[Dịch] Vô Hạn Huyền Thoại - 레전드 오브 레전드

Chương 4 : Jin Jisun




Hắn đột ngột nhớ tới ông chú thô lỗ, quay đầu qua lại thì thấy ông chú đang kéo tên lái xe bị hội chứng mê ngủ bất thường ra ngoài. Junhyuk đi về phía hắn và giúp hắn một chút. Khi họ kéo tài xế ra khỏi xe buýt, đuôi xe đã nổ tung lên.

BÙM !

Đuôi xe buýt bay đi khi chiếc xe mắc kẹt trong đó phát nổ. Mảnh vỡ thủy tinh vỡ bay khắp nơi. Junhyuk cảm thấy hốt hoảng và té xuống đất. Hắn nhìn chiếc xe buýt đỏ rực cùng chiếc ô tô lửa bốc ngun ngút, ngồi một bên thở phào nhẹ nhõm. Đầu xe buýt còn lại giờ như con lật đật bấp bênh lắc lư.

Chỉ là lúc này, hắn mới cảm thấy cơn đau dữ dội từ xương sườn và phía chân trái của hắn.

Junhyuk thấy một ông già đi về phía mình. Đó là cùng một ông già đã quấn chiếc áo choàng quanh ống chân hắn. Tay cầm lấy bình gốm đưa ra cho ông ta.

“Tôi đã lưu cái này.”

"Cảm ơn cậu."

Ông lão lấy bình gốm, rồi có tiếng vỗ tay. Junhyuk thấy những chiếc xe khác phía xa, cùng những người xung quanh khu vực.

Mọi người đang bận rộn chụp ảnh hay làm gì đó. Junhyuk nhìn xung quanh và rên rỉ đứng dậy. Ông chú có vẻ ngoài thô lỗ nhìn hắn.

"Cậu tên gì?"

“Lee Junhyuk”

Ông chú rút ra một tấm danh thiếp và nói:

“Ta tên Park Chulho”

Junhyuk lấy thẻ và xem xét cẩn thận. Chiếc thẻ ghi Chul Ho Capital. Nó dường như là một công ty cho vay tư nhân. Junhyuk đưa danh thiếp vào trong túi.

“Cậu trai can đảm lắm. Muốn làm việc cùng tôi không?”

“Hôm nay tôi còn phỏng vấn xin việc.”

"Một cuộc phỏng vấn? Ở hoàn cảnh này?”

Junhyuk nhìn qua mình và thở dài.

“Ít nhất cũng phải đến đó trình diện.”

Chulho lắc đầu và nói:

"Muốn đi taxi?"

"Không. Nếu lại như hôm nay,… tôi nên đi tàu điện ngầm.”

"Cậu nghĩ đúng. Chết tiệt! Lẽ ra tôi không nên lái xe ngày thứ sáu vào lúc này!” Chulho thở dài và nói. "Thôi đi đi. Tôi sẽ ở lại đây."

"Cảm ơn ngài."

Các tai nạn gây ra bởi những người mắc chứng ngủ gục bất thường có thể được W.A.N.C.S. (Cơ quan đối phó chứng bất thường Narcolepsy thế giới). Các vụ tai nạn được gây ra bởi một lực lượng không thể cưỡng lại, và mọi tai nạn đều được trả tiền bảo hiểm.

Chulho nhìn Junhyuk lặng lẽ đi về phía tàu điện ngầm.

“Cậu nên thu tiền bảo hiểm. Gọi cho tôi sau."

"Được."

Junhyuk biết hắn cần phải điều trị vết thương của mình nên tiền bảo hiểm chắc chắn phải lấy được khoản đó. Chulho có thể là nhân chứng của vụ án, vì vậy việc điều trị y tế của hắn ta không phải là một vấn đề. Hắn bước vào ga tàu điện ngầm, tìm một hiệu thuốc và đi vào trong. Người dược sĩ nhìn hắn với đôi mắt mở to.

"Cậu ổn đó chứ?"

Junhyuk cười ngượng nghịu và nói:

"Không ổn lắm. Làm phiền, tôi cần peroxide và một tourniquet( băng cột)”

Dược sĩ nhìn vào vết thương của Junhyuk.

“Cậu có thể cho tôi nhìn qua một chút vết thương không?”

“Vậy thì tốt quá, thật cảm ơn”

Dược sĩ đã mang peroxide và tourniquet, tháo miếng giẻ cũ trên chân Junhyuk sau đó kiểm tra vết thương của hắn.

“Đó là thứ gì?” Hắn ngạc nhiên nhìn khe ngực của cô ta có một bảng tên Jo Jisun. Junhyuk chuẩn bị nói gì đó, cô ta đã đổ peroxide vào vết thương của anh.

“Dược… sĩ, Ahhh!”

Jisun nhìn Junhyuk đang nắm lấy bắp đùi của hắn và hét lên. Cô đặt một ít gạc lên vết thương và ấn xuống.

"Ráng lên."

