[Dịch] Vô Hạn Huyền Thoại - 레전드 오브 레전드

Chương 8 : Anh da đen




Junhyuk đã rất muốn hỏi những người khác về chuyện này.

Nhưng người đàn ông cao to nào đó đã xuất hiện và la lên lấy đi sự chú ý của tất cả mọi người. Hắn trông như thể cao 2,5 mét. Anh ta đứng trước toàn bộ mọi người, nhắc tay lên nói:

“Từ giờ trở đi, mọi người đi theo sát bên cạnh tôi là được.”

Người đàn ông chỉ vào bên phải hắn có khoảng năm mươi người. Người đàn ông to lớn quay lại như thể hắn không còn gì để nói nữa. Junhuyk lúc này không phải nằm trong top 50 người mà anh ta chỉ tay.

Sau đó, một người đàn ông khác với vết sẹo trên mặt đi ra phía trước và hét lên:

"Nơi này là đâu? Và mày là thằng lờ nào, thằng cờ hó, mày dám sai tao làm việc?”

Người đàn ông to lớn khẽ quay đầu và mím môi. Cố gắng tỏ ra đang rất nóng giận, hắn mở miệng cười lớn, trên cơ thể hiện rõ từng đường nét cơ bắp rắn chắc cùng chiều cao 2,5 mét của người đàn ông, hắn nhảy qua đầu của tất cả mọi người, đưa chân hạ xuống đầu của tên vừa hỏi.

“Lăn nhẹ.”

Junhuyk đã thấy toàn bộ sự thật trước mắt, mùi máu xông thẳng mũi hắn. Còn chiếc đầu của tên mặt sẹo như có gì đó nhẹ nhàng rơi xuống cùng với bàn chân của tên cao 2,5 mét kia, phịch bẹp một cái như một quả dưa hấu bị ép nổ.

Người đàn ông lớn đứng dậy từ từ, và nhìn xung quanh mình. Junhyuk nghĩ rằng người đàn ông to lớn đang nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt người đàn ông này rất kỳ quái, giống như ông ta đã quá quen với việc giết người. Có một ánh mắt điên cuồng khiến Junhyuk lo lắng.

“Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian, cậu kia, qua đây với tôi.”

Cuối cùng, ông lớn tiếng chỉ vào Junhyuk. Junhyuk như đóng băng, người đàn ông im lặng và xoay đi về hướng ngược lại.

Junhyuk nuốt nước bọt và đi theo anh ta. Mặc dù hắn đang cầm một chiếc khiên và một thanh kiếm, hắn chắc chắn rằng nếu người đàn ông to lớn muốn hắn chết, những thứ này không thể nào ngăn cản dù chỉ một đòn, hắn sẽ bị gã xé toạc một cái.

Vì vậy, năm mươi người đi theo người đàn ông to con này, đang đi trước mặt họ mà không hề phát ra âm thanh. Họ sớm đến một cánh cửa lớn cao khoảng năm mét. Khi họ đi qua cánh cửa, họ thấy một thứ mà họ chưa từng thấy trong đời. Họ nhìn thấy những bức tường lâu đài trung cổ thời đại xa xưa cùng những cung thủ đang đứng phía bên trên đó. Nhìn vào họ, Junhyuk không thể biết mình đang ở đâu. Một người đàn ông đi cạnh Junhyuk thì thầm với hắn:

"Cậu có phải là người Hàn Quốc không?"

Junhyuk quay đầu lại và thấy một người đàn ông trông như đã ngoài 30 tuổi. Hắn trông lo lắng khi liếc nhìn xung quanh mình trong khi nói chuyện với Junhyuk.

"Đúng, ông cũng là người Hàn Quốc?"

"Chà, thật tốt quá, cậu biết chúng ta đang ở chỗ nào không?"

Junhyuk nhìn lên bầu trời trong khi hắn ta bước đi. Bầu trời có màu đỏ rất kỳ lạ.

"Ô mô, nó không giống với một giấc mơ, tôi cảm thấy có gì đó làm tôi sợ hãi."

"Cậu nghĩ là mơ? Hồi nãy, tôi thư dẫm vào não của tên sẹo kia. Cảm giác thật sự rất thật"

Junhyuk nhìn chằm chằm người đàn ông khi hắn nói điều đó. Nếu người đàn ông đã giẫm lên não người chết kia, có lẽ hắn nên nghi ngờ người đàn ông này về sự tỉnh táo. Junhyuk cảm thấy như hắn cũng không nên tiếp xúc với người đàn ông này nhiều.

Người đàn ông to lớn đang đi trước nhóm khi hắn đến cổng lâu đài và quay lại. Ông nhìn năm mươi người và tuyên bố:

"Cố không tụt lại phía sau, nếu bị đánh rơi, các người chỉ có thể chết."

