Buổi tối lúc chín giờ, Trịnh Xá xuất hiện đúng giờ trong đại sảnh, hắn yên lặng dựa vào tường phòng khách không nói một lời. Mấy phút sau, Chiêm Lam mặc một bộ váy đơn giản nhàn nhã ung dung lướt tới. Cô gái này thoạt nhìn thần thái thanh khiết khí chất sảng khoái, nàng chào hỏi Trịnh Xá một tiếng rồi đi ra ngoài khách sạn. Mà Trịnh Xá cũng chỉ có thể cười khổ đi theo phía sau nàng.
- Thật tốt quá, có thể tới đây nghỉ ngơi năm ngày, nói thật, sau khi liên tục trải qua hai lần phim kinh dị, thần kinh của ta cũng đã căng thẳng quá mức rồi, thật sự nếu không thả lỏng mà nói, đến bộ phim kinh dị tiếp theo ta có thể sẽ phát điên mất ...
Lúc này mặc dù đã là buổi tối, thế nhưng bên ngoài khách sạn vẫn là huy hoàng rực rỡ. Ở chỗ thắng cảnh nổi tiếng như Hawaii mà nói buổi tối chín giờ bất quá chỉ mới vừa bắt đầu sinh hoạt ban đêm mà thôi. Trên đường vô số du khách đang mặc sức vui vẻ, cũng có các cô gái bản địa đang mặc váy cỏ nhảy múa, tất cả điều này đối với hai người mà nói đều rất mới mẻ.
- Trịnh Xá, đi, chúng ta tới bên kia xem một chút, tựa hồ rất có nhiều người cũng đang ở đó.
Chiêm Lam lôi kéo tay Trịnh Xá cười hì hì nói.
Trịnh Xá khéo léo rút tay về, hắn cười khổ nói:
- Ta đã nói với Lệ nhi chuyện tới gặp ngươi, cho nên ta cũng không thể đợi quá lâu. Chiêm Lam, ngươi có chuyện gì thì mở miệng nói thẳng ra ... Tất cả mọi người nói rõ ra mới tốt.
Chiêm Lam sửng sốt một chút, nàng nhìn Trịnh Xá thật sâu, hơn nửa ngày sau mới cười rộ lên nói:
- Ngươi ... Ngươi hiểu lầm cái gì thê? Yên tâm đi, ta tuy rằng rất có hảo cảm đối với ngươi, thế nhưng phương châm của ta là không thể làm thương tổn đến nữ hài khác. Cho nên cho dù ngươi dự định phản bội tiểu Lệ nhi, ta cũng không muốn mà .... Tìm ngươi ra đây là có việc muốn nói cùng ngươi.
- Thật sao? Ta còn cho rằng .....
Trịnh Xá hơi xấu hổ gãi gãi đầu nói.
Chiêm Lam nhẹ nhàng cười cười, trong tiếng cười phảng phất mang theo chút khác biệt, lúc này nàng mới nói:
- Không biết vì sao, ta cảm thấy trong đoàn đội chúng ta có một cỗ áp lực kỳ quái, là từ .... Ách, là từ sau lần ta bắt đầu cường hóa tố chất tinh thần, khi đó mới cảm giác được. Sau khi ta học tập hai pháp thuật, loại cảm giác này lai càng rõ ràng hơn, cứ có cảm giác như là đang bị vật gì đó theo dõi hoặc là giám sát vậy
Trịnh Xá kỳ quái nói:
- Đây hẳn là Chủ Thần đang giám thị hoặc là quản chế chúng ta phải không? Ta khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất cũng đã cảm giác được, hiện tại loại cảm giác này cũng ngày càng rõ ràng ... Nhưng mà hẳn là không phải vấn đề gì lớn chứ? Chủ Thần phải luôn giám thị chúng ta mới đúng.
Chiêm Lam thở dài một tiếng nói:
- Ai, ta không biết nên nói như thế nào với ngươi .... Thế nhưng vô luận ta nói cái gì, ngươi cũng nghìn vạn lần đừng nên nghĩ rằng ta đang gây xích mích ly gián .... Ngươi không cảm thấy một người trong chúng ta rất cổ quái sao?
Trịnh Xá càng thêm kỳ quái, hắn hiếu kỳ nói:
- Một người trong chúng ta rất cổ quái sao? Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì a, nếu có gì thì cứ nói thẳng ra đi đừng ngại. Tuy rằng chúng ta là đồng bọn, thế nhưng nếu như một người trong chúng ta thực sự có điểm cổ quái, hoặc là trong lòng có điều không ngay thẳng, vậy tự nhiên là sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn ...
Chiêm Lam mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ là thở dài một tiếng nói:
- Ta cũng không dám cũng không dám khẳng định, chỉ là mơ hồ có loại cảm giác này mà thôi, có thể do liên quan tới việc cường hóa tố chất tinh thần .... Trịnh Xá, ngươi còn nhớ ngày cuối cùng trong phim The Grude không? Vì sao ta lại đột nhiên chạy tới khách sạn kia chứ? Hộ thân phù của bọn ta khi đó cũng không có cháy a, nếu như là chú oán Quỷ Hồn đem ta tới đó thì hộ thân phù đó đã sớm phải cháy mới phải ... Ngươi thực sự không cảm thấy có cái gì không đúng sao?
