[Dịch]Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 267 :  Chương 267: Đả bại Trượng Lộc Khách




Ngay khi chân khí của Trượng Lộc Khách phát tán, tam đạo kiếm khí triệt để bị chấn tan, không những thế, thân ảnh của Ngô Chính cũng chịu phải số phận tương tự, hóa thành hư vô tan biến trong không khí.

“Huyễn ảnh!?”

Trượng Lộc Khách kinh nghi không thôi.

Thì ra vừa rồi chỉ là huyễn ảnh của Ngô Chính, muốn ép Trượng Lộc Khách vào đường cùng phải chọn cách toàn lực bộc phát chân khí, chống đỡ tam đạo kiếm khí lao đến kia.

Đoàng!

Đột nhiên Trượng Lộc Khách cảm thấy cơn đau rát truyền đến từ huyệt thái dương, cả khung cảnh trước mắt cũng nghiêng sang một trăm tám mươi độ qua một bên, dường như là đó là một quyền đánh trúng mục tiêu của Ngô Chính, xuất kỳ bất ý không hề có dấu hiệu báo trước nào.

Trượng Lộc Khách tức khắc liền biết được mình vừa trúng phải một đòn nặng nề, đến nỗi đầu óc choáng váng, chân khí vừa rồi bộc phát còn chưa kịp thu thế hộ thể, không có cách nào để trở tay.

Lão cố gắng lấy lại bình tĩnh, nương theo quán tính đang nghiêng người, lao mình xuống phía dưới, hòng giãn ra khoảng cách với Ngô Chính.

Tuy nhiên...

Đoàng!

Lần này cơn đau đến thấu xương xuất phát từ vị hạ phần bụng, khiến cả người lão phải gấp khúc trở lại, vẫn không có dấu hiệu báo trước, không thấy Ngô Chính rốt cuộc là từ đâu mà xuất quyền.

Ngay khi lão kịp tỉnh hồn, trước mắt lão lúc bấy giờ lại là... quyền đầu!

Đoàng!

Cơn đau đến điếng người, bây giờ đã không còn cảm giác nỗi đau được nữa, đồng thời lão cũng được như ý nguyện, khi cả phần thân trên của lão bật ngược trở lên, đã có thể trông thấy hình ảnh Ngô Chính đang trong tư thế sau khi xuất quyền, nhưng rồi, chớp mắt thân ảnh của hắn lại lần nữa biến mất khỏi tầm mắt.

Đồng thời điểm, tưởng chừng như không có thời gian chậm trễ, lão cảm nhận được một bàn tay, nắm lấy đầu mình từ phía sau, mạnh mẽ nhấn xuống, sau đó cảnh vật trở lên méo mó, lướt qua mắt lão thật nhanh, phía đối diện chính là mặt đất, mỗi lúc lại một gần.

Không nghi ngờ, lão là đang... rơi!

Ầm!

Đây là động tĩnh phát ra tương đối rùng rợn, khi mặt người đối cứng với mặt đất.

Mặt đất vỗn dĩ đã bị biến dạng thành một cái hố lớn. Bây giờ đây chính giữa cái hố lớn lại có thêm một cái hố nhỏ. Mà trung tâm cái hố nhỏ lại in hằng một khuôn mặt người. Mặt người này tương đối quen thuộc, không ai khác chính là diện mạo của Trượng Lộc Khách.

Lúc bấy giờ, thời gian như muốn đóng băng, cả người Trượng Lộc Khách như là con rối bằng vải, nảy bật lên không trung, ngoại trừ cái đầu vẫn còn đang bị chấn trụ trong tay Ngô Chính.

Dưới ánh mắt không thể tưởng tượng được của Triệu Mẫn và Hạ Bút Ông, cả hai người mục trừng khẩu ngốc, đã không thể nghĩ được gì trong đầu nữa rồi.

Ngô Chính tàn nhẫn không thương tiếc, kéo ngược đầu của Trượng Lộc Khách nhìn lên trên trời, mười phần y hệt như cách mà lão đã làm với hắn trước đây.

“Như thế nào, cảm giác rất không tồi chứ?”

Ngô Chính thản nhiên cười nói.

“Ngươi... ngươi...”

Trương Lộc Khách cổ họng cứng nhắc, huyết tươi trong miệng không ngừng trào ra, không thể thốt nên lời.

Thế nhưng Ngô Chính biết, lão cáo già này không phải là đã hoàn toàn bất lực, mà là đang cố tình diễn xuất, hòng câu kéo thời gian, tranh thủ điều hòa chân khí rối loạn trong cơ thể.

Không phải là ai cũng có thể chịu được ba quyền của Ngô Chính mà vẫn không chết như thế, đừng quên quyền của Ngô Chính chính là Thất Thương Quyền, còn có Cửu Dương Chân Kinh làm trụ cột, đánh vào nhục thể Trương Lộc Khách mang trong mình Huyền Minh chân nguyên, tất nhiên thương tổn so với thường lệ càng là nhiều hơn mấy phần.