Người đàn ông không có vẻ như đang nói đùa. Junhyuk run rẩy và nắm chặt lá chắn của mình. Mặc dù kích thước của nó rất to, mà chiếc khiên lại có trọng lượng quá nhẹ so với nó.

Người đàn ông to lớn quay lại, bước tới cánh cổng của lâu đài mở ra. Junhyuk có thể thấy một con đường dài, rất dài từ phía đó. Hai bên đường, có những cái cây cao tới chọc lên bầu trời, và con đường dài đến nỗi anh không thể nhìn thấy điểm cuối của nó.

Người đàn ông lớn không còn nói nữa, mà bắt đầu chạy. Nhìn ông ta chạy, Junhyuk cũng bắt đầu chạy. Người đàn ông to lớn chạy rất chậm, nhưng bước chân của ông ta lại làm hắn có cảm giác không thể bắt kịp.

Mọi người chạy theo người đàn ông to lớn, việc này trải qua hơn một giờ hơn, một người đàn ông trong nhóm đã té ngã, đây là một người đàn ông da đen đầu tiên không chịu nổi, ông ta đứng lên và cố bước gần cục đá to, hai chân bất quá run rẩy một hồi. Nhìn người đàn ông, Junhyuk cũng dừng lại, hắn thật đã đạt đến giới hạn của mình, và nghĩ rằng hắn không thể bỏ mặc người đàn ông này phía sau. Người đàn ông to lớn đã nói rằng nếu bất cứ ai ngã xuống phía sau, người đó sẽ chết.

Hắn nhìn người đàn ông to lớn, người đàn ông vẫn chăm chú đi bằng tốc độ của gã ta, dường như không chú ý gì tới xung quanh.

Junhyuk đến gần người đàn ông da đen và nhấc tay hắn lên, đặt nó quanh vai hắn.

"Ông còn gượng nổi không?"

Người đàn ông da đen trả lời bằng cách lắc đầu và từ từ cố gắng đứng dậy, nhưng hai chân dường như không nghe theo ý thức của gã.

"Shitt"

Nhìn xuống dưới chân người đàn ông da đen sẽ thấy mắt cá chân của ông ta có vấn đề. Trong khi Junhyuk ủng hộ hắn, người đàn ông da đen thấy rằng nhóm của họ đã ở rất xa. Junhyuk thậm chí còn không biết đích đến ở đâu và biết rằng không nên bị bỏ lại nhóm người chạy phía trên quá xa, nhưng hắn không thể bỏ lại một người bị thương phía sau.

"Cố lên!"

Người đàn ông da đen liếc nhìn Junhyuk nhìn về phía trước và nói khẽ:

"Thank you, good guy. (Cảm ơn cậu thật tốt)"

Junhyuk có thể thấy người đàn ông to lớn liếc nhìn họ một cái. Người đàn ông to lớn vẫn tiếp tục chạy, dần dần cả nhóm người dẫn đầu đã biến mất ở phía xa. Junhyuk cảm thấy biết ơn vì hắn đã tách khỏi người đàn ông to lớn, ông ta rõ ràng là điên rồi, hắn nhìn xung quanh mình khu rừng này được bao phủ rất nghiêm ngặt, còn có cảm giác có thứ gì đó rất đáng sợ.

"Hộc hộc... Tôi thật không biết mình đang ở đâu, nhưng tôi không muốn chết ở đây." Junhyuk ủng hộ người đàn ông da đen rồi cùng nhau tiến về phía trước.

Cả hai chỉ có thể đi bộ, trong một giờ khi người đàn ông da đen không thể bước thêm một bước nào nữa. Họ quyết định nghỉ ngơi giữa đường. Bằng một cách nào đó, bóng cây của khu rừng dường như đang dần tiến về phía họ, cả hai có cảm giác không ổn lắm vì lẽ đó hai người đã di chuyển tránh cái bóng cây này. Trong khi họ nghỉ ngơi, người đàn ông da đen lên tiếng trước:

"Michael"

"Huh? Lee Joon Hyuk." Junhuyk học chuyên ngành về y dược, nên vốn trình độ nghe hiểu tiếng anh cũng có thể giúp hắn trải nghiệm tốt. Junhyuk chỉ vào cá chân Michael.

Michael nhìn xuống chân và sau đó cởi áo giáp ra. Sau đó, ông ta cho Junhyuk thấy mắt cá chân ông ấy bị sưng. Thật khó tin hắn đã đi bộ trong một giờ với cái chân đó. Junhyuk sau đó nhìn xung quanh họ.

JunHyuk chỉ vào mình và nói, làm Michael mỉm cười. Junhyuk nhìn người đàn ông da đen có cặp răng trắng sáng, phía sau bóng cây cũng dường như hòa cũng với làn da của ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.