[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế

Chương 604 : Bỏ qua việc biểu quyết




Tất cả đã chuẩn bị xong, Đường Phong nhìn ba người bảo:

- Chớ sốt ruột, cứ coi như đây là Đường gia, mọi người càng sốt ruột lại càng dễ lộ chân ngựa, nếu có người hỏi đến cứ để ta ứng phó, mọi người chớ mở miệng.

Ba người cùng đồng loạt gật đầu, Đường Tử Thư và Đường Long thì không sao, gặp nguy không sợ hãi, sắc mặt bình thường, duy chỉ có Đường Điểm Điểm thì lại có chút lo lắng, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như trống trận.

Đường Phong nhìn sau vào nàng một cái, Đường Điểm Điểm cúi thấp đầu nói:

- Một lát sẽ quen thôi.

Đường Phong cũng không làm khó nàng, loại trường hợp này càng nói thì áp lực của nàng sẽ càng lớn, cứ để tự nhiên là được rồi, gật đầu bảo:

- Vậy đi thôi.

Bốn người tự giác từ trong phòng đi ra, mặc quần áo đệ tử Chung gia, cứ đi đi lại lại trong Chung Linh Cốc, giả vờ tìm người Đường gia, tiến sát gần sau Cốc.

Đường Phong đi đằng trước, chỉ để lại bóng lưng cho ba người theo sau.

Chẳng bao lâu đằng trước chạm một nhóm đệ tử Chung gia, số lượng những đệ tử này không ít, chừng khoảng hơn ba mươi người, đi đầu là một người tu vi Thiên Giai hạ phẩm, số còn lại đều là Địa Giai cả.

Muốn tránh cũng không thể được rồi, nếu lúc này tránh né có thể khiến đối phương nghi ngờ, Đường Long và Đường Tử Thư âm thầm vận cương khí hộ thể, nếu bị phát hiện thì sẽ đại khai sát giới.

Khi đôi bên đến cách nhau khoảng chừng ba mươi trượng, đối phương cũng cảnh giác hẳn lên, hơn ba mươi người này bỗng đi chậm lại hoặc dừng bước, thần thức hoặc mạnh hoặc yếu đều quét nhanh qua trên người nhóm Đường Phong.

Không chờ chúng mở miệng Đường Phong đã lên tiếng trước:

- Người nào!

Đồng thời truyền âm tới Đường Long và Đường Tử Thư bảo:

- Cứ chờ ở đây, đừng đi tới.

Nhóm Đường Long nói gì nghe nấy lập tức bừng bước. Chỉ là hai người thoáng nhìn nhau, có vẻ khó hiểu vì thanh âm Đường Phong nói vừa rồi rõ ràng đã thay đổi, giống giọng một trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

Tên đi đầu đối diện là Thiên Giai hạ phẩm đáp nhanh:

- Ta là Chung Phục, là tam thúc phải không?

- Ta đây.

Đường Phong tiến lên phía trước, để đối phương nhìn rõ mình.

Tên đệ tử Chung gia Thiên Giai hạ phẩm là Chung Phục kia thở phào:

- Đúng là tam thúc rồi, tam thúc người bị thương sao?

Đường Phong hơi gật đầu không nói gì, tay chỉ hướng phía bên kia nói:

- Bên đó có nhiều đệ tử bị thương, các người đi xem thế nào. Nếu được thì nên hỗ trợ cẩn thận!

Chung Phục không dám do dự, đáp nhanh rồi dẫn hơn ba mươi người vội vàng chạy ra ngoài cốc trốn.

Nguy cơ được giải trừ, mắt Đường Long và Đường Tử Thư loé sáng không thể tin nổi, vì họ mới vừa rồi rõ ràng thấy Đường Phong và Chung Phục đứng đối diện nhau, sao đối phương lại nhận lầm người? Nhưng thực tế người nọ lại gọi Đường Phong là tam thúc, hơn nữa nói gì cũng nghe, không hoài nghi chút nào.

Rốt cục là có chuyện gì xảy ra rồi?

- Đi thôi.

Đường Phong quay đầu nói với ba người, lại khôi phục giọng nói vốn có.

Đường Long lẻn lên phía trước, nghiêng đầu nhìn Đường Phong, nghi ngờ hỏi:

- Sao đệ làm được như vậy ?

Sắc mặt Đường Phong ngưng lại nhìn phía trước nói:

- Lại có người đến rồi, mọi người lui ra sau!

Đường Long đành phải sờ mũi, lui lại sau vài bước. Hắn biết, Thập Thất đệ của mình nhất định không muốn nói rõ chân tướng với mình rồi, ai mà chẳng có bí mật của bản thân. Dù Đường Long không hiểu được Thập Thất đệ làm sao đạt được tới trình độ đó, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ không hiểu có phải hắn đã dùng ảo thuật gì hay không?

