trên mặt vẫn mang nụ cười vô hại, cô thật sự rất muốn biết, thực lực kém đến mức một người nhắm mắt cũng có thể giây sát hắn, một tên ngu ngốc như vậy còn muốn làm gì bọn họ. Cho nên Tịch Thành không nói gì, chỉ đứng tại chỗ mỉm cười chờ nghe Lãng Phiên Phiên đếm ngược.
Lãng Phiên Phiên thấy Tịch Thành không có ý định hợp tác, vì thế hắn hắng giọng, nói: “Ta bắt đầu đếm đây.”
Mọi người chờ mong.
Lãng Phiên Phiên ho hai tiếng rồi thực sự bắt đầu đếm, chỉ là…
“100, 99, 98, 97, 96, 95, 94…”
Mọi người cười ngất.
Tịch Thành vỗ trán: Khốn kiếp, thật tài tình!
Lúc này trên đường cái thành Dương Châu, người nằm bò ra đất thành đàn thành đôi…
Tất cả đều bị “sét đánh” bởi cái tên Lãng Phiên Phiên…
Tịch Thành thật vất vả mới hồi phục lại tinh thần, cô cũng không tính toán tiếp tục truy cứu cho nên quay sang nói với Bất Khí và Tô Túy: “Được rồi, nhanh đi thôi, trước giúp Hữu Khuyết làm xong nhiệm vụ rồi lại nói.”
Ba người khác gật gật đầu, bốn người xoay người rời khỏi Dương Châu, biến mất ở góc đường.
Lãng Phiên Phiên nhìn thật lâu, sau khi xác định đám người Tịch Thành đã rời đi, hắn mới nhẹ nhàng thở ra đặt mông ngồi bệch xuống đất.
Nhiệm vụ của Hữu Khuyết kỳ thật rất đơn giản, cũng chỉ là đến một nơi có quái cấp bậc cao một chút tìm một người tên là Lạp Lạp Nhi để lấy công thức ủ rượu ‘Độc điếu Hàn giang’ mà thôi. Bản thân nhiệm vụ khó khăn không lớn, nhưng đối với tên Nhưỡng tửu sư nửa điểm võ công cũng không có như Hữu Khuyết thì nhiệm vụ này còn khó hơn cả lên trời.
Trải qua sự kiện đánh cướp của Lãng Phiên Phiên, bốn người đều hiểu được đạo lý, bất luận là tài sản gì cũng không nên để lộ ra ngoài.
Cho dù đó là một con sủng vật căn bản người khác cướp không được…
Tô Túy không hổ là ‘dong dài đến tận cửa nhà người ta’, cho dù trước đó hắn đã tra tấn qua tên tiểu đệ của Lãng Phiên Phiên thì hiện tại miệng hắn cũng vẫn không chịu ngậm lại. Tịch Thành thật sự không rõ, khi vừa mới quen biết hắn, hắn làm sao có thể giả trang thâm trầm được như vậy chứ. Cô từng cho rằng Tô Túy là người trầm ổn, xem ra cô thật sự không có mắt nhìn người, đối với người nào đó phỏng chừng là sai mười phần.
Bốn người cứ cãi nhau ầm ĩ như vậy mà tiến quân vào sâu trong núi, trên đường đều là ít quái bảy tám mươi cấp nên cũng không tốn bao nhiêu khí lực.Có vẻ khó khăn là Hữu Khuyết không biết võ công, mà võ công Tô Túy cũng thật bình thường nên nếu gặp phải quái cấp cao một chút, không chỉ Hữu Khuyết thôi, đến Tô Túy cũng cần được bảo hộ. Nhất thời Tịch Thành không biết tên Tô Túy này đi theo là để hỗ trợ hay để quấy rối nữa.
Bốn người thương lượng một chút, Bất Khí đi tuốt đằng trước, sau đó Hữu Khuyết và Tô Túy sóng vai đi ở giữa, Tịch Thành đi ở cuối cùng. Bởi vì phạm vi công kích của Huyền rất lớn, dù ở phía trước bọn Bất Khí có xảy ra vấn đề gì Tịch Thành cũng có thể trực tiếp giải quyết.
Bốn người bảo trì đội hình như vậy hữu kinh vô hiểm đến nơi cần đến.
