Không có thời gian đón đỡ, Ngô Chính nhanh trí nghĩ ra biện pháp, liền đạp địa thi triển Hoành Không Na Di, chớp mắt đã thối lui về sau trăm thước, đồng thời huy động chân nguyên hộ thể, chống lại dư lực phát tán.
Uỳnhhh...
Đại Địa Chấn danh như ý nghĩa, mặt đất rung chuyển liên hồi khi phải thay Ngô Chính hứng chịu một đòn này, lỏm xuống thành một cái hõm thật lớn, nhìn từ xa y hệt như một cái chảo khổng lộ bán kính hơn hai mươi thước in hằng dưới mặt đất vậy.
Kỳ thực, một đòn này Hồ Thường Nghị vẫn còn lưu lực, bởi vì Ngô Chính sớm hơn một bước đã lui đến rất gần cừ lư, mà có thể là đang nhốt lấy Triệu Mẫn ở bên trong. Nếu gã mạnh tay hơn một chút, có thể dư lực sẽ lan đến và phá hủy cừ lư này mất.
Mặc dù chiến đấu một hồi rất lâu, thậm chí là có người tử vong, nhưng không biết do vô tình hay cố ý, mà khu vực xung quanh cừ lư vẫn không một chút bị tổn hại. Ngô Chính nắm bắt được tâm lý này của Hồ Thường Nghị, cho nên mới nhanh trí nghĩ ra biện pháp rất vô lương tâm này.
“Vô liêm sỉ, ngươi không có một chút phong phạm tông sư nào ư?”
Nhìn thấy cảnh này, lão nhân Tường Vỹ mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng vẫn không thể nhịn được mà lớn tiếng quát mắng.
“Phong phạm tông sư? Các ngươi lấy hai đánh một, có chút nào là phong phạm tông sư?”
Lớp da trên mặt của Ngô Chính được làm bằng tinh thiết ngàn năm, một chút nước bọt tung tóe của Tường Vỹ hiển nhiên không đủ sức để công phá sĩ diện của hắn.
“Được thôi, tránh xa khỏi chỗ đó, lão phu một người lãnh giáo cao chiêu của ngươi!”
Tường Vỹ khẳng khái nói.
“Nhiều lời, nếu ta dễ tin người như vậy, sớm đã chết ở nơi đầu đường xó chợ.”
Ngô Chính giơ lên ngón giữa bàn tay, làm vẻ mặt trêu ngươi nói.
Trông thấy quyền đầu của Ngô Chính hướng về phía mình, ngón giữa lại chỉ lên trên trời một cách rất khó lý giải, thế nhưng vẻ mặt khinh bỉ của hắn để Tường Vỹ minh bạch, biểu tượng ngón giữa chỉ lên trên trời này không phải là biểu tượng đẹp đẽ gì.
Trái lại Hồ Thường Nghị thì không nhiều lời như lão giả. Gã sải bước phóng thẳng đến trước mặt Ngô Chính, vung lên quyền đầu của mình, với ý nghĩa yêu cầu một trận chiến xáp lá cà, so thân thủ ai nhanh và cứng hơn.
Hiển nhiên Ngô Chính rất hài lòng thành toàn cho gã, đồng thời súc thế Thất Thương Quyền, vung lên nắm tay nhỏ bé của mình, dùng phương thức cường ngạnh đối kháng lại quyền đầu rất khủng bố của Hồ Thường Nghị, tất nhiên nếu chỉ xét về kích cỡ.
Đoàng!
Động tĩnh quyền kình giao phong tựa như tiếng súng nổ, phản lực tạo thành kình phong ập mạnh vào thân thể của hai người, khiến cả hai đều phải thối lui, hai chân ma sát bám lấy mặt đất, hất tung khói bụi mịt mù.
“Hảo quyền!”
Uy lực một quyền của Hồ Thường Nghị không một chút thua kém so với Thất Thương Quyền, khiến Ngô Chính phải mở miệng khen ngợi, đồng thời cũng phát hiện sở trường của Hồ Thường Nghị kỳ thực là cận chiến, bởi vì thần lực của gã vô cùng lợi hại, chân khí lại mang đặc tính trầm trọng cứng rắn, có thể phát huy tối ưu chiến lực của gã trong các cuộc chiến xáp lá cà như thế này.
Cảm giác một bên cánh tay tê rần, Hồ Thường Nghị tuy không nói một lời, nhưng thâm tâm cũng âm thầm tán thán đối phương không thôi. Ngô Chính như là một tên quái thai, một cỗ máy chiến đấu sinh ra chỉ dành cho chiến đấu. Từ phản xạ linh hoạt trong mọi tình huống cho đến phương thức tác chiến tối ưu, từ xa luân chiến cho đến cận chiến đều không làm khó được hắn. Hồ Thường Nghị vẫn là lần đầu tiên trong đời tận mắt kiến thức, như thế nào mới là toàn diện chiến đấu, hoàn toàn không có bất kỳ một khuyết điểm nào có thể khai thác được.