Vậy mà lão vẫn có thể bình an vô sự, nội ngoại thương thế mặc dù có phần nghiêm trọng, nhưng chỉ cần cho lão chút ít thời gian điều hòa khôi phục, liền có thể có tiếp tục chống đỡ thêm vài chiêu nữa.

Điều này cũng là nói Huyền Minh nhị lão số năm tháng bước vào cảnh giới tông sư không phải là ít, đồng thời hai người này hẳn là đã vắt kiệt tiềm lực của mình rồi, bằng không căn cơ vững chắc hùng hậu như thế, không có nguyên cớ gì lại không thể tăng trưởng tu vi, đạt đến tông sư trung kỳ.

“Trước mặt ta còn dám diễn kịch!? Thực đúng là múa rìu qua mắt thợ.”

Dứt lời, Ngô Chính lại mạnh tay nắm lấy đầu của Trượng Lộc Khách, vận lực thô bạo đập xuống mặt đất.

Ầm!

Đất cát một lần nữa là văng lên tứ tung, cái hố nhỏ trung tâm cái hố lớn, cũng được nới rộng hơn gấp đôi.

Trông thấy tình cảnh tàn khốc này, Triệu Mẫn quá đỗi lo lắng, không kìm được lòng liền lên tiếng nhắc nhở Ngô Chính:

“Bạch lão đã không còn sức chiến đấu nữa rồi, xem như trận này là công tử thắng, có thể thực hiện lời nói trước đó, buông tha cho hắn!?”

“Này, tiểu quận chúa là quá lời, hắn vẫn chưa chịu mở miệng nhận thua, tức là không tâm phục khẩu phục, hà cớ gì muốn ta phải ngừng tay!?”

Ngô Chính không nhìn Triệu Mẫn, vỗ vỗ khuôn mặt be bét máu không ra nhân dạng của Lộc Trượng Khách, thản nhiên cười nói.

“Bạch lão, còn không mau nhận thua?”

Triệu Mẫn sốt ruột lớn tiếng nói.

Trượng Lộc Khách nghe thế, ánh mắt cố gắng liếc nhìn Triệu Mẫn, thực tình rất muốn kể khổ, nhưng lại không biết dùng cách nào để truyền thông điệp cho nàng.

“Ngươi không nghe lệnh!? Đánh thua thì là thua, cớ gì lại không nhận?”

Triệu Mẫn thì không hay biết, tiếp tục hối thúc.

Trượng Lộc Khách hết cách rồi, ánh mắt thương tâm như muốn khóc, bất đắc dĩ mở miệng nói:

“Tha cho ta, ta nhận...”

Chát!

Ngay lập tức, Trượng Lộc Khách liền nhận được “phần thưởng” của mình, một cái bạt tai!

“Ngươi vừa nói cái gì, ta nghe không rõ nha, có thể nói lại!?”

Ngô Chính biểu cảm rất vô tội, hảo hữu cười nói.

Sở dĩ gọi là “phần thưởng” là vì, Trương Lộc Khách đã đoán đúng. Ngô Chính sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cho lão. Từ trong sâu thẳm ánh mắt của hắn, có thể nhìn thấy được, đó là sát ý, là vô cùng vô tận sát ý khi nhìn về phía lão. Mà dường như hắn là đang cố tình bộc lộ sát tâm của mình, khiến lão phải rơi vào tuyệt vọng khôn cùng, không có lối thoát.

Lúc này, Triệu Mẫn rốt cuộc cũng đã nhận được thông điệp của Trương Lộc Khách, phải dùng mặt mình làm bìa thư để gửi đến. Không phải là Trương Lộc Khách không muốn lên tiếng nhận thua, mà là Ngô Chính nhất định sẽ không cho lão có cơ hội đó. Mở miệng nhận thua chỉ càng khiến Trương Lộc Khách nhận thêm sỉ nhục mà thôi, ngoài ra không có tác dụng thực tiễn nào.

“Tiểu tử chết tiệt, có phải là ngươi cố ý hay không!?”

Hạ Bút Ông nhào lên phía trước, giận dữ quát lên.

Triệu Mẫn nhanh tay ngăn lại, không để Hạ Bút Ông vì xung động mà khiến tình thế càng chuyển biến xấu, lại quay sang Ngô Chính hạ giọng nói:

“Ta tin công tử hẳn là sẽ không nuốt lời.”

“Triệu Mẫn quả nhiên rất không hổ danh, mặc dù sớm hơn trong nguyên tác đến năm năm, trí tuệ vẫn là rất không kém.”

Ngô Chính trong tâm khen ngợi.

Triệu Mẫn không mất bao lâu đã có thể nhận ra, Ngô Chính đây là muốn kích động Hạ Bút Ông, dấy lên mâu thuẫn, giương cung bạt kiếm chân chính trở mặt với nhau. Vì thế nàng liền chọn cách khôn ngoan, lại rất vô tình, là để mặc Ngô Chính hành hạ Trượng Lộc Khách đến sống dở chết dở thế nào cũng được, chỉ cần nàng không trở mặt, hắn cũng không có lý do để không giữ lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.