Tô Túy vốn không biết thực lực của Tịch Thành, trong cảm nhận của hắn, Tịch Thành chính là một nữ nhân quật cường không sợ chết, tuy cô xếp thứ chín trên bảng cấp bậc nhưng cũng không đại biểu thực thực nhất định thật siêu quần. Tô Túy từng gặp qua Tịch Thành ra tay, chính là lần Tử Kim Các đại náo Vân Tiêu trà lâu, toàn bộ đám Tử Kim Các dường như đều bị Tịch Thành giây sát. Nhưng mà hắn cho rằng lần đó vốn là do người của Tử Kim các võ công đều thật bình thường, mà bang chủ Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ lại bị ‘Nước ép rau đặc chế thượng đẳng nhãn hiệu Tịch Thành Điện Hạ’ của người nào đó ‘độc’ làm lăn ra đất, thực lực đại suy giảm nên cô mới có cơ hội ra tay. Nhưng mà lúc này đây, đối mặt với rất nhiều quái cao hơn 10 cấp mà cô vẫn giết không chừa con nào. Hơn nữa lúc ở cửa thành Dương Châu biết được cô thu phục Hồ Vương nhất tinh 23 cấp, Tô Túy bắt đầu nghiêm túc suy xét đến thực lực thực sự của Tịch Thành.
Dọc theo đường đi, bốn người cũng không gặp phải nguy hiểm gì lớn, khi nhìn đến trên đỉnh núi có căn nhà tranh, Hữu Khuyết liền xông thẳng lên. Đối với hắn mà nói, nơi này cũng không mấy khác biệt với địa ngục, tuy rằng Bất Khí và Tịch Thành thoạt nhìn nhẹ nhàng như vậy nhưng hắn thì hoàn toàn ngược lại, hắn tự nhận đây tuyệt đối là một đoạn đường nguy hiểm như lên trời.
Dần dần, hắn bắt đầu lo lắng có nên học ít võ công hay không. Dù sao các kỹ năng sinh hoạt khi đạt đến cấp Tông sư đều ngừng phát triển mà không có gì cải biến, sau này có ủ ra bao nhiêu rượu cũng không mấy khác biệt so với hiện tại. Nếu mình cứ tiếp tục như thế này, về sau căn bản không có cơ hội lấy được công thức ủ rượu tốt nữa, dù sao đâu ai có thể cam đoan mỗi lần Bất Khí và Tịch Thành đều trùng hợp có thời gian giúp hắn?
Đi vào căn nhà tranh, Hữu Khuyết bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Lạp Lạp Nhi. Phòng ở cũng không lớn nhưng lại không nhìn thấy ai bên trong cả. Trong lòng hắn bồn chồn, không lẽ đã uổng phí một chuyến rồi sao?
Hữu Khuyết xoay người mờ mịt nhìn ba người Tịch Thành, trong mắt toàn là thất vọng. Nhưng cũng may Bất Khí là một người không dễ dàng chịu thua cũng không tin vào chuyện quỷ quái, hắn hô lớn: “Ta cũng không tin tìm không thấy người!” Sau đó bắt đầu lục soát khắp phòng.
Vại nước, bát cơm, ấm trà… ngay cả chén trà cũng không buông tha.
Tịch Thành và Tô Túy vã mồ hôi, Bất Khí này cũng chẳng thua kém gì tên Lãng Phiên Phiên đâu, một người lớn như vậy phải làm sao mới trốn được trong chén trà chứ?
Tô Túy không nhìn được nữa, bất đắc dĩ hắn cũng bắt đầu tìm người, mà Tịch Thành thì đi ra ngoài xem có manh mối gì không.
Không qua bao lâu, Tịch Thành nhận được tin của Hữu Khuyết rằng đã tìm được Lạp Lạp Nhi. Tịch Thành vừa trở lại trong phòng liền phát hiện một lão nhân lôi thôi lếch thếch ôm theo bình rượu đang nằm phía dưới gầm giường. Tịch Thành nhất thời không biết nói gì, NPC trong trò chơi này quả nhiên không có lấy một người bình thường!
Hữu Khuyết tiến lên phía trước, ôm quyền nói: “Lão tiền bối, vãn bối Hữu Khuyết, hôm nay tới đây hi vọng tiền bối có thể chỉ điểm phương pháp làm ra ‘Độc điếu Hàn giang’.”