"Ráng sao mà…"

Hắn đã rất cố gắng nhẫn nhịn cơn đau, hắn không thể nắm lấy vai của Jisun, tay nắm lấy bắp đùi mình. Jisun gõ nhẹ vào chân anh và nói:

"Xong rồi á."

Junhyuk nhìn vào chân anh. Băng được quấn gọn gàng. Nhìn vào nó, Junhyuk thở phào nhẹ nhõm và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Cảm ơn cô."

“Đừng nghĩ nhiều. Mà anh như thế nào lại bị thương nặng như vậy?”

“Có một tai nạn liên quan đến người bị chứng ngủ gục bất thường.”

“Ngay trước tòa nhà này sao?”

"Vâng."

Cô mỉm cười và nói:

“Cẩn thận nhận hóa đơn. Bảo hiểm sẽ trả lại tiền cho anh.”

"Cảm ơn cô."

Junhyuk lấy lại thẻ tín dụng của mình.

"Cái này giá bao nhiêu?"

"Đợi một chút, tôi nghĩ nên băng lại đầu của anh.” Hắn vô ý lấy tay chạm chạm lên trán.

"Tôi tự mình làm được."

"Ở yên đó, không phải thường xuyên ai cũng được tôi băng bó đâu đấy.”

Cô khẽ mỉm cười, rồi đổ peroxide lên trán anh.

A a ahhhh!

Junhyuk lần nữa lại hét toáng lên vì đau đớn, Jisun mỉm cười với anh như thể cô đang tận hưởng khoảnh khắc này, nhìn nhìn hắn ta một chút nói:

“May mắn vết thương trên trán không quá nghiêm trọng.”

Jisun đặt một miếng băng vào vết thương của Junhyuk.

“Vết thương này đòi hỏi phải đến bệnh viện. Anh biết điều đó, phải không? Đây chỉ là tạm thời xử lý một chút.”

Junhyuk trả lời trong khi cô chạm vào trán anh.

"Tôi biết."

Cô giật lấy thẻ tín dụng từ tay Junhyuk.

“Peroxide là 20won, tourqinet là 30won”

“Còn những cái băng này?”

Jisun đem thẻ đưa lên tay Jun Hyuk và trả lời:

“Nó miễn phí với anh.”

“Tôi thật may mắn khi đến đây mua thuốc.”

Jisun chớp chớp mắt và mỉm cười

“Nếu anh nghĩ vậy, anh nên trở thành khách hàng thường xuyên.”

"Tôi nghĩ tôi nên làm điều đó."

Junhyuk đã ký vào bản sao hóa đơn và lấy thẻ của mình, khi anh mở cửa rời đi, Jisun hét ra ngoài:

“ĐỪNG QUÊN ĐI ĐẾN BỆNH VIỆN KIỂM TRA NHÉ”

Vội bước vào khu tàu điện ngầm.

Junhyuk đã lên tàu điện ngầm và sớm cảm thấy kiệt sức. Mọi người chú ý đến sự chú ý của hắn và vài người đã mời hắn chỗ ngồi.

"Xin mời ngồi."

"Cảm ơn bạn."

Hắn ngồi xuống và thấy một nhóm nữ sinh trung học đang nhìn hắn, nói chuyện xì xầm với nhau.

“Chàng trai đó có phải là chàng trai kia không?”

"Là hắn sao?"

Junhyuk có thể nghe thấy những lời thì thầm về hắn, nhưng không chú ý. Mặc dù hắn đã sử dụng nước giảm đau trên vết thương, nhưng điều đó không có nghĩa là vết thương của hắn đã được lành lặn. Hắn vẫn luôn không thể miễn dịch với cơn đau.

Junhyuk gục đầu xuống, trông khi một nữ sinh đến gần anh.

"Chào ngài?"

Junhyuk đang nhăn nhó một chút khi anh ta ngẩng đầu lên.

"Đúng rồi nha!"

“Cô đang nói về điều gì?”

"Xem cái này, đây là cậu phải không?

Junhyuk nhìn vào đoạn video mà anh ấy đã giải cứu mọi người trên xe buýt và cười một chút.

"Đúng rồi."

“Whoa, đúng là ngài, Mr.Jackpot (Ngài trúng số).”

Junhyuk nhăn mày “Jackpot gì chứ? Bất cứ ai trong tình huống tương tự cũng sẽ làm như vậy.”

Các sinh viên nói chuyện với nhau và một trong số họ nói:

“Hãy chụp ảnh với chúng tôi, một kiểu được không ngài trúng số.”

“Tôi không có tâm trạng.”

“Làm ơn đi mà, đừng không chịu, nha nha…” một nữ sinh làm nũng trước mặt hắn.

Một cô gái khác còn tới bên cạnh hắn ngồi, tay vòng qua vai, tạo dáng cho những nữ sinh khác chụp ảnh.

PS: Dịch thô trước vì tiếng Hàn hơi khó dịch chút, phải sắp xếp đảo câu nhiều hơn truyện trung. Sẽ edit lại lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.