“Lại đến!”
Dường như cảm giác được thỏa sức chiến đấu với đối thủ ngang tầm, khiến Ngô Chính tâm tình kích động không ít, nói chưa đến nửaa lời liền đã hung hăng nhào đến tấn công đối phương.
Mắt thấy quyền đầu mỗi lúc càng phóng to áp sát về phía mình, thân hình Hồ Thường Nghị thiểm lược, đồng thời hạ bộ chùn xuống súc thế, mượn địa lực vững vàng tung ra một quyền.
Tiếng xé gió thê lương theo đầu quyền của Hồ Thường Nghị rít lên bên tai Ngô Chính, uy lực hết sức khủng bố không thể xem thường.
Chiêu này của gã đã không thể xem là võ kỹ, gọi nó là võ thuật thì đúng hơn. Mặc dù hai từ này ý nghĩa là giống nhau, nhưng võ kỹ là cách gọi dùng cho nội thể nội lực, võ thuật là thường dùng để nói về ngoại thể ngoại lực. Hay nói cách khác, lực lượng mà Hồ Thường Nghị đang đánh ra, không phải hoàn toàn là của hắn, trong đó hết năm phần là mượn lực từ thiên địa rồi.
Đối diện một quyền không thể cường ngạnh chống đỡ này, hai chân Ngô Chính chủ động rời khỏi mặt đất, xoay người một vòng trên không trung tránh né, thuận theo quán tính tung ra nhất cước, mũi chân đi trước nhắm vào thái dương huyệt của Hồ Thường Nghị.
Không thể Ngô Chính đắc ý, Hồ Thường Nghị hơi ngửa đầu ra sau liền dễ dàng hóa giải một cước này, đồng thời huy động chân nguyên triển khai võ kỹ. Không khí xung quanh hai người tựa như nặng hơn gấp mười lần. Áp bách bất ngờ khiến Ngô Chính không kịp thích ứng, cả người từ trên không trung va mạnh xuống mặt đất.
Trọng Địa Chấn!
Lại là một tuyệt kỹ võ học sở hữu khác của Hồ Thường Nghị, khiến môi trường xung quanh phạm vi năm thước trở nên nặng nề hơn gấp mười lần trong thời gian ngắn. Đây là môn võ kỹ tùy cơ ứng biến rất ít người muốn học, nhưng nếu vận dụng tốt, có thể tạo thành ưu thế rất lớn trong cận chiến phương thức.
Điều này cũng gián tiếp nói rõ, Hồ Thường Nghị là có cơ sở tự tin nhất định mới dám lao đến, chủ động cận chiến với Ngô Chính.
Lúc bấy giờ, Ngô Chính ngửa người dưới mặt đất, tuy không chịu tổn thương nhưng là rơi vào hạ phong, chỉ có thể bị động ứng phó với tình huống tiếp theo có thể xảy ra.
Từ phía trên đột ngột giáng xuống một quyền, Ngô Chính nhanh trí lăn về phía Hồ Thường Nghị, bất chấp sĩ diện ôm chặt lấy chân gã, không có thời gian súc thế, cho nên chỉ có thể vận lực quán chú chân khí vào đầu ngón tay, bấu vào phần thịt mềm nhất trên cẳng chân là bắp chân, hòng có thể tạo một thông đạo, đưa chân khí của mình vào cơ thể Hồ Thường Nghị, khiến gã phải ngay lập tức tập trung tư tưởng đẩy nguồn ngoại lực xâm nhập, tạo thành cơ hội tốt cho Ngô Chính có thể lùi ra xa mà đứng dậy.
Tuy nhiên để hắn thất vọng rồi, Hồ Thường Nghị mặt lạnh như tiền, thẳng thừng vứt đi ưu thế của mình, nhất cước đẩy cả thân hình Ngô Chính văng đi thật xa.
Ngô Chính tất nhiên là rất vui lòng hợp tác, buông lỏng cơ thể mặc kệ nhu lực không có sát thương tự tiện làm nhiệm vụ của nó. Cả ngươi lơ lửng trên không trung, theo quán tính quỹ đạo hình cung rơi xuống mặt đất. Đột nhiên Ngô Chính sắc mặt sững sốt, đảo mắt quan sát xung quanh. Nguyên lai mục đích của Hồ Thường Nghị là muốn đẩy hắn cách xa cừ lư mà Triệu Mẫn đang ẩn nấp.