[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế

Chương 976 :  Ngự Thần chi uy.




Thứ nhất, trên tay Đường Phong không có Thiên binh, thứ hai, hắn cũng đang lo lắng về sự an toàn của Âu Dương Vũ. Cho nên dùng Cương binh để thi triển là lựa chọn tốt nhất, dù sao trừ mình ra, không ai biết một kiếm này cần dùng Thiên binh thi triển.

Tiện tay lấy một thanh trường kiếm Cương binh từ trong Mị Ảnh không gian ra, cảnh giới Linh giai hạ phẩm tăng lên đến đỉnh phong, cương khí trong kinh mạch và đan điền vận chuyện rất nhanh.

Đường Phong hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại, một tay cầm chuôi thanh trường kiếm.

Bỗng nhiên, xuất hiện biến đổi kinh thiên, làm cho người ta run, kiếm ý khủng khiếp từ trên người Đường Phong phát ra, triệt để áp chế kiếm của của Âu Dương Vũ đến cực hạn.

Đại địa vù vù, tâm thần của mọi người đang run rẩy, một kiếm tuyệt thế này, bản thân một kiếm này chính là Thiên Kiếm!

Thời điểm kiếm ý phát ra, lỗ chân lông toàn thân mọi người như bị trói chặt, kiếm ý trong không khí có cảm giác như vô kiên bất tồi.

Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, tất cả mọi người đều biết nó tồn tại, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Đường Phong thi triển nó lần nào. Cho tới lúc này, bọn họ mới biết trên thế gian này lại có một kiếm như thế này.

Thần sắc Âu Dương Vũ càng ngày càng hưng phấn, thời điểm kiếm ý của bản thân bị áp bách, chẳng những hắn không lo lắng chút nào, mà chiến ý toàn thân lại được kéo lên.

Tàng Phong kiếm lại quay tròn, không khí vốn sền sệt, trở nên càng sền sệt hơn.

Một loạt tiếng vang răng rắc vang lên lên, Cương binh trên tay của Đường Phong từ từ rời khỏi vỏ, mỗi khi ra khỏi vỏ một tấc, kiếm ý lại được kéo lên, không mất bao lâu, kiếm ý cường hoành đến nổi mọi người không thể không vận công ngăn cản, lúc này mới bình yên vô sự.

Trên trán mọi người đổ mồ hôi lạnh, dù không bị trùng kích từ chính diện đã có cảm thụ thống khổ như vậy, Âu Dương Vũ là mục tiêu của một kiếm này, vậy áp lực của hắn lớn bao nhiêu?

Lại một tiếng vang nhỏ vang lên, dù âm thanh này rất nhỏ, nhưng lại không giấu diếm được lỗ tai của Đường Phong, chuôi trường kiếm Cương binh này còn chưa phát chiêu, đã xuất hiện một vết nứt, đúng là Cương binh không cách nào thừa nhận được kiếm ý của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm.

Đường Phong vẫn giữ nguyên động tác không nhanh không chậm, hắn rút ra không phải là một thanh kiếm, mà là một tòa núi lớn.

Thân kiếm vừa ra khỏi vỏ được một phần ba, hai con mắt nhắm chặt của Đường Phong mở ra, cùng lúc đó, một đạo kiếm quang từ trường kiếm lóe lên, nhanh như thiểm điện đánh úp về phía Âu Dương Vũ.

Lúc Vô Cấp Kinh Mang Kiếm của Đường Phong rời khỏi vỏ, Âu Dương Vũ cũng động, Tàng Phong kiếm liền run lên, trước người của hắn xuất hiện vô số vòng kiếm, một tầng phủ lấy một tầng, dầy đặc đến mức không thể nào nhìn rõ được.

Tốc độ Vô Cấp Kinh Mang kiếm vô cùng nhanh, ngay lập tức nó đã đến, kiếm quang đánh vào tầng ngoài cùng của vòng kiếm, đánh nó vỡ nát, nhưng cũng vì vậy mà kiếm quang chậm lại một ít.

Từng đạo kiếm vòng vỡ nát, kiếm quang giống như cường đạo lục lâm, thế như chẻ tre, một đường xông tới dễ như trở bàn tay, mắt thấy sắp phá tan toàn bộ phòng ngực của Âu Dương Vũ.

Nhưng trong nháy mắt, thế cục đột nhiên thay đổi, sau khi phá liên tiếp mười mấy đạo kiếm vòng, kiếm quang sáng bóng mạnh mẽ đã ảm đạm xuống, tốc độ cũng không bằng một nửa lúc trước.