Với năng lực dĩ giả loạn chân này, nếu Đường Long không biểu diễn ngay trước mặt mọi người thì e rằng chẳng ai tin, dù sao thì tất cả đều khó mà tưởng tượng nổi. Hơn nữa, Đường Phong và nhóm Đường Long còn chưa đạt tới trình độ lão luyện như vậy.

Biết những bí mật này của Đường Phong, không người nào không phải là người thân cận nhất, tín nhiệm nhất của hắn.

Mà Đường Phong lúc này lại phát huy âm hồn thực thực giả giả che mắt, chính là một trong hai âm hồn Thiên giai thượng phẩm ngưng luyện ra, tên là Trung Chính Dương, là lão tam trong đợi thứ nhất, cho nên mới được Chung Phục gọi là Tam thúc.

Lúc đầu mọi người cứ nghĩ đi thẳng tới sau cốc sẽ gặp nguy hiểm trùng trùng, làm không tốt còn bị mọi người phát hiện ra, nhưng quỷ dị ở chỗ là, dưới sự hướng dẫn của Đường Phong, mỗi lần gặp nguy hiểm chồng chất, đụng phải người Chung gia đều không làm khó bọn họ, ngược lại còn rất cung kính với Đường Phong, tựa như Đường Phong thực sự có địa vị gì xuất sắc ở Chung gia vậy.

Toàn bộ đầu toàn sương mù, Đường Long và Đường Tử Thư cũng cảm thấy thế giới này khó lý giải. Đường Điểm Điểm chỉ là một người có tâm tư đơn thuần, tuy cũng hiếu kỳ nhưng lại không hỏi gì, gặp vài lần người Chung gia, nàng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Sau một nén nhang, mọi người dễ dàng chạy tới phía sau Chung gia.

Đến nơi này thì đã cách xa chiến trường của Đường gia và Chung gia, tiếng chém giết bên tai cũng dần nhỏ đi, trong không khí cơ bản không còn mùi máu tanh gay mũi nữa, chỉ còn có mùi hoa tiếng chim thoang thoảng trong gió.

Diện tích sau cốc cũng không lớn, nhưng địa vị của nơi này trong lòng người Chung gia lại không thể so được, nguyên nhân không gì khác, nơi này chính là cấm địa của Chung gia! Chỉ có người có nhân tài địa vị cao trong gia tộc mới có tư cách ra vào.

Hơn nữa, Chung gia chiếm thiên thời địa lợi, linh khí trong cốc rất tràn đầy, phía sau cốc còn mở vài mẫu dược viên, trồng rất nhiều dược liệu, mà hầu hết đều là những thảo dược quý giá.

Đường gia có tinh thần thiên nguyên quả, tự nhiên Chung gia cũng có nội tình của chính mình.

Lúc bình thường nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, cao thủ bình thường cơ bản là không cách nào qua nổi, nhưng tối nay đội nhân mã Đường gia đột kích, hầu hết nhóm thủ vệ đều đã đi hỗ trợ tiễu trừ người của Đường gia, chỉ còn lại bốn cao thủ Thiên giai trung phẩm.

Nếu như không đụng phải nhóm Đường Phong thì coi như nơi này tuyệt đối không vấn đề gì, tuy người Đường gia có hai trăm nhưng đều bị các cao thủ Chung gia kiềm chế, cơ bản không còn ai có bản lãnh tới nơi đây. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù có đệ tử Đường gia áp sát đến đây thì bốn thủ vệ Thiên Giai trung phẩm này cũng không ngồi yên.

Vào tới sau cốc, Đường Phong không dừng lại tiếp tục dẫn mọi người đi sâu vào trong, lúc tới đường tắt đến dược viên thì truyền âm cho ba người:

- Đợi lúc nữa thì cướp sạch tất cả mọi thứ, kể cả một cọng lông cũng không lưu lại.

Đường Tử Thư hạ giọng gật đầu:

- Đề nghị của Thập Thất đệ rất đúng ý ta!

Đồ của cừu gia, không lấy sạch không được, nếu không phải còn có chuyện quan trọng phải làm họ đã sớm cướp sạch dược viên rồi.

Chẳng bao lâu, mấy người đã vào sâu trong hậu Cốc, càng đi vào sâu phía trước thì là vách đá, cơ bản là không còn đường đi. Mà Chung gia đã mở một sơn động bên dưới vách đá dùng để cất giữ tài phú suốt bao nhiêu năm qua của Chung gia.

