Nhưng cho dù là khả năng nào chăng nữa, đều nói rõ thiếu niên trước mắt này rất không tầm thường. Đình Phàm không khỏi phải thay đổi cách của mình đối với Ngô Chính.
“Võ học thô thiển, không đáng chú ý.”
Ngô Chính cười cho qua nói.
“Ha ha... nếu võ công của ngươi còn gọi là thô thiển, chẳng khác nào nói ta so với thường nhân không khác biệt là bao?”
Đình Phàm vỗ vai Ngô Chính nói.
Hắn không phải là quá đần độn. Trước đây còn tưởng rằng Ngô Chính không có võ công, cho nên hắn không mấy chú ý. Bây giờ thì khác, hắn không thể nhìn thấu tu vi của Ngô Chính. Mà theo kinh nghiệm của hắn, những người mà mình không thể nhìn thấu thường sẽ mạnh hơn mình rất nhiều. Tương tự như Phi Ngao chẳng hạn.
“Được rồi, ngươi đến đây để làm gì?”
Ngô Chính đánh sang chuyện khác nói.
“Mấy ngày rồi không thấy bóng dáng ngươi đâu, còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì, ta tranh thủ thời gian vội chạy đến đây thăm hỏi mà thôi.”
Đình Phàm gãi gãi đầu cười nói.
Nghe vậy, Ngô Chính không khỏi cảm khái hảo cảm công dụng lợi hại. Hắn và những người thợ săn trong thôn chỉ trò chuyện qua vài lần, ấy vậy mà đã được đối xử như là bằng hữu hết sức thân thiết. Đáng tiếc là Ngô Chính không có ý định lập nên một thế lực nào đó vỹ đại to lớn. Bằng không điểm danh vọng chính là một món bảo khí lợi hại bậc nhất trong trên thế gian này. Bởi lẽ, nắm giữ nhân tâm, chẳng khác nào là nắm giữ thiên hạ.
“Ta không có vấn đề, không cần phải lo lắng.”
Ngô Chính hảo hữu nói.
“Vậy thì tốt, không làm phiền ngươi tĩnh dưỡng nữa, ta còn có việc phải làm.”
Nói xong không đợi Ngô Chính đáp, Đình Phàm liền quay người ly khai, tựa hồ là rất khẩn trương. Nhưng vừa quay người đi, đột nhiên hắn lại quay lại làm bộ mặt nghiêm trọng nói:
“Quên nói với ngươi, những ngày này trong thôn có khách nhân, ngươi không nên đi ra ngoài lung tung.”
“Là du khách? Bọn họ có ý đồ xấu ư?”
Ngô Chính hiếu kỳ hỏi thăm.
“Không phải. Những người này trông có vẻ là truy bắt một người nào đó, lần theo dấu vết đến thôn chúng ta. Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi tốt hơn hết vẫn là không nên ra ngoài vào thời điểm này.”
Đình Phàm trầm giọng nhắc nhở.
“Ngươi có biết thân phận của bọn họ?”
Ngô Chính hỏi tiếp.
“Tất nhiên là biết, những người này chính là người của Minh giáo Ba Tư, một thế lực rất đáng gờm trên giang hồ. Thôn chúng ta không trêu chọc nổi họ đâu.”
Thần sắc Đình Phàm có chút sợ hãi nói.
“Minh giáo Ba Tư!?”
Nội tâm Ngô Chính kinh nghi không thôi, liền nhanh miệng nghi vấn:
“Có phải người mà sứ giả Minh giáo Ba Tư tìm là một bà lão?”
“Không sai... à khoan, làm sao ngươi biết chuyện này, có phải hay không... có liên quan đến ngươi!?”
Đình Phàm kinh hãi nói.
Nếu thực sự như vậy thì không chỉ hắn, thôn của hắn mà còn có cả Ngô Chính cũng coi như xong rồi. Thế lực Minh giáo Ba Tư quá mức khủng bố, một khi cho rằng thôn dân nơi này cố ý lừa dối, hậu quả có thể sẽ rất khôn lường.
“Ngươi yên tâm, không liên quan đến ta...”
Dường như đi guốc trong bụng Đình Phàm, Ngô Chính liền nhẹ giọng trấn an, nhưng rồi lại nói tiếp:
“Chỉ là, chuyện này có liên quan đến bằng hữu của ta. Ngươi có biết sứ giả Minh giáo Ba Tư thực lực như thế nào không?”
Thật không ngờ được, hắn lưu lạc đến tận nơi khỉ ho cò gáy này lại có thể bắt gặp được chuyện trùng hợp đến như thế. Chẳng hay là do lão thiên ưu ái, hay là do hệ thống xúi giục nữa đây.
