[Dịch] Vô Hạn Huyền Thoại - 레전드 오브 레전드

Chương 16 : Khinh bỉ?




Con số không hề nhỏ và họ phải sản xuất hơn 10.000 viên mỗi tuần. Chuyến tham quan nhà máy ST Capsule đã kết thúc. Eunseo đang đứng trước một chiếc xe buýt.

"Bây giờ chúng ta sẽ đến trung tâm đào tạo của công ty. Mọi người lên xe buýt."

Junhyuk lên xe buýt với các thành viên khác của Section Two. Có hai chiếc xe buýt nhỏ. Mỗi hạng mục cùng các nhân viên phụ trách phần đó, lên một xe buýt. Junhyuk đã ở với ông Jang và hai nhân viên nữ khác.

Hắn lên xe buýt, ngồi xuống và nhắm mắt lại. Hắn không muốn lãng phí năng lượng của mình bằng cách tán gẫu với những người khác trong suốt chuyến xe buýt.

Trong vài ngày qua, hắn ta đã thực sự rất cố tập cường độ, vì vậy hắn ta không thể ngồi yên. Junhyuk đang gây áp lực lên từng bộ phận của cơ thể trong suốt chuyến đi.

Ai đó đã đến và ngồi cạnh Junhyuk một mùi hương nồng nặc nước hoa bay vào khứu giác.

"Cậu thường đi du lịch một mình sao?"

Junhyuk không cảm thấy vui khi được tiếp xúc với Yong So Min, người phụ nữ đẹp nhất trong số những tân viên. Sẽ là việc tốt nếu được tiếp xúc với người xinh đẹp nhất tại đây, nhưng những thứ tốt này thường mang theo sự rắc rối..

"Cô muốn nói gì với tôi sao?"

"Nếu tôi nói là không, thì tôi có thể ngồi cạnh anh được sao?"

Junhyuk mỉm cười và trả lời: "Không thể, tôi cần phải chợp mắt một chút"

"Tại sao lại như vậy ?"

Somin nghiêng đầu, làm cho mái tóc ngắn của cô đung đưa trên vai. Junhyuk nhắm mắt lại.

"Hiện tại tôi cần nghỉ ngơi rồi, làm phiền."

Đôi mắt nhắm nghiền của hắn cho cô biết rằng hắn không thích trò chuyện. Somin tò mò nhìn hắn. Cô biết khả năng của mình là gì. Cô thường được mọi người xung quanh đối xử tốt vì diện mạo của mình. Kể từ khi cô được ST Capsule thuê, nhu cầu về cuộc sống của cô lại tăng lên một tầng, cô cho mình một vẻ ngoài thật sự bắt mắt, nhưng với Junhyuk thì lại là sự thờ ơ.

Junhyuk không thật sự điển trai. Hắn ta ở bên trai đẹp khác chắc chắn sẽ nằm ở vị trí cuối cùng của nhân loại. Tuy nhiên, Junhyuk có một khả năng vô hình gì đó rất thu hút nằm ở mắt hắn ta. Hắn ta thật tự tin, có vầng hào quang từ cơ thể hắn ta, cô ấy chắc chắn chuyện giường chiếu với hắn thật sự là người dày dặn kinh nghiệm.

Somin tiếp cận hắn trước vậy mà giờ đây ngồi cạnh hắn rồi, hắn lại ngủ mất, niềm kiêu hãnh của cô bị tổn thương. Vì vậy, cô khoanh tay và nhắm mắt lại. Cô cảm thấy mọi chuyện nên gác lại một bên, ngủ liền ngủ không nên nghĩ gì nữa.

Junhyuk thấy Somin ngủ bên cạnh hắn. Cô ta định làm gì vậy?

Cô ngủ thiếp đi và tựa đầu vào vai hắn. Sẽ thật khó xử nếu hắn đẩy đầu cô ấy ra, vì vậy hắn để cô ngủ trên vai hắn trong khi hắn đặt áp lực lên cơ vai hắn thêm.

Artlan đã dạy hắn ta rằng nếu hắn có thể điều khiển từng bộ phận cơ thể, và đương nhiên chỗ cơ bắp nơi đó cũng sẽ phát huy được mạnh nhất.

Mỗi ngày, hắn ta tập luyện một phần cơ bắp khác nhau dù không có chiến đấu. Nếu một người tập luyện các bộ phận cơ bắp mà người bình thường chỉ luyện một đến hai chỗ, hắn sẽ tối đa bộc phát 100% chỗ cơ bắp đó tốt nhất.

Vì vậy, Junhyuk đang cố gắng tìm hiểu những phần cơ bắp mà hắn ta không thường dùng nhiều trong ngày thường. Trong cơ thể người có hơn 650 phần cơ. Trong khi lúc trước Junhyuk chỉ nghĩ luyện tập phần cơ ngực và tay cho thật to lớn, nhưng giờ hắn hiểu rõ phải tuần hoàn 100% các bộ phận trong cơ thể mới chính xác.