Vốn Vô Cấp Kinh Mang Kiếm không thể nhìn thấy rõ, nhưng hiện tại mọi người đã nhìn thấy, nhìn thấy Vô Cấp Kinh Mang Kiếm rất rõ, nó đang đau khổ tiến về phía trước, nhưng lại kiếm vòng của Âu Dương Vũ ngăn cản, mỗi khi phá tan một đạo kiếm vòng, hào quang của kiếm quang ảm đạm một phần.

Âu Dương Vũ lúc này, vừa lùi lại vừa huy động kiếm vòng, dù kiếm quang bị phá hủy không ít, nhưng đang tiến lên rất dũng mãnh...

Nhìn đúng thời cơ, Âu Dương Vũ ra tay, tuy Thiên Kiếm của hắn là phòng ngự, nhưng không có nghĩa là hắn không biết tấn công. Tàng Phong kiếm xuyên thấu qua vô số đạo kiếm vòng công kích lên kiếm quang, kiếm quang ba một tiếng, vỡ nát.

Vẻ mặt của Đường Phong càng thêm kinh hỉ.

Lúc này uy lực của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm không bằng lúc trước, tuy Đường Phong đã đạt tới Linh giai hạ phẩm, khi thi triển kiếm chiêu, Cương binh vỡ ra, cho nên uy lực một chiêu này, chỉ tương đương với bảy thành lúc đỉnh phong, ba thành còn lại tán dật theo khe hở lúc xuất kiếm.

Nhưng dù vậy, Đường Phong cũng không ngờ rằng Âu Dương Vũ lại có thể ngăn cản thoải mái như vậy, xem ra Thiên Kiếm phòng ngự này, đúng là quá xuất sắc. Xem ra Âu Dương Vũ dựa vào thủ chi kiếm, cũng có thể đơn đả độc đấu chính diện với cao thủ Linh giai trung phẩm, đối phương cũng không thể làm gì được hắn.

Một kiếm tuyệt thế bị Âu Dương Vũ ngăn cản rất dễ dàng, Đường Phong không cảm thấy mất mặt chút nào, ngược lại kích thích lòng hiếu kỳ, Âu Dương Vũ hiện tại, không biết có thể ngăn cản công kích của nó không?

Không đợi Âu Dương Vũ thở một ngụm, Đường Phong liền hô:

- Âu Dương tiên sinh coi chừng, mấy ngày trước đó ta lấy được một vật, vẫn chưa thí nghiệm uy lực của nó, hôm nay thỉnh Âu Dương tiên sinh giúp ta nghiệm chứng nó.

- Được!

Âu Dương Vũ cười lớn một tiếng. Đường Phong không nói rõ lắm, nhưng hắn cũng nghe ra được một ít hương vị trong đó. Đợi lát nữa Đường Phong thi triển chiêu thức, chỉ sợ còn mạnh hơn một kiếm kinh thiên vừa rồi, nếu không hắn cũng không cần phải nói như vậy.

Đột nhiên kiếm ý toàn thân của Đường Phong tán đi, chuyển đổi thành một loại khí tức khác.

Loại khí tức này không rõ là gì, nó rất quỷ dị, rõ ràng Đường Phong đứng ở nơi đó, mọi người có thể nhìn thấy, nhưng lại cảm thấy có chút không thích hợp.

Loại cảm giác này làm cho người ta không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ tình huống trong đó thế nào.

Đường Phương cười cười, khí tức quỷ dị phát ra càng nồng đậm hơn.

Sau khi thu phục được Ngự Thần đến giờ, Đường Phong vẫn không có cơ hội thí nghiệm của chuôi Thần binh này, lần này mắt thấy thủ chi kiếm của Âu Dương Vũ xuất chúng như thế, cho nên muốn thử xem hắn có thể tiếp được một chiêu này hay không.

Bản thân Thần binh Ngự Thần là cung, nhưng nó không phải cung, nó có thể dung nhập vào đan điền của mình, dung nhập vào trong hơi thở của mình, há có thể dùng lẽ thường mà phán đoán nó chứ?

Nói một cách đại khái, cung cùng ám khí đều có tính chất giống nhau, đều là thứ đồ vật trong âm thầm có thể giết người. Ẩn núp trong bóng tối, dùng phương vị không thể nào tưởng tượng được, đánh lén giết người. Cũng chính là vì nguyên nhân này, Ngự Thần mới chọn Đường Phong làm chủ nhân. Đường Phong tinh tu ám khí chi đạo, điều này càng làm tính tình của hắn hợp với Ngự Thần.

Ông... Một tiếng vang nhỏ phát ra, âm thanh giống như tiếng người ta kéo căng dây cung truyền vào tai mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.