Mà ba đệ tử Chung gia tham dự tỉ thí gia tộc ba tháng sau đang trú tạm bên trong sơn động trước mặt.

Ngoài sơn động có bốn người đứng cầm kiếm, như thần canh cửa nơi này. Bốn người này chính là số thủ vệ còn lại tối nay, người nào cũng đều có cảnh giới Thiên Giai trung phẩm.

- Nhất thiết phải một kích giết chết, nếu không sẽ rút dây động rừng!

Đường Phong vừa thong dong đi về phía trước vừa dặn dò ba người đằng sau.

Nhóm Đường Long không cần ra hiệu, cùng gật đầu.

Không đợi Đường Phong tới gần, thủ vệ bên đó đã quát lên:

- Tên kia dừng lại! Hãy xưng tên ra!

Đường Phong giả vờ lấy giả làm thật, vừa đi tới trước vừa lên tiếng:

- Chung Chính Dương, được lệnh của gia chủ tới tăng viện sau cốc.

Bốn thru vệ này cũng không phải dễ lừa, nghe Đường Phong nói vậy, một trong những người đó nói:

- Nhưng chúng ta vẫn chưa nhận được mệnh lệnh tiếp viện nào, cũng không có xin chi viện, tam thúc ngươi đây là….

Đường Phong khẽ cười nói:

- Gia chủ cũng chỉ là tạm thời nảy ra ý, Đường gia lần này tới thế ào ạt, sau cốc chỉ dựa vào bốn người các ngươi cũng không ổn lắm, nên mới cho chúng ta tới giúp một tay.

- A, làm phiền Tam thúc rồi.

Sau khi người này nhìn thấy rõ mặt của Đường Phong mới yên tâm, nhìn lướt qua ba người đằng sau Đường Phong, do sắc trời tối nên cũng không thấy rõ lắm, định quan sát kỹ một chút thì đã thấy ngực đau nhói, cúi đầu nhìn lại thì đã bị một thanh trường kiếm xiên qua, đâm vào tận tim, ngẩng đầu lên nhìn Đường Phong kinh ngạc hỏi:

- Tam thúc người…..

Đường Phong động thủ trong chớp mắt, ba người Đường Long cũng ra tay, đúng lúc bốn tên này đều bị Đường Phong gây chú ý, lại mới buông lỏng cảnh giác, cơ bản không nghĩ đến Tam thúc sẽ dẫn người tới giết mình.

Đường Long và Đường Tử Thư cũng không phải đợi lâu, Đường Điểm Điêm sau một đêm trải qua chiến đấu cũng quen chút máu tanh và chém giết, nên trong chớp mắt mấy tiếng "phụt Phụt phụt" vang lên, toàn bộ bốn tên thủ vệ đã bị giết chết.

Thủ đoạn của mấy người Đường gia rất nhanh gọn, cơ bản chưa cho bọn họ có thời gian kêu cứu.

Mỗi người đỡ một thi thể, đánh nhẹ chúng ngã xuống, Đường Phong vung tay lên nói nhỏ:

- Đi.

Tâm tình nhóm Đường Long hơi kích động, xông thẳng vào trong sơn động, đoạn đường đi có chút nguy hiểm khôn cùng nhưng sẽ tới ngay mục tiêu lần này rồi. Không phải họ không kích động, chỉ cần giết chết mấy tên nấp trong sơn động này, ba tháng sau Chung gia cũng không còn ai nữa chỉ có thất bại thảm hại trở về.

Bên trong sơn động, cách vài bước thì có đốt một cây đuốc, ánh lửa chập chờn, in bóng mấy người chợt ngắn chợt dài. Hơn nữa, sơn động này cũng không phải người nào cũng có thể tùy tiện tiến vào được.

Nếu là nơi mà Chung gia cất giữ của cải và báu vật, chắc chắn là đầy rẫy các loại cơ quan bẫy rập.

Tuy nhiên, Đường Phong ngưng luyện hai âm hồn kia, đã có tư cách biết những bí mật này của Chung gia, cho nên những cơ quan bẫy rập này đối với hắn mà nói căn bản dường như không có tác dụng.

Căn dặn ba người đi theo bước chân của mình, Đường Phong né trái, tránh phải, lúc nhanh, lúc chậm, nhìn như không có quy luật nhưng kỳ thực lại vô cùng cảnh giác. Ở chỗ này, chỉ hơi đi nhầm đường một chút là có thể dẫn tới phát động toàn bộ cơ quan then chốt bên trong sơn động, lúc đó thì là như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đi không được bao lâu, cây đuốc hai bên sườn sơn động cũng biến mất dần, thay vào đó là ánh sáng rực đẹp đẽ của dạ minh châu.