Phải biết, năm lần bảy lượt Ngô Chính rơi vào hiểm cảnh chỉ cần lệch đi nửa ngón tay liền sẽ tử trận, thế mà hệ thống cơ hồ là hoàn toàn bỏ mặc thờ ơ, như thể biết chắc rằng hắn sẽ không gặp phải chuyện gì bất trắc. Điều này gián tiếp khiến Ngô Chính dấy lên trong lòng đủ loại giả thuyết. Tuy nhiên hết thảy cũng chỉ dừng ở giả thuyết mà thôi. Trong đầu Ngô Chính, hệ thống đang nghĩ gì thì chẳng ai biết được.
“Ngươi, ngươi... không được manh động a!”
Đình Phàm hoảng hốt khuyên ngăn.
“Trước khi không nắm chắc, ta tất nhiên sẽ không manh động. Việc này có liên quan đến sinh tử của bằng hữu ta, không thể không can thiệp được.”
Ngô Chính lẫm nhiên nói.
“Ta chỉ biết bọn họ võ công rất cao cường, toàn bộ thôn dân hợp lực cũng không thể làm khó được một người trong số đó. Tốt hơn hết vẫn là đợi đoàn trưởng trở về, sau đó lại bàn bạc tiếp. Có thể đoàn trưởng sẽ đồng ý trợ giúp ngươi cứu bằng hữu a.”
Đình Phàm không thể tự ý quyết định, chỉ có thể mượn cớ chờ đợi Phi Ngao trở về để tránh Ngô Chính xung động nhất thời. Mặc dù Đình Phàm minh bạch võ công Ngô Chính rất cao, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như lợi hại hơn những sứ giả Minh giáo Ba Tư kia. Mà một khi Ngô Chính lỗ mãng, sẽ kéo theo toàn bộ thôn dân. Chuyện này mười phần hệ trọng, để Đình Phàm nhất quyết không đồng tình.
“Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi. Dù sao bọn hắn đang truy tìm, tức thị bằng hữu của ta tạm thời vẫn an toàn. Ta sẽ không làm chuyện gì thiếu suy nghĩ, ngươi yên tâm.”
Ngô Chính nghiêm túc nói.
Thế nhưng Đình Phàm vẫn rất không an tâm, lại dài dòng lý sự khuyên nhủ Ngô Chính đến nửa ngày mới chịu ly khai.
“Xem ra sứ giả Minh giáo Ba Tư chọn nơi này làm điểm dừng chân trong lúc tìm kiếm tung tích Đại Ỷ Ti. Hẳn là đủ thời gian để ta khôi phục trở về trạng thái đỉnh phong. Có nên can thiệp hay không đây...”
Ngô Chính âm thầm cân nhắc.
Hiện tại, ngoại trừ Minh giáo và phái Võ Đang ra, thì toàn bộ giang hồ đều là kẻ địch của hắn, kể cả những lão nhân thần bí kia. Nếu lại thêm Minh giáo Ba Tư chen vào một chân, gây thêm mớ phiền toái lên đầu hắn, không khỏi có chút hơi quá sức.
Chưa kể, Minh giáo Trung thổ bây giờ không cần Đại Ỷ Ti cũng có thể ngưng tụ lực lượng đủ để đối trọng với quân Nguyên. Còn có phái Võ Đang thừa sức kìm hãm đám người thế lực trong giang hồ muốn làm khó cho Minh giáo. Lúc bấy giờ sinh tử của Đại Ỷ Ti, hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến chung cuộc. Chỉ sợ rằng Đại Ỷ Ti vì tính mệnh của mình, mà lại trở về Trung Nguyên tiếp tục kế hoạch đánh cắp bí kíp Càn Khôn Đại Nã Di. Nếu sự việc diễn ra như vậy, nội bộ Minh giáo Trung Nguyên có thể sẽ một lẫn nữa hỗn loạn.
“Tìm lại bí kíp võ công thất lạc, là một trong hai nhiệm vụ tối trọng yếu của Minh giáo Ba Tư. Cho dù là Đại Ỷ Ti chết đi, sớm muộn sẽ có kẻ khác thay thế, đến làm khó dễ cho Minh giáo Trung Nguyên. Để mặc Đại Ỷ Ti chết chỉ là biện pháp trì hoãn nhất thời, không thể giải quyết triệt để vấn đề...”
“Muốn giải quyết chuyện này, chỉ có thể làm theo trong nguyên tác. Chỉ là... không biết Tiểu Chiêu bây giờ là đang ở nơi nào. Ài, chuyện này có chút khó xử.”
Ngô Chính than ngắn thở dài.