Trịnh Xá cũng dần dần tỉnh táo lại, hắn suy nghĩ một chút nói:
- Nói thật, lúc đó ta thật sự cảm thấy rất kỳ quái, vì sao lại có chuyện như vậy chứ .... Ha ha, không sợ ngươi cười, ta đã suy nghĩ rất lâu rồi mà vẫn không nghĩ thông được đến cũng là đã xảy ra chuyện gì. Nếu nói như vậy, chẳng lẽ ngươi đã đoán ra chân tướng?
- Cũng không thể nói là chân tướng, ta chỉ có chút hoài nghi mà thôi. Chính bởi vì là hoài nghi, cho nên ta mới không thể tùy tiện nói ra với mấy người kia, bởi vì chúng ta dù sao đều là người trong một đoàn đội .... Trịnh Xá, nếu như ta chết mà nói, vậy ta mong ngươi hãy cẩn thận với người trước sau có tương phản lớn nhất trong đoàn đội...
“Ước hội" ngắn ngủi của hai người kết thúc như vậy, khi trở lại khách sạn, hai người đều có vẻ như vô ý tách xa nhau. Cho đến khi từng người trong thang máy đi về phòng của mình, Chiêm Lam ra khỏi thang máy, trong nháy mắt lúc cửa thang đóng nàng ngoái đầu nhìn lại mỉm cười. Nụ cười đó trông thật đau khổ ....
- Lệ nhi .... Anh vẫn luôn yêu em sâu sắc, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn hứa hẹn sẽ bảo vệ em, cho đến khi chúng ta đều bạc tóc.... Lệ nhi, anh tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối ..... Ta và Chiêm Lam tuyệt không phát sinh cái gì
Đến đêm, Trịnh Xá ôm La Lệ nằm trên giường lớn, hắn thì thào kể lại cho La Lệ cuộc nói chuyện vừa rồi.
- .... Đương nhiên là sẽ không phát sinh chuyện gì đâu, Chiêm Lam tỷ tỷ là người rất tốt, hì hì kỳ thực ta sớm đã nhìn ra Chiêm Lam tỷ tỷ thích ngươi, thế nhưng Chiêm Lam tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không tranh đoạt đại sắc lang cùng Lệ nhi đâu .... Đại sắc lang cũng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Lệ nhi mà?
La Lệ ngáp một cái, nàng vừa cười hì hì vừa nói.
- Đương nhiên....
"Nếu như bỏ qua cảm tình mà nói, câu nói kia của Chiêm Lam có ý tứ là .... Người trước sau có tương phản lớn nhất trong đoàn đội, là chỉ Sở Hiên sao? Hay là chỉ Zero? Bọn họ ngay từ đầu thực sự không phải là thành viên đoàn đội. Nếu như là tân nhân vừa mớigia nhập mà nói, như vậy Triệu Anh Không cũng rất khả nghi. Từ đầu đã băng lãnh, đến bây giờ trở thành một trong thành viên của đoàn đội ..... Nàng rốt cuộc là nói tới ai?"
Một đêm không nói chuyện, Trịnh Xá ôm La Lệ lặng yên mà ngủ, cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một cảm giác lo lắng kì lạ đưa hắn từ giấc ngủ giật mình tỉnh dậy. Phảng phất như có chuyện gì đó sắp phát sinh, hơn nữa theo thời gian chậm rãi trôi đi, loại cảm giác này càng thêm mạnh mẽ.
Trịnh Xá rốt cục nhịn không được từ trên giường ngồi dậy, hắn cẩn thận đắp chăn cho La Lệ kĩ càng, tiếp theo vừa mặc y phục vừa chạy ra ngoài cửa. Hắn cũng không do dự xông một mạch từ trong khách sạn ra ngoài, sau đó liều mạng chạy về phía phát ra dự cảm đó.
Lúc này khoảng chừng là hừng đông bốn năm giờ sáng, là lúc xung quanh an tĩnh nhất vắng lặng nhất. Trịnh Xá chạy một mạch đến bên bờ biển, cảm giác lo lắng trong lòng đó đã càng lúc càng mãnh liệt, đồng thời cũng càng lúc càng yếu ớt ...
- Chiêm Lam...
Trịnh Xá vừa chạy đến cạnh bờ biển, hắn lập tức trông thấy tại xa xa ngoài khơi trôi nổi một điểm nhỏ màu đen. Cực kì khó hiểu , hắn há mồm liền gào lên tên Chiêm Lam, sau đó hắn không để ý hết thảy chỉ bơi thẳng về phía điểm đen kia. Khi hắn bơi tới bên cạnh điểm đen này, quả nhiên lại chính là Chiêm Lam đã rơi vào hôn mê! Nàng đã sắp bị nước biển dìm chết.