Đường Điểm Điểm thấy vui mừng, đang định đưa tay ra gỡ một viên xuống thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng truyền âm của Đường Phong:

- Đừng động vào.

Đường Điểm Điểm như chạm phải điện, vội vàng rụt cánh tay nhỏ bé lại, khiếp sợ nhìn Đường Phong.

Đường Phong lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Bất luận vật gì ở đây cũng không thể động vào, những viên dạ minh châu này chính là vì thu hút rất nhiều người không biết mà muốn lấy, một khi tỷ cầm một viên thì sẽ phát động cơ quan, đến lúc đó, một đoạn long thạch ở bên ngoài sơn động sẽ hạ xuống, vây chặt chúng ta ở trong này.

Đường Điểm Điểm hoảng sợ gật đầu, nếu không phải vừa rồi Đường Phong ngăn lại kịp thời thì hậu quả kia thật không tưởng tượng nổi. Bị nhốt kín trong sơn động này, ra không được mà vào không xong, chỉ còn nước chờ những cao thủ Chung gia tới, bốn người tuyệt đối chết không có chỗ chôn.

- Đi thôi.

Đường Phong phất tay, tiếp tục đi về phía trước dẫn đường.

Từ trạm canh gác tiến vào trong lòng sơn động khoảng chừng một dặm đường, cuối cùng cũng tới trước một cửa đá, mà ba người kia, lại ẩn núp tại trong thạch thất sau cửa đá.

- Xem tình hình mà hành động, cả ba tên này đều là Thiên Giai thượng phẩm, khó đối phó, chờ ta đối phó một tên trước…

Đường Phong truyền âm cho ba người, thấy ba người gật đầu, lúc này mới đưa tay sang một khối đá bên cạnh cửa đá ấn nhịp nhàng không đồng nhất vài lần, mỗi một lần ấn xuống, khối phiến đá này lại bị đẩy hõm xuống phía dưới, lại bật trở lại.

Chung gia tại sơn động này tốn không ít tâm tư, thiết kế các cơ quan đều vô cùng có dụng ý, những tấm cửa đá này đều dùng thạch Huyền vũ thạch vô cùng cứng rắn tinh chế tạo thành, có thể chống được sự công kích của cao thủ Thiên Giai đỉnh phong mà không bị hỏng. Hơn nữa, cửa đá này một khi bị đóng, từ bên ngoài đánh không mở ra được, chỉ có người bên trong mới có thể thông qua cơ quan mở cửa đá ra.

Đường Phong vừa ấn vài cái, chính là ám hiệu điều động nội bộ người Chung gia, người ở bên trong vừa nghe được âm thanh, chỉ cần đúng ám hiệu, đương nhiên sẽ mở cửa đá ra.

Đợi sau một lát, một âm thanh "lách cách" truyền đến, cửa đá từ từ mở ra, lộ ra bên trong là một gian thạch thất rộng. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của Dạ minh châu, có ba người đang chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa vách đá, lúc nhìn thấy Đường Phong, sắc mặt hơi có chút dịu đi.

Một người trong đó vội vàng mở miệng nói:

- Tam thúc, tình hình bên ngoài thế nào?

Đường Phong nhìn gã một cái, nghĩ thầm chính là ngươi rồi, trên mặt tỏ ra buồn bã, ngoắc gã nói:

- Chung Lâm, ngươi ra đây, Tam thúc có lời muốn nói với ngươi.

Vừa thấy nét mặt đó của Đường Phong, thần sắc người được gọi là Chung Lâm kia không khỏi khẩn trương, không do dự chút nào đi ra, nuốt nước miếng hỏi:

- Tam thúc, xảy ra chuyện gì rồi? Có phải là phụ thân ta…..

Đường Phong đưa tay nắm bờ vai gã, thâm trầm bảo:

- Hài tử, phụ thân ngươi hắn….ai….

- Người thế nào?

Chung Lâm càng thêm sốt ruột, nhìn Đường Phong không chớp mắt.

- Hắn không sao, nhưng ngươi thì có đấy.

Đường Phong gật đầu với gã một cái, cương khí trên tay bắn ra, trực tiếp trút nhập vào trong kinh mạch của gã, phong bế yếu huyệt toàn thân, phía sau hắn, Đường Long và Đường Tử Thư đồng thời ra tay, Đường Long lấy công lực của một Thiên Giai thượng phẩm đánh một quyền vào trên đầu Chung Lâm, Đường Tử Thư một cước bay lên đá vào trên cổ Chung Lâm.

Hai tiếng "rắc rắc" vang lên cùng lúc, đầu Chung Lâm chợt nhoáng mạnh lên, lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.