Dù nhìn ngoài kia, hắn có thể luyện tập 100% kiên trì nhưng cũng chưa thể bằng được phân nửa những người này. Vì vậy, hắn quyết định nên ngủ ít hơn và học nhiều hơn.

Họ đến trung tâm huấn luyện, và Junhyuk động đậy vai hắn.

"Cô Jeon-ssi"

"Hmmm?"

Cô từ từ mở mắt ra và nhận ra mình đã ngủ trên vai Junhyuk. Cô tỉnh dậy đột ngột, rồi rút gương ra và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Cô thấy rằng lớp trang điểm của cô vẫn còn trên mặt. Thật nhẹ nhõm, cô thở dài và đứng dậy.

"Tại sao cậu không đánh thức tôi dậy?" Tiếng nói cô mang theo một chút tức giận hỡn mác.

"Tôi cũng đang ngủ."

Hắn chỉ nói như vậy để cho cô gái này cảm thấy không xấu hổ với những người xung quanh. Hắn đứng dậy và đeo ba lô lên. Somin có thể nhìn thấy một vết bẩn trên cánh tay hắn, đó là lớp phấn trên má của cô lưu lại, Somin cảm thấy có phần xấu hổ và lon ton chạy xuống xe buýt.

Somin đã chảy nước dãi trên cánh tay của hắn. Dùng khăn tay lau vết dãi đó đi, và ra khỏi xe buýt.

Hắn ta có thể nhìn thấy Thiên Ma Sơn(천마산-cheonmasan).

Trung tâm đào tạo ST Capsule, nằm trên núi Thiên Ma, và quy mô của nó rất lớn. Chỉ có hai mươi học viên, mà trung tâm đào tạo quá lớn nơi này thật sự chỉ cho hai mươi người họ huấn luyện sao.

Ông Jang giải thích: "Đây là trung tâm đào tạo ST Capsule. Nó có thể chứa tới 3.000 nhân viên. Đầu tiên, tôi sẽ chỉ định chỗ ngủ. Sau khi các phòng được phân công, chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau. Vì vậy, cất giữ hành lý của các bạn và thay đổi quần áo thật sự thoải mái hơn. Các bạn nên tìm thêm quần áo huấn luyện trong ngăn tủ. Chúng ta sẽ ăn trưa tại căn tin."

Eunseo và ông Jang rời đi. Có những hướng dẫn viên đang chỉ đạo các học viên. Junhyuk tìm thấy một căn phòng cho chính mình.

Mỗi phòng tại trung tâm đào tạo có sức chứa hai người. Junhyuk phát hiện ra ai sẽ là bạn cùng phòng của mình và cười.

"Vui không?"

"Ờ. Cậu có thể chọn giường của mình trước." Người đàn ông nói.

"Tôi sẽ ngủ bên cửa sổ."

Jangho tháo vali đặt trên giường, còn Junhyuk thì đến bên cạnh giường gần cửa sổ cũng lập tức đặt balo xuống.

Jangho lên tiếng trước: "Chỉ vì tôi và cậu chia phòng ở chung, thì không nhất thiết tôi và cậu có thể làm bạn."

Junhyuk ánh mắt hơi nhíu hỏi: "Anh nói vậy có nghĩa là sao?"

Jangho cầm kính lau lau, không nhìn hắn nói: "Cậu Lee Junhyuk. Cậu học đại học nào?"

"Tôi từng học ở đại học Han Jin"

"Điều đó có vẻ đúng, Tôi là thủ khoa tốt nghiệp tại Đại Học Hàn Quốc thuộc khoa Quản Trị Kinh Doanh."

Junhyuk lại nhìn Jangho. Anh ta là thủ khoa đứng đầu ngành học của hắn trong trường đứng top 1 đất nước. Tất nhiên hắn ta được thuê với sự đặc cách.

Mặt khác, Jangho luôn chiếm vị trí số một dù bất cứ nơi nào hắn đến.

"Tốt thôi, tôi đã không biết điều đó." Junhyuk đã đi đến một trường đại học mà hắn ta không thể đưa vào lý lịch của mình.

"Miễn là đừng làm gì hại tôi là được, nước sông không phạm nước giếng nhé."

"Tất nhiên."

Jangho nghĩ Junhyuk đã gặp may mắn và ghê tởm hắn vì điều đó. Hắn ta được thuê vì trí đầu não và làm việc chăm chỉ, nhưng Junhyuk đã được thuê vì hắn ta đã cứu một số người và trở thành một cơn sốt tức thì trên mạng internet.

Mình là một người đáng khinh bỉ sao? Junhyuk không muốn lãng phí năng lượng của mình. Hắn mở tủ quần áo và thấy những bộ quần áo mà ông Jang đã nhắc đến. Quần áo là áo liền quần màu trắng, rất thích hợp cho các nhà máy hóa chất. Hắn chọn ra một cái lớn và đặt nó lên giường.

Lúc này, Jang Ho mới liếc mắt nhìn hắn một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.