Lão nhân nhìn hắn một cái rồi tiếp tục uống rượu của mình mà không để ý đến hắn nữa. Hữu Khuyết buồn bực, chẳng lẽ nhiệm vụ lần này cũng giống như hồi ở Tân Thủ thôn, phải tìm cái đá nhiệm vụ quỷ quái gì đó mới có thể mở ra hệ thống nhiệm vụ sao? Vì thế Hữu Khuyết không từ bỏ ý định mà hỏi lại một lần. Lão nhân vẫn như cũ không để ý tới hắn.
Việc này lại chọc tức Tịch Thành rồi, năm đó ở Thiên Lí thôn, Tịch Thành bị hệ thống nhiệm vụ đáng chết này ép buộc không ít, còn khiến cho cô giống người điên ở bên đường rống to, không nghĩ đến hơn 20 năm sau lại gặp phải tình huống như vậy.
Tịch Thành dù giận nhưng không có chỗ phát tiết, cô trực tiếp tiến đến ngồi xổm xuống bên cạnh lão nhân, bảo trì bình tĩnh nói với Lạp Lạp Nhi: “Tiền bối, ngài có gì cần xin cứ nói được không? Ngài xem, bọn ta là từ xa đến, ngài không thể để chúng bọn ta tay không mà về không phải sao?”
Lạp Lạp Nhi liếc nhìn Tịch Thành một cái, sau đó mắt mở to, lập tức chui ra khỏi gầm giường rồi tóm lấy tay áo Tịch Thành: “Tiểu cô nương có muốn bái lão phu làm vi sư không?”
Bốn người đồng thời sửng sốt, lại đồng thời phát ra một tiếng: “A????”
Lạp Lạp Nhi giảo hoạt cười: “Ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ, muốn truyền thụ cho ngươi Ẩm Túy Kiếm pháp của ta, ngươi có bằng lòng hay không?”
Bọn Bất Khí và Hữu Khuyết đã bắt đầu không biết bình luận gì về vận may của Tịch Thành nữa rồi. Giúp người khác làm nhiệm vụ cũng có thể học được một bộ kiếm pháp, ăn cái gì mà hên dữ vậy chứ? Ba người đã mơ hồ lộ ra ánh mắt ghen tị.
Tịch Thành cũng không vội đáp ứng, hỏi lại: “Điều kiện đâu?”
Lạp Lạp Nhi cười lớn: “Cũng không có gì đặc biệt đâu, chỉ là theo họ ‘Lạp Lạp’ của ta, sau đó cộng thêm chữ thứ nhất trong tên của ngươi là được.”
Lạp Lạp Nhi vốn đầy chờ mong lại nghe thấy Tịch Thành đáp: “KHÔNG CẦN!”
Hữu Khuyết và Bất Khí nhất thời ai oán không công bằng, kẻ muốn thì người ta không cho, cô ấy được cho thì lại không muốn, đây là loại đạo lý gì chứ?
Nhưng mà Tô Túy lại ôm bụng cười run: “Nếu ta là cô ấy, ta cũng không cần.”
Hữu Khuyết và Bất Khí không hiểu, quay đầu nhìn Tô Túy hi vọng hắn sẽ giải thích.
Tô Túy cười cười hỏi Hữu Khuyết: “Điều kiện của hắn là gì?”
Hữu Khuyết đáp: “Hình như phải theo họ Lạp Lạp của hắn, sau đó lấy chữ thứ nhất trong tên của Tịch Thành.”
Tô Túy lại chỉ vào Tịch Thành rồi hỏi Bất Khí: “Vậy cô ấy tên là gì?”
Bất Khí liếc Tô Túy như nhìn kẻ ngốc nói: “Ngươi ngốc sao, cô ấy đương nhiên là Tịch Thành Điện Hạ.”
Hữu Khuyết đã hiểu được ý tứ của Tô Túy, tự nhiên cũng hiểu được lý do cự tuyệt của Tịch Thành. Nhưng Bất Khí thì vẫn ngu ngốc đến cùng, cho nên Hữu Khuyết nói với Bất Khí: “Vậy ngươi hãy lấy họ của Lạp Lạp Nhi, cộng với chữ đầu trong tên của Tịch Thành đọc qua thử một lần.”
Bất Khí thật nghe lời đọc thử: “Lạp Lạp… Tịch… Ha ha ha ha ha ha ha, Lạp Lạp Tịch? Không được rồi, ta cười đến chết mất, Lạp Lạp Tịch…. Ha ha ha ha ha…” Bất Khí đã ngồi xổm trên nền nhà, không có hình tượng ôm bụng